Măng
Mọc Sau Mưa không dám phát ngôn trên YY mà chỉ gửi lên một hàng chữ “Mạnh”,
suýt chút nữa thì bị coi là đang làm “nhiễu loạn” màn hình.
“Mạnh
quá! Mạnh quá! Đại Thần quả nhiên là Đại Thần!” Hoa Hồ Điệp ủng hộ nhiệt tình
hành động của bà xã.
Phong
Diệp Vô Nhai nói: “Bà xã, chúng ta đi thôi”.
Nói
xong, không đợi Tế Nguyệt Thanh Thanh kịp phản ứng, Phong Diệp Vô Nhai ôm cô
rời khỏi phụ bản.
Bực quá
đi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt ra sức ấn chuột nhưng không thể thay đổi được thực tế: Cô đang bị người
ta ôm.
Còn Hoa
Hồ Điệp lại đang vô cùng... kinh ngạc.
Giọng
nói này… giọng nói này... sao giống như là.
Chẳng
lẽ nhiều sóng làm anh chàng sinh ảo giác? Sao giọng nói này lại giống giọng của
Tổng giám đốc Tề vậy?
Hoa Hồ
Điệp há hốc miệng, cố gắng tiêu hóa ảo giác vừa xuất hiện. Phải rồi, là ảo
giác, nhất định là ảo giác!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh cố gắng chiến đấu trong vô vọng, cô không để ý đến sự thay đổi
trên gương mặt anh chàng Hoa Hồ Diệp, cho đến khi giọng Đại Thần từ từ vang
lên:
“Bà
xã, muộn rồi đấy, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.Mai gặp nhé”.
Mai gặp
nhé? Mai gặp nhé! Hoa Hồ Điệp sững sờ.
Cách
xưng hô thân mật khiến nơi sâu thẳm trong trái tim Tế Nguyệt Thanh Thanh bỗng
nhiên rung động, câu “Mai gặp nhé” đã khiến cô kích động. Không đợi Tế Nguyệt
Thanh Thanh kịp phản ứng. Hoa Hồ Điệp đã có phản ứng trước.
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, mình hận cậu!”
Hiểu Nguyệt
đã đủ bực mình với Phong Diệp Vô Nhai, liền quay lại nhìn Hoa Hồ Điệp quát lớn:
“Mình
trêu chọc gì cậu chứ!”
“Vì sao
cậu không nói cho mình biết Phong Diệp Vô Nhai chính là Tổng giám đốc Tề!” Vẻ
mặt Hoa Hồ Điệp cực kỳ giận dữ.
Chẳng
trách lại thất bại, thì ra anh chàng đã bị thua ngay ở vạch xuất phát rồi! Sao
lúc đầu lại không tạo một tài khoản nữ chứ!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang bị Tề Hạo trêu tức, lửa giận chưa tìm được chỗ xả, vì thế cô bắt
đầu giận dữ quở trách những cái “biến thái” của Tề Hạo. Hiểu Nguyệt gay gắt lên
án, phê bình những âm mưu gian xảo, những thủ đoạn khiến người khác giận đến
phát điên của anh. Nào ngờ Hoa Hồ Điệp không những không đồng tình, ngược lại
còn khóc thét lên:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt, cậu là đồ con gái không có lương tâm! Tổng giám đốc Tề một lòng
yêu thương cậu như vậy, cậu lại còn mắng anh ấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhận ra, kể những chuyện xấu của Tề Hạo với một fan trung thành của anh
là một việc không hề sáng suốt chút nào!
“Hoa Hồ
Điệp, cậu còn dám nói tốt cho Tề Hạo thì mình sẽ ném cậu ra ngoài cho sói ăn
thịt đấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt hung dữ tuyên bố.
“Là tự
cậu không dám đối diện với sự thật!” Hoa Hồ Điệp cũng nổi điên, cô nàng này
đang ở trong phúc mà không biết hưởng!
“Cái gì
gọi là không dám đối mặt với sự thật! Buổi sáng bị một con sói chèn ép, đến tối
lại bị nó đùa giỡn, cậu thoải mái nổi không!”
“Mình
rất thoải mái! Mình tình nguyện bị anh ấy chèn ép, được anh ấy đùa giỡn, đã sao
nào! Được Tổng giám đốc Tề đùa giỡn cũng là một thứ hạnh phúc đấy, cậu có hiểu
không vậy!”
…
Uy lực
của Đại Thần đúng là vô song, người còn chưa xuất hiện đã gây ra nội chiến rồi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt tin chắc Tề Hạo là một con sói, hơn nữa còn là một con sói bụng dạ khó
lường!
“Cậu
lúc nào cũng nói mình ngu ngốc, mình thấy cậu mới chính là đồ ngốc! Người ta
thích cậu, đừng nói là cậu không biết đấy!” Hoa Hồ Điệp không nhịn được nữa,
quyết định trút hết nỗi lòng, nước mắt lem nhem.
“Anh ta
thích mình? Con mắt nào của cậu nhìn thấy anh ta thích mình vậy?”
“Cả hai
mắt của mình đều thấy! Phụ nữ xung quanh anh ấy rất nhiều, nhưng mình chưa bao
giờ thấy anh ấy lo lắng cho người nào như cậu?”
“Lo
lắng? Mình thấy với người phụ nữ nào anh ta cũng như thế hết! Đây không phải là
lo lắng mà gọi là lăng nhăng”.
“Cậu
vẫn còn nói Tổng giám đốc Tề lăng nhăng sao? Cậu thật quá nhẫn tâm! Cậu có biết
lần cậu bị Phong Tín Nhi đánh thuốc mê, Tổng giám đốc Tề lo lắng đến mức suýt
chút nữa biến khách sạn của người ta thành nhà tang lễ không? Cậu thì hay rồi,
vừa động tay động chân, hết ôm rồi lại cắn người ta. Tổng giám đốc Tề là chính
nhân quân tử nên mới gọi bác sĩ đến giúp cậu, đổi lại là người khác có khi người
ta đã “xử đẹp” cậu, không cho cậu cả cơ hội khóc lóc nữa cơ! Còn cậu thì sao?
Sau khi tỉnh lại, chẳng những cậu không cảm ơn người ta được một câu, ngược lại
còn châm chọc cạnh khóe, còn nói anh ấy lăng nhăng nữa chứ! Mình thấy cậu mới
đúng là đồ vô tình, bội tình bạc nghĩa, lợi dụng người ta xong là vứt bỏ!”
Hoa Hồ
Điệp ngửa mặt lên trời hét lớn: “Mối tình đầu mộng mơ của tôi tan biến nơi nào
mất rồi!!”
“…” Kỷ
Hiểu Nguyệt lạnh run người.
Vừa
động tay động chân, hết ôm rồi lại cắn người ta? Cô đã làm vậy với Tề Hạo sao?
Không thể nào! Vô lý quá! Chắc chắn anh chàng nói quá lên rồi! Đó không phải
cô, không phải cô, chắc chắn không phải đâu! Mà cái câu “lợi dụng người ta xong
là vứt bỏ” có thể dùng với cô được sao? Hoa Hồ Điệp, mình đánh chết cậu bây
giờ!
Thấy Kỷ
Hiểu Nguyệt nghẹn ngào không nói được câu nào, Hoa Hồ Điệp được đà lấn tới,
quyết không buông tha, lửa giận bùng lên.
“Mình
chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc Tề lo lắng như vậy, anh ấy ôm cậu như đang ôm
báu vật, vậy mà cậu lại đối xử với người ta như vậy đấy! Uổng công Tổng giám
đốc Tề lúc nào cũng chỉ yêu mình cậu, còn cậu lại nói anh ấy lăng nhăng! Cậu
đúng là không có lương tâm, không có lương tâm, không có lương tâm!” Đau lòng,
Hoa Hồ Điệp giậm chân rồi xoay người bỏ chạy.
Hoa Hồ
Điệp khóc lóc chạy trong đêm.
Nếu sớm
biết Tổng giám đốc Tề là Đại Thần, có đánh chết anh chàng cũng không giục Tế
Nguyệt Thanh Thanh kết hôn! Vậy mà lúc trước Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong
Diệp Vô Nhai kết hôn anh chàng còn tạo ba tài khoản phụ đến “ăn tiệc” nữa chứ,
Hoa Hồ Điệp thật sự đau lòng.
Bực
mình quá đi mất! Người trong lòng kết hôn, tân nương lại không phải là mình,
nhưng đấy vẫn chưa phải là điều đáng buồn nhất. Đáng buồn nhất là người trong
lòng kết hôn, tân nương không phải anh chàng vậy mà anh chàng lại ngớ ngẩn đi
xem động phòng, đã thế còn đi hết lần này đến lần khác nữa!
Tối hôm
đó, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng bấn loạn.
Vừa
động tay động chân, hết ôm rồi lại cắn người? Mấy từ đó của Hoa Hồ Điệp khiến
cô trằn trọc suốt đêm.
Sao có
thể như vậy được? Sao lại như vậy?