Tề Hạo không nói gì, đôi
mắt lạnh lẽo lướt qua cánh tay cô, ánh mắt ấy như một lưỡi kiếm tàn nhẫn đâm
vào trái tim khiến đối phương ngượng ngùng buông tay, đau khổ gọi khẽ: “Tổng
giám đốc Tề…”
Tề Hạo
không muốn phí lời thêm nữa, xoay người bỏ đi, thân hình cao lớn phủ đầy vẻ thờ
ơ.
“Tề Hạo
, anh thật là tàn nhẫn!” Cô gái xinh đẹp thốt lên.
Đúng là
một gã đàn ông xấu xa! Kỷ Hiểu Nguyệt uống một ngụm nước trái cây, tiếp tục xem
kịch vui. Đàn ông đẹp trai đa phần đều là bọn bất lương, không làm được một
việc gì có ích, chỉ biết gây tai họa cho nhân gian thôi.
Tề Hạo,
cái tên này… Mình đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Đúng
lúc ấy, Hoa Hồ Điệp đã nói chuyện với mẹ Hiểu Nguyệt xong.
“Hiểu
Nguyệt…” Hoa Hồ Điệp nhào đến ôm cổ Kỷ Hiểu Nguyệt như thể muốn được thưởng
công.
Kỷ Hiểu
Nguyệt theo thói quen đá anh chàng một cú, đã dặn không được động tay động chân
rồi mà cái tên này vẫn không chịu nghe lời.
“Á…!”
Hoa Hồ Điệp kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Dù anh
chàng có vài điểm giống con gái, nhưng đá vào chỗ kia thì anh chàng vẫn rất
đau. Hoa Hồ Điệp đang nhăn nhó ngồi dưới đất khóc lóc. Đúng lúc này, Tề Hạo đi
lướt qua. Nếu Hoa Hồ Điệp biết mình vừa bỏ qua ai, nhất định anh chàng sẽ ôm
lấy Kỷ Hiểu Nguyệt mà cùng nhảy lầu!
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, cậu thật tàn nhẫn!”
Quá
đau, không còn nghĩ được gì, anh chàng thuận miệng nhắc lại câu vừa nghe được,
câu nói ấy trong trường hợp này thật vô cùng thích hợp!
Lời của
Hoa Hồ Điệp vừa dứt lập tức khiến Tề Hạo đang chuẩn bị rời đi phải quay đầu lia
ánh mắt về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Thật là một cô gái xinh đẹp! Dưới ánh đèn mờ ảo
của quán bar, cô như ánh mặt trời trong đêm đen yên tĩnh. Đôi mắt cô dường như
có thể thắp sáng cả màn đêm. Ánh mắt Tề Hạo khẽ ánh lên, bước chân có chậm lại
đôi chút rồi lại tiếp tục sải bước và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Vừa
hay phía trong vang lên tiếng thở dài.
Nhìn
Hoa Hồ Điệp gập người rất lâu vẫn không đứng dậy được, Kỷ Hiểu Nguyệt đành lại
gần hỏi:
“Này,
không đau đến vậy chứ?”
“Hỏi
thừa! Cậu cứ thử bị như mình xem!” Hoa Hồ Điệp không thể hiểu nổi một cô gái
tính tình tồi tệ như vậy, tại sao mình lại có thể chơi thân được cơ chứ.
Ừ thì,
anh chàng thừa nhận, những lúc Hiểu Nguyệt đáng yêu, cô khiến người khác không
nhịn được, chỉ muốn cắn cho một cái. Nhưng mỗi khi cô lên cơn tức giận, thật
chỉ muốn giết luôn cho xong!
Sau
cùng, anh chàng quyết định đi về nhà trút giận vào game!
“Thật
ra mình cũng muốn thử, nhưng cả đời này chắc không có cơ hội rồi. Đợi kiếp sau
vậy”. Kỷ Hiểu Nguyệt nói bâng quơ rồi đỡ Hoa Hồ Điệp ngồi dậy.
Ôi, đứa
trẻ này thật là đáng thương!
***
Hoa Hồ
Điệp nói là làm, việc đầu tiên anh chàng làm khi về nhà là lên mạng, đăng nhập,
tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh. Báo thù!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh lúc này đang nhàn nhã cưỡi trên Vân Trung Hạc bay vòng
quanh.
“Cậu
ở trên trời làm gì thế? Xuống dưới này PK[1]đi!” Trong
game Hoa Hồ Điệp lập nick name cho mình rất MAN – Ta Là Một Con Rồng, nhưng
Hiểu Nguyệt luôn gọi cậu ta là “Con Sâu”.
[1]
Viết tắt của cụm từ “Personal killing”: Ám chỉ hành động khi game thủ ra tay
sát hại trước đối với người khác trong game online, từ này không dùng cho các
trường hợp tự vệ.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh ngồi trên tiên hạc đưa mắt nhìn khắp xung quanh:
“Tìm
người”.
“Tìm
ai? Mình tìm giúp cậu”. Ta Là Một Con Rồng nhanh
mồm nhanh miệng, vứt luôn chuyện chém giết sang một bên.
“Một
tân thủ tên là Phong Diệp Vô Nhai”. Tên tân thủ không những
nhặt nhạnh trang bị của cô mà còn chế nhạo cô!
“Tìm
hắn làm gì?” Ta Là Một Con Rồng từ khi nào lại bắt đầu quan tâm đến
người mới chơi như vậy?
“Giết”.
Có ai đó rất lười chỉ gõ một chữ như vậy.
“…>” Ta Là Một Con Rồng cẩn
thận hỏi.
“Thiếu
nợ”.
Ta Là
Một Con Rồng im lặng một lúc rồi nói:
“Mình
giúp cậu”.
Đúng là
không nên trêu trọc cô gái này, cô nàng tuy không tùy tiện giết người, nhưng
một khi đã ra tay thì không còn là người nữa! Ôi, chàng tân thủ đáng thương!