Tiểu Hồ Ly Của Ta

Chương 8




Trong một thần điện tràn ngập hương tửu, một nam nhân hơi say đang nằm trên nhuyễn tháp. Những bình rượu đã hết nghiêng ngả lăn lóc trên bàn, nam nhân nằm đó, miệng luôn thì thầm:

- Lạc nhi! Tiểu hồ ly của ta! Sao nàng còn chưa trở về?

Hắn từ từ giơ bàn tay nhìn ba chữ " Ta yêu chàng" của nàng ngày đó, từng nét chữ viết bằng máu như khảm vào lòng bàn tay hắn, ngàn năm qua vẫn không mờ nhạt, tựa như nỗi nhớ của hắn không hề phai nhạt mà như càng ngày càng sâu đậm, hắn không thể ngưng nhớ đến tiểu hồ ly của hắn, không thể ngừng yêu nàng. Hắn không ngừng tìm kiếm, dù là xuống âm tào địa phủ hay đến nơi cực lạc xa xôi nhất hắn đều đã đi qua, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng, vẫn bi thương.

Nghĩ đến hay lại lấy bức họa của nàng, nhìn ngắm, vuốt ve gương mặt nàng được vẽ trên tờ giấy lạnh băng, phút chốc hắn lại đau khổ, cất tiếng đầy giận dữ:

- " Tiểu hồ ly! Sao còn chưa quay về? Ta rất giận, ta sẽ phạt nàng thật nặng! "

Sau đó hắn lại hốt hoảng nâng niu bức họa:

- Ta xin lỗi,ta xin lỗi... nàng đừng tức giận, chỉ cần nàng về ta sẽ không phạt nàng, ta sẽ cho nàng thật nhiều gà nướng.. ta cầu xin nàng, ta cầu xin nàng.. trở về với ta đi...

Giọng hắn trở nên bất lực, yếu đuối hơn bao giờ hết.

****

- Chủ nhân! Nguyệt Lão của thiên giới muốn gặp ngài!

Phong nhẹ giọng cung kính.

- Hắn đến dây làm gì? Bảo hắn ta về...

Giọng Lăng Thiên Ngạo khàn khàn- hắn là đang say.

- Vâng!

Phong quay đầu chuẩn bị ra ngoài.

Thế nhưng Phong chưa kịp đi, Lăng Thiên Ngạo liền đổi ý.

- Cho hắn vào đây!

Boie hắn chợt nghĩ, có khi nào là chuyện liên quan đến Lạc nhi của hắn hay không, nghĩ tới đây hắn cảm thấy một tia hi vọng sáng lên.

- Nguyệt Lão tham kiến Ma quân!

Phải! giờ đây mọi người đều biết hắn đã là Ma quân, thống lĩnh toàn ma giới.

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Giọng hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Tiểu tiên đến đây chỉ xin người từ bỏ lệnh cấm tiên giới giáng Thiên kiếp với yêu ma, phàm là yêu ma quỷ quái đều có tà tâm, phải có Thiên kiếp mới giúp chúng cân bằng, hoàn thành tu luyện, tâm hoàn toàn hướng thiện!

Giọng Nguyệt Lão tuy hơi run rẩy nhưng vẫn dõng dạc rõ ràng từng chữ.

- Ngươi câm miệng cho ta, ngươi thì biết gì, ngươi có biết Lạc nhi của ta lương thiện biết mấy, nàng không mong có pháp thuật giỏi, chỉ muốn học y cứu người, cuối cùng chỉ vì Thiên kiếp chết tiệt đó mà hồn xiêu phách tán! Khiến nàng rời xa ta...

Lăng Thiên Ngạo giận dữ cất tiếng.

- Đó là thiên mệnh của Bạch cô nương, là khó tránh!!!

Nguyệt Lão không sợ chết cúi đầu nói.

- Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi ngay không? Ngươi có quyền gì nói về Lạc nhi của ta!

Lăng Thiên Ngạo lúc này đã tức giận đến tột cùng.

- Tiểu tiên dù chết cũng không hề hối tiếc, nhưng có một điều ta muốn nói cho ma quân biết, ta thân là Nguyệt Lão nên hiểu rõ chuyện tình ái trên thế gian nhất, kể cả tình duyên của Ma quân cùng Bạch cô nương, ta chỉ mong ngài nhớ một điều rằng: " Có chân ái ắt hữu duyên, dù ngàn kiếp vẫn chưa muộn màng"

Nghe Nguyệt Lão nói đến đây, Lăng Thiên Ngạo dường như đã hết tức giận, mừng rỡ hỏi hắn:

- Ý ngươi là nói, ta vẫn có thể gặp lại Lạc nhi?

