Cái
gì mà “Thiên hạ đều đã biết cô là người của tôi”? Kỷ Hiểu Nguyệt
đau khổ rời mạng. Cô thề quyết không lên mạng, không chơi game nữa!
Nhưng…
tấm thẻ 10000 điểm ngày nào cũng lấp lánh trước mắt, đúng thật là…
không chịu nổi rồi!
Chết
thì chết vậy!
Tài
khoản Tế Nguyệt Thanh Thanh lại sáng, Phong Diệp Vô Nhai vẫn dáng vẻ
ngạo nghễ:
“Đến
Tử Thanh Sơn!”
Đại
Thần rất nhàn rỗi thì phải, lần nào cô đăng nhập cũng thấy hắn đang
đợi ở đó.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đành miễn cưỡng chấp nhận số phận.
Từ
Thanh Sơn là nơi tụ tập của yêu ma, cũng là một ngọn núi ma quái.Tân
thủ Phàm giới không ai dám đến, còn nhóm tiểu tiên, tiểu thần của
Tiên giới dù đến cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý để bất cứ lúc nào
cũng có thể chạy trốn.
Nhưng
đi theo Đại Thần đến Tử Thanh Sơn lại hoàn toàn khác.
Đại
Thần xuất chiêu không như bình thường, không đánh thì thôi, một khi đã
xuất chiêu, quái chết như ngả rạ. Hơn nữa, trước đó hai người đã có
kinh nghiệm đánh phối hợp nên giờ cực kỳ ăn ý với nhau. Trên đường
có không ít tiểu yêu, tiểu tiên muốn tổ đội nhưng đều bị Phong Diệp
Vô Nhai từ chối. Phong Diệp Vô Nhai mặc áp giáp vàng dẫn Tử Y Nữ
Hiệp tay cầm tiêu ngọc đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, tiến như
vũ bão, cuối cùng cũng tới Quỷ Quái Cốc.
Số
lượng yêu quái ở đây đông nhất, sức tấn công cũng mạnh nhất. Hơn nữa
hệ thống còn quy định: Trước khi xuất cốc không thể thêm máu, không thể
vận công, nói cách khác, phải đánh liên tục đến khi ra khỏi cốc, nếu
không chỉ có con đường chết. Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ được đưa ra
khỏi cốc, bắt đầu tu luyện lại. Vì vậy, trước khi tiến vào Quỷ
Quái Cốc, Tế Nguyệt Thanh Thanh bỗng thấy do dự.
Có nên
vào không? Nếu là trước đây, cô sẽ quyết chí lao vào, nhưng giờ nếu
bị giết thêm một lần nữa cô sẽ lập tức bị giáng xuống Phàm giới,
bắt đầu lại từ một tân thủ. Nếu Đại Thần vẫn ôm hận, để cô một
mình ở lại trong cốc, vậy không phải cô đã tiêu tiền vô ích sao!
Nếu
không vào…
“Không
dám vào sao? Không ngờ nữ hiệp Tế Nguyệt cũng có lúc sợ hãi!” Phong
Nguyệt Vô Nhai quay đầu lại hỏi.
“Có
gì mà không dám!” Tử Y Nữ Hiệp tay cầm Ngọc Tiêu
vọt lên phía trước.
Vào
rồi!
Trước
màn hình máy tính, Tề Hạo mỉm cười, cô hồ ly nhỏ không chịu nổi
một chiêu khích tướng! Rất tốt, việc còn lại chỉ là bắt hồ ly trong
chén thôi. Tề Hạo thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, rồi di chuột.
Tử Y
Nữ Hiệp đi trước giết quái, Phong Diệp Vô Nhai theo sát phía sau. Nhưng
Tử Y Nữ Hiệp đi trước dần cảm thấy “quá sức”. Sao đánh mãi không
hết yêu quái thế này?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh dốc hết toàn bộ năng lượng nhưng vẫn nhanh chóng bị
tụt lại phía sau, trong khi Phong Diệp Vô Nhai đã vọt tới cửa cốc.
Không
xong rồi! Không phải Đại Thần cố ý dẫn cô vào đây rồi để cô chết
trong tay đám yêu ma này chứ? Cô biết Phong Diệp Vô Nhai không tốt thế
đâu! Rõ ràng biết vậy mà cô vẫn cứ để mình mắc mưu? Cô đúng là
ngốc!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh vừa ngây ra lập tức bị kẻ địch đánh trúng, còn xui
xẻo bị trúng độc, độ nhanh nhẹn giảm mạnh. Tất cả động tác đánh
quái giờ như cảnh quay chậm trong phim truyền hình, Kỷ Hiểu Nguyệt
cuống lên, cô hận không thể lấy cốc ném thẳng vào màn hình.
Đúng
lúc này, Phong Diệp Vô Nhai đã lao đến cửa cốc bỗng quay người trở
lại, tung mấy chiêu giải quyết hết đám yêu quái bên cạnh Tế Nguyệt
Thanh Thanh, đồng thời gửi một tin nhắn:
“Chọn
“Tiếp nhận” đi”.
Tiếp
nhận cái gì?
Tế
Nguyệt Thanh Thanh vừa than thở vì cột máu sắp cạn, lại kinh ngạc
nhận ra Đại Thần không muốn thừa dịp này báo thù!
Chẳng
còn thời gian mà suy nghĩ nhiều, cô ấn luôn phím “Tiếp nhận”. Cơ thể
Tế Nguyệt Thanh Thanh đột nhiên bay lên, rơi chính xác vào lòng Phong
Diệp Vô Nhai. Cột máu cũng không giảm nữa. An toàn rồi! Tế Nguyệt
Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới phát hiên ra, thì ra, cô
vừa tiếp nhận lời thỉnh cầu Phong Diệp Vô Nhai gửi đến: Một cái ôm.