Trong khi tất cả mọi người đang nhìn anh, thậm chí có
người còn hận không thể nhảy ra ôm lấy anh thì có một người đang cố trốn tránh,
việc này nói lên điều gì? Ánh mắt Tề Hạo chợt lóe lên, khóe môi hơi nhếch, nỗi
buồn bực trong lòng bỗng không cánh mà bay, mọi việc hình như đã rõ ràng. Tề
Hạo nở một nụ cười như có như không, ánh mắt lạnh lùng từ từ chuyển động. Ở góc
bên này, Hoa Hồ Điệp đang si mê nhìn anh. Phút chốc, tâm trạng của Tề Hạo bỗng
tốt hẳn lên, anh gật đầu nói:
“Tốt
lắm!”
Rồi
nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Hoa Hồ
Điệp như hóa đá. Ánh mắt say mê dõi theo Tề Hạo đã đi khỏi một đoạn rất xa.
Cùng lúc đó trong văn phòng vang lên những tiếng thở dài.
“Mình
tưởng Tổng giám đốc sẽ hỏi mấy vấn đề công việc, làm mình chuẩn bị hết cả buổi
sáng!”
“Ôi
trời ơi! Uổng phí bộ cánh đặt may giới hạn của tôi!” Nửa câu thoại phía sau là:
Tổng giám đốc thậm chí không dừng mắt lại chỗ cô một giây nào.
…
Trong
khi mọi người đang kêu ca than thở, nuối tiếc vì thời gian xuất hiện của Tổng
giám đốc quá ngắn ngủi, Hoa Hồ Điệp bỗng hét lên một tiếng chói tai.
“A a a
a a a a… Tổng giám đốc nói chuyện với mình!” Hoa Hồ Điệp hoa chân múa tay vui
sướng chạy tới trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Cậu có
nghe thấy không, cậu có nghe thấy không! Tổng giám đốc chỉ nói chuyện với một
mình mình! Anh ấy nói “Tốt lắm”! Anh ấy khen ngợi mình! Trời ơi, mình hạnh phúc
chết mất!”
Tiếng
thét chói tai của Hoa Hồ Điệp khiến mọi người đồng loạt thở dài khinh bỉ. Một
gã đàn ông sao lại giống một mụ đàn bà đến thế?
Hoa Hồ
Điệp lộ nguyên hình, lập tức hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng nói không ngừng bên
tai Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Cậu có
nghe thấy không! Mình hạnh phúc quá! Hiểu Nguyệt, mình nói cho cậu biết, từ giờ
trở đi, anh ấy chính là thần tượng của mình! Mình, Hoa Hồ Điệp thề cả đời yêu
thương, trung thành ủng hộ thần tượng!”
“Cậu đi
chết đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt chồng một đống tài liệu vô dụng lên người Hoa Hồ Điệp.
Xong cả
rồi! Vận động thôi!
Không
ngờ lại vượt qua ải này dễ dàng như vậy! Yeah!
***
Trong
khi Kỷ Hiểu Nguyệt đang vui vẻ vì vượt qua ải dễ dàng, thì Phòng Nhân sự đang
chuyển toàn bộ hồ sơ phòng cô lên cho Tề Hạo. Phòng Kỷ Hiểu Nguyệt có tất cả
tám người, muốn tìm được người anh cần không khó, Tề Hạo mới liếc sơ qua đã lập
tức phát hiện ra Kỷ Hiểu Nguyệt trong đám đó.
Mái tóc
xoăn nhẹ dài đến vai, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng khẽ mỉm cười, tên cô
là Kỷ Hiểu Nguyệt.
Buổi
sáng hôm nay quả không phí phạm chút nào: nhân viên của anh, Kỷ Hiểu Nguyệt,
chính là Tử Y Nữ Hiệp, người đã khiến anh bị đẩy xuống Ma giới, Tế Nguyệt Thanh
Thanh. Đồng thời cũng chính là cô nàng tối qua gọi anh là Đầu To rồi mắng mỏ
thậm tệ! Việc này có vẻ bắt đầu thú vị rồi đây!
Nhiếp
Phong bước vào đúng lúc Tề Hạo đang xem tập hồ sơ, miệng khẽ mỉm cười.
“Cậu
đang xem gì đấy?” Là bạn bè lâu năm nên ngoài công việc Nhiếp Phong và Tề Hạo
là huynh đệ tốt. Và vì là anh em nên đương nhiên có gì hay cũng chia sẻ với
nhau! Nhiếp Phong nhanh nhẹn giật lấy tập hồ sơ trong tay Tề Hạo, ngay lập tức
trợn mắt.
“Là cô
ấy!” Người mà chỉ gặp một lần không thể nào quên! Nhớ lại chuyện tối hôm qua,
Nhiếp Phong rất muốn cười.
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, Thư ký Bộ phận Quảng cáo...” Nhiếp Phong khẽ đọc, đôi mắt chợt mở
lớn:
“Cô
nàng này làm ở Phòng Quảng cáo! Cậu làm thế nào mà tìm được cô ấy vậy?”
Thật kỳ
diệu! Anh vẫn biết Tề Hạo làm việc rất năng suất, nhưng từ đêm qua đến giờ chưa
đến mười hai giờ mà đã có thể tìm ra manh mối về một cô nàng vô danh dọc đường,
tài tình!
“Đợi
chút, sáng nay cậu đi thị sát, không phải để bắt cô ta đấy chứ?” Nhiếp Phong
sực tỉnh.
Tề Hạo
nhíu mày không trả lời, đúng lúc ấy máy tính bên cạnh vang lên tiếng “tinh
tinh” trong trẻo: Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.