Tri Nhã mơ mơ màng màng làm một giấc mộng, trong mộng nàng trên người khoác Phượng bào*, vô cùng tôn quý, ngay cả Thục phi vẫn luôn không để nàng vào mắt cũng phải dập đầu quỳ lạy với nàng. Nàng ở trong Tê Phương Điện, toàn bộ cung nữ ma ma đều quy quy củ củ mà đứng hầu bên trong, bỗng nhiên, một đứa bé mặc y bào màu hạnh hoàng chợt xông vào, liếc nhìn chung quanh, lập tức chân nhỏ liền nện từng bước chạy về phía nàng.
(*凤袍 thường phục của hoàng hậu.)
Tri Nhã không biết đứa bé này là ai, chỉ là theo bản năng đưa tay ra đón. Đứa bé kia liền giơ tay ôm lấy chân của nàng, sau đó mới ngửa mặt, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú, lại có ba phần giống nàng.
Sau đó, đứa bé kia mới nở nụ cười với nàng, gò má bên trái hiện lên một lúm đồng tiền đáng yêu: “Mẫu hậu.”
Tri Nhã nghe thấy đứa bé đang ôm mình nói bằng giọng điệu mềm mại: “Mẫu hậu, ôm con một cái.”
Lòng Tri Nhã khẽ động, vừa sợ vừa mừng nhìn đứa bé thoạt nhìn ước chừng bốn năm tuổi kia, rồi lại có chút khó tin, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ không đúng, miệng hỏi thăm: “Ngươi nói gì? Ngươi là con của ta?”
Đứa bé kia không trả lời, chỉ chớp chớp mắt, nhìn thẳng Tri Nhã, hơi ngoẹo đầu: “Mẫu hậu, ôm con.”
Tri Nhã vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, chỉ là động tác trên tay lại nhanh hơn tư duy một bước, trước lúc nàng kịp phản ứng, nàng đã dưới anh mắt cong cong đầy chờ mong của đứa bé kia bế nó lên.
Trọng lượng trong tay nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng. Tri Nhã thầm nghĩ như vậy, ôm thế này, không giống như ôm một đứa nhỏ bốn năm tuổi, ngược lại giống như một đứa trẻ sơ sinh.
“Mẫu hậu, nhìn con.”
Đức bé trong ngực lại mở miệng, Tri Nhã theo tiếng gọi cúi đầu, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn có ba phần tương tự nàng chậm rãi làm sâu thêm nụ cười, đứa bé như mật như đường nói với Tri Nhã, “Mẫu hậu, phía dưới lạnh quá, tối quá, con sợ.”
Tri Nhã hơi nhíu mày, giống như nghe không hiểu đứa bé này đang nói cái gì.
Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, ánh mắt nghi hoặc của nàng rồi lại đột nhiên mang theo hoảng sợ, tay đang ôm đứa bé kia đột nhiên buông ra, đứa bé kia bị rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe. Thân thể của đứa bé bốn năