Nhìn
thấy trước bàn làm việc không phải người mình mong đợi mà thay vào
đó là một anh chàng, Tề Hạo nhíu mày hỏi: “Kỷ Hiểu Nguyệt đâu?”
Lúc
Tề Hạo hỏi, hai mắt Hoa Hồ Điệp vẫn còn đang mở to, hồn phách bay
tán loạn nên câu trả lời hoàn toàn do phản xạ có điều kiện:
“Hả?
Hiểu Nguyệt à? Cô ấy đi ra ngoài với bạn trai rồi”.
“Bạn
trai?” Cô ấy có bạn trai rồi sao? Ánh mắt Tề Hạo đột nhiên lạnh
buốt.
“Cũng
không hẳn là bạn trai, đấy là bạn trai trước đây của cô ấy”. Hoa Hồ
Điệp cảm thấy hình như đã nói sai gì đó nên cố gắng sửa lại. Đáng
tiếc hồn phách anh chàng vẫn chưa trở lại, đầu óc vẫn đang trong
tình trạng chết máy.
“Bạn
trai trước đây?” Vì Tề Hạo đứng ngược sáng nên Hoa Hồ Điệp không nhìn
thấy sắc thái tình cảm trên gương mặt anh, nhưng trong đêm tối, khí
lạnh toát ra từ người này vẫn rất rõ ràng.
“Cũng
không hẳn là bạn trai trước đây, còn chưa chính thức nhận lời yêu thì
anh chàng đã biến mất không để lại chút thông tin, dấu vết gì. Nhưng
không hiểu tại sao giờ lại đột nhiên xuất hiện”. Hoa Hồ Điệp vẫn
trong tình trạng phản xạ có điều kiện, hoàn toàn không thể khống
chế được những điều mình nói ra.
Vẫn
nói: “Trên chữ “sắc” (色) có
một cây đao (刀)”, anh
chàng Hoa Hồ Điệp vốn không thông minh, lại bị cây đao họ “sắc” kia
chặt tới chặt lui, còn có thể suy nghĩ được gì nữa!
Cái
tên ngu ngốc này rốt cuộc đang nói gì vậy? Tề Hạo nhìn Hoa Hồ Điệp
từ trên xuống dưới hỏi: “Vậy cậu là ai?”
“Tôi
là Hoa Hồ Điệp. Không phải, không phải, tôi là Hồ Điệp. “Hồ” trong
“Cổ Nguyệt hồ”, “Điệp” trong “phi điệp” (UFO). Hồ Điệp”. Đúng là một
đứa trẻ ngoan.
“Sao
cậu lại ở đây?”
“Tôi,
tôi, tôi... tôi đến làm một số việc giúp Hiểu Nguyệt”. Tổng giám đốc
Tề đang quan tâm đến anh chàng kìa! Cả thế giới trong giây lát lại
tràn ngập màu hồng.
“Cậu
là gì của cô ấy?” Giọng Tề Hạo đã trở nên vô cùng khó chịu. Không
ngờ lần đầu tiên mong nhớ một cô gái, liều mình đến gặp cô thì lại
bị hai gã đàn ông chặn đường!
“Tôi
là tỷ muội... à, không, không phải, là bạn của cô ấy!” Cuối cùng,
Hoa Hồ Điệp cũng nhận ra mình sai ở đâu.
“Bạn?”
Tề Hạo nheo mắt, nhìn Hoa Hồ Điệp một lần nữa từ đầu xuống chân,
tên Hoa Hồ Điệp này và Kỷ Hiểu Nguyệt rõ ràng không cùng một đẳng
cấp.
“Đúng
vậy, đúng vậy, bọn tôi là bạn tốt từ nhỏ, lớn lên cùng nhau!” Hoa
Hồ Điệp hoàn toàn không tự chủ được, anh chàng vẫn đang đắm chìm
trong hạnh phúc của chính mình.
Ôi
trời ơi! Thật là hạnh phúc! Anh chàng đã có không gian riêng, thế
giới riêng với Tề Hạo!
Tề
Hạo thoáng im lặng, không gặp được Kỷ Hiểu Nguyệt cũng có chút thất
vọng, nhưng cái gã dáng vẻ cực kỳ ngu ngốc trước mặt này lại rất
thân thiết với Kỷ Hiểu Nguyệt, vậy thì... Tề Hạo quyết định ngồi
xuống đối diện với Hoa Hồ Điệp.
Hoa Hồ
Điệp hoàn toàn bị sốc. Ôi trời ơi! Tổng giám đốc Tề... anh ấy, anh
ấy, anh ấy lại ngồi xuống nói chuyện phiếm với mình này! Trời ơi,
ngồi xuống thôi cũng đẹp trai, phong độ vậy sao! Khí thế kia! Khí
chất kia! Khí phách kia! Hức... hức! Tề Hạo, em rất yêu anh!
“Vậy
chắc cậu bị cô ấy ức hiếp không ít nhỉ?” Tề Hạo bình tĩnh chọn
một chủ đề tương đối dễ dàng để bắt chuyện.
Quả
nhiên, Hoa Hồ Điệp gọn gàng rơi vào bẫy. Ôi, Tổng giám đốc Tề thật
sự rất quan tâm đến mình! Tổng giám đốc Tề đáng yêu quá!
Bộ
não vốn đã không thể hoạt động bình thường, giờ lại bị ánh sáng
hạnh phúc bao trùm, Hoa Hồ Điệp biết gì nói nấy, nói không ngừng,
mồm năm miệng mười kể hết toàn bộ chuyện lúc còn nhỏ của Kỷ Hiểu
Nguyệt. Từ chuyện trốn học mấy lần, đánh người mấy bận, thậm chí
cả việc sau khi thất tình cô nàng đã uống rượu say như thế nào cho
Tổng giám đốc Tề nghe hết lượt.
“An
Húc Dương, cậu nói An Húc Dương chính là Bạch Sùng Tước?” Tề Hạo có
chút bất ngờ.
“Đúng
vậy! Tiểu Tước Tước đáng thương, hôm nay anh chàng đó nhất định sẽ
bị hành hung!” Hoa Hồ Điệp tỏ ra vô cùng kinh nghiệm phán.
Sau khi
tìm hiểu được chuyện mình muốn biết, Tề Hạo đứng dậy, nhìn lướt
qua chồng tài liệu trên bàn rồi lại nhìn Hoa Hồ Điệp nói:
“Làm
việc tốt nhé!”
“Vâng,
nhất định tôi sẽ làm tốt!” Hoa Hồ Điệp hai mắt rực sáng, hoàn toàn
quên mất đây không phải công việc của mình. Cũng là bốn chữ ấy nhưng
sao khi được nói ra từ miệng Tổng giám đốc Tề lại êm tai vậy nhỉ?
Hai mắt Hoa Hồ Điệp vẫn dõi theo Tề Hạo cho đến khi cửa thang máy
khép lại, lúc này anh chàng mới lưu luyến nhắm mắt, cẩn thận hồi
tưởng lại thế giới ấm áp của hai người khi nãy, cho đến khi những
tiếng bước chân dồn dập khác lại vang lên.
Tổng
giám đốc Tề, Tổng giám đốc Tề quay lại sao? Hoa Hồ Điệp sung sướng
mở mắt. Thì ra là An Húc Dương.
Anh ta
đang ôm “chú bé” quay trở lại, bước đi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.
Thấy
chưa! Mình đoán không sai mà, An Húc Dương sẽ sớm biết được nói dối
có hại cho sức khoẻ, thể xác và tinh thần như thế nào.