- Thiên cơ bất khả lộ! Tiểu tiên chỉ nói đến đây, mong ngài hiểu được, ta xin mạn phép cáo lui.

Đến khi Nguyệt Lão rời đi hẳn, Lăng Thiên Ngạo vẫn chưa hết bồi hồi, trong đầu chỉ nghĩ rằng:

- Ta có thể gặp lại Lạc nhi, gặp lại tiểu hồ ly của ta.. có thể, có thể!!!

*******

Tròn một trăm năm trôi qua, Lăng Thiên Ngạo vẫn chờ nàng, có điều hắn đã từ bỏ tửu rượu, vì hắn muốn gặp lại Lạc Lạc trong lúc tỉnh táo nhất.

- Chủ nhân! Có một cô nương xinh đẹp đưa cho ngài thứ này!

Một tên yêu quái từ cửa điện chạy lại.

Lăng Thiên Ngạo lúc này đang họa chân dụng Lạc Lạc, nghe thấy tên yêu quái bẩm báo khiến tay cầm bút của hắn bỗng chốc run nhẹ.

Nghĩ đến điều gì đó hắn càng mất bình tĩnh, nhận chiếc hộp nhỏ nhắn kia.

- Ngươi ra ngoài đi!

Giọng hắn có chút run rẩy.

Hắn từ từ mở nắp hộp ra, bên trong là múi túi hương nhỏ mang mùi thảo dược và một phong thư.

Lăng Thiên Ngạo liền cảm thấy hốt hoảng, chạy thật nhanh ra ngoài tìm kiếm bóng dáng ấy, hắn hỏi mấy tên tiểu yêu canh giữ.

- Cô nương lúc nãy đâu?

Hắn khẩn trương hơn bao giờ hết.

-Bẩm Ma quân, nàng vừa rời khỏi, còn nói rằng ngài phải đọc phong thư, đừng nên vội tìm nàng, tiểu nhân đang định tìm ngài bẩm báo...

Phút chốc, Lăng Thiên Ngạo cảm thấy như nghẹt thở, hắn vội ở phong thư chỉ vọn vẹn mấy chữ:

- Đêm nay ở nhân gian có lễ hoa đăng, mong Ma quân bỏ chút thời gian cùng ta dạo chơi, không gặp không về...!

Bên dưới còn có một dấu chân hồ ly nho nhỏ.

Lăng Thiên Ngạo cảm thấy không thể tin, chẳng lẽ cuối cùng hắn đã chờ được nàng.

- Lạc nhi của hắn về rồi!

*****

Đêm ở nhân gian giờ đây thật náo nhiệt, đèn hoa đủ loại treo trên phố... Thế nhưng lúc này Lăng Thiên Ngạo không có thời gian thưởng thức, hắn chỉ một lòng tìm kiếm một bóng dáng, bóng dáng ấy ngàn năm qua luôn ở trong tim hắn khiến hắn càng nhớ càng đau...

Hắn đi đến một gian hàng nhỏ thì bất chợt thấy một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang quay lưng, trên ta cầm 1 xâu kẹo hồ lô. Thời gian như ngừng lại, hắn không dám gọi nữ nhân kia quay lại, bởi hắn sợ khi nàng ta quay lại hắn sẽ phát hiện đó không phải là khuôn mặt hắn tìm kiếm, hắn sợ tia hi vọng lần nữa lại bị dập tắt.

Rồi nữ nhân kia quay lại, nàng đang gặm một chiếc đùi gà,không thể sai đươc.. là ánh mắt ấy, nụ cười ấy, là gương mặt ngày đêm hắn nhớ nhung, Lăng Thiên Ngạo không dám lên tiếng, không dám chớp mắt bởi hắn sợ mọi thứ lúc này chỉ là mộng, là hư ảo.

- Ngạo! Chàng cuối cùng cũng tới!

Miệng nàng vẫn ăn đùi gà, mỉm cười nhìn hắn.

Hắn dường như bất động, bao nhiêu cảm giác hiện lên trong lòng hắn, có vui, có chút đau, có chút sợ hãi, hắn sợ mọi thứ đều là mộng.

- Lạc.. Lạc nhi! Là nàng sao?

Hắn có run rẩy nhẹ hỏi.

Lạc Lạc có chút ngẩn người, vội chạy đến bên hắn, đưa bàn tay nhỏ bé sờ lên trán hắn:

- Ngạo! Chàng bị bệnh a~~ Đương nhiên là ta, hay ngàn năm không gặp chàng đã sớm quên dung mạo của ta rồi?

