Sau sự việc đó, hai hôm sau Kỷ Hiểu Nguyệt mới đăng
nhập, Phong Diệp Vô Nhai đã biến mất khỏi Phàm giới.
Thế
giới này thanh tịnh rồi!
Cô nhận
được tin nhắn của Bánh Trôi Tròn Tròn, Tiểu Đậu Tử và Măng Mọc Sau Mưa.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Này, cậu với anh chàng Phong
Diệp Vô Nhai có chuyện gì thế, cũng chơi trò mất tích à?”
Tiểu
Đậu Tử: “Tế Nguyệt, Tế Nguyệt, cậu ở đâu
vậy, mau mau tới đánh quái!”
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, có người nhìn thấy
cậu và Phong Diệp Vô Nhai đến Tam Thanh Sơn, tình hình chiến dấu thế nào rồi?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt trả lời: “Hôm qua nhà mình bị mất mạng nên
không lên được”. Sau đó là vô số biểu tượng mặt khóc
nức nở.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Vậy Phong Diệp Vô Nhai sao rồi?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Mình không biết, bây giờ mình
mới lên mạng”.
Tiểu
Đậu Tử: “Vô Nhai đáng thương, anh ấy sẽ
không bị giáng xuống Ma giới chứ?”
Bánh
Trôi Tròn Tròn gửi lên vô số dấu chấm than cùng vẻ mặt sợ hãi.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Bọn mình mau đi tìm anh ta đi,
nhưng mà… mọi người phải cẩn thận đấy”.
Lúc
Phong Diệp Vô Nhai còn là tân thủ ở Phàm giới, tốc độ và lực tấn công của anh
mọi người đều đã thấy, giờ lại đày xuống Ma giới…
Tiểu
Đậu Tử: “Phong Diệp Vô Nhai bị đày xuống
Ma giới rồi, mọi người phải cẩn thận đấy!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Hay là bọn mình giúp anh ta đi”.
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Giúp như thế nào?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Nghe nói Ma giới rất khủng
khiếp, có mười tám tầng địa ngục, hơn nữa ngày nào cũng bị người khác đuổi giết
nữa”.
Măng
Mọc Sau Mưa rất hiểu ý: “Giết anh ta đi! Giết anh ta thì
mới giúp anh ta thoát khỏi Ma giới được”.
Tiểu
Đậu Tử: “Nhưng… mình nghĩ chúng ta nên rủ thêm
một vài người nữa”.
Bánh
Trôi Tròn Tròn: “Mình đi gọi người! Bọn mình tổ
đội đi tìm”.
Măng
Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, bọn mình cùng đi nhé”.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Thôi, mình không đành lòng”.
Ta Là
Một Con Rồng đứng một bên thở dài. Gì gọi là giết người không thấy máu? Gì gọi
là mượn dao giết người? Gì gọi là diệt cỏ diệt tận gốc? Gì gọi là gừng càng già
càng cay? Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu nham hiểm thật đấy! Nhưng những lời này có chết
anh chàng này không dám nói ra!
Sau khi
chắc chắn có một đoàn người đi tìm Phong Diệp Vô Nhai, kẻ đã bị biến thành yêu
quái để gây phiền toái, cô ung dung thoát khỏi trò chơi. Cô vốn là người tốt,
đời nào lại đi đổ thêm dầu vào lửa.
Ta Là
Một Con Rồng thầm kêu gào: “Đồ gian xảo!”
Trong
lòng càng thêm chắc chắn quan niệm truyền thống ông cha đã đúc kết lại: “10.
Thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân”.
“Tiếp
theo sẽ làm gì đây?” Ta Là Một Con Rồng hỏi.
Mục
tiêu vẫn chưa xuất hiện, Phong Diệp Vô Nhai đã biến mất. Thế mới biết những
ngày tháng có anh ta tươi đẹp biết bao.
“Cậu
nói xem?” Kỷ Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn anh chàng một cái.
“Không…
không phải chứ?” Vẻ mặt Hoa Hồ Điệp đầy tang thương,
Phong Diệp Vô Nhai đi rồi, bây giờ đến lượt anh chàng bị chèn ép.
Đồ đáng
ghét, một ngày không chèn ép nguời khác thì cậu ngủ không yên à? Nghe nói, hôm
ấy, Ta Là Một Con Rồng lại nhảy xuống vực.