Lúc này hắn cảm thấy mọi thứ như vỡ òa, mọi cảm xúc đều hóa thành hành động, hắn ôm nàng vào lòng, không dám ôm chặt quá chỉ sợ nàng hóa thành ảo ảnh cũng không dám ôm quá nhẹ chỉ sợ nàng sẽ biến mất. Hắn ôn nhu ôm nàng, cảm nhận được hơi ấm, hương dược nhè nhẹ trên ngươi nàng.

- Lạc nhi, nàng quay về rồi, quay về rồi!!!

Thì ra năm đó xong khi bị Liên Tuyết hãm hại đồng thời trúng Thiên Kiếp, lúc hồn phách của nàng dần tan ra thì bỗng chốc được một nguồn sức mạnh nào đó gắn kết lại, đưa hồn phách của nàng về lại Hồ tộc. Trưởng lão Hồ tộc đã đem hồn phách của nàng phục hồi lại, sau đó giúp nàng có lại nội đan cùng thân xác, nàng tuy còn trí nhớ nhưng đã mất hết pháp lực, thậm chí không thể hóa thành người, phải tu luyện lại từ đầu. Sau nàng trưởng lão Hồ tộc đã nói cho nàng biết chính Quan âm bồ tát đã cứu nàng, giúp nàng kiếm lại nội đan đã mất. Quan âm là vì thấy nàng một lòng hướng thiện, học y cứu ngươi nên đã ra tay phổ độ.

Nghe lời nàng kể, Lăng Thiên Ngạo cảm thấy một trận đau xót:

- Sao nàng lúc đó không đến tìm ta?

- Chàng nhà! Lúc đó ta phải tu luyện lại từ đầu, vì mất hết căn cơ nên 800 năm mới có thể miễn cưỡng biến thành người, tuy nhiên chỉ biến được đúng một ngày lại trở về thân hồ ly, tu thêm mấy trăm năm nữa mới có thể hoàn toàn biến hóa bình thường, lúc đó mới dám tới gặp chàng, nếu không sợ lại nhìn thấy chàng đau lòng a~~

Lạc Lạc phẫn nộ giải thích.

- Nàng có biết không nhìn thấy nàng ta đau khổ gấp vạn lần, nàng cũng thật nhẫn tâm!

Hắn tuy nói lời trách móc nhưng vẫn ôn nhu véo nhẹ chóp mũi nàng.

- Chàng..chàng còn nói, đừng tưởng ta ở Hồ tộc không biết chàng làm bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ còn làm cả Ma quân rồi đấy, lúc nãy ta còn quên hành lễ với Ma quân đại nhân nha.

Nàng hướng hắn liếc nhẹ.

- Ta không cần làm Ma quân gì hết, ta chỉ là nam nhân của nàng!!

Hắn khẽ nói, ánh mắt đầy chân thành.

Lạc Lạc hơi ngây người, nhìn hắn:

- Ngàn năm không gặp chàng ngày càng dẻo miệng!

Nàng cười nhẹ nói đùa với hắn.

- Lạc nhi! Nàng đánh ta xem thử ta có đau không? Ta sợ đây chỉ là mộng, khi ta tỉnh dậy nàng sẽ biến mất.

Hắn nhìn nàng thành khẩn.

- Hảo! Chàng mau nhắm mắt lại!

Nghe lời nàng, hắn nhắm mắt lại, thế nhưng nàng không đánh hắn lại bất ngờ dâng lên đôi môi mềm, nàng nhẹ hôn hắn, chiếc lưỡi đinh hương càn quét vào miệng hắn, bá đạo mạnh mẽ chẳng khác gì nụ hôn của hắn năm xưa, mà hắn cũng nhiệt tình đáp lại gấp bội. Dây dưa quấn quít một hồi, hai người tự động buông ra, Lăng THiên Ngạo vẫn duy trì nét cười đậm, còn nàng thì thở hổn hển, mặt mày ửng đỏ.

- Thế nào? Chàng tin đây không phải là mộng chưa?

Nàng đỏ mặt hỏi hắn.

- Ta tin, ta tin rồi,.. Lạc nhi, nàng quay về thật rồi!!!

Hắn vui mừng khôn xiết, cuối cùng tiểu hồ ly của hắn đã trở về.

Hai người lại ôm nhau triền miên một hồi, Lạc Lạc mới nhẹ giọng chân thành.

- Thật ra ta vẫn luôn nợ chàng một câu nói, đó là: " Ta yêu chàng!!"

- Ta cũng vậy, ta yêu nàng, tiểu hồ ly của ta!!!!

******

" Có chân ái ắt hữu duyên, dù ngàn kiếp vẫn chưa muộn màng...."

Hoàn chính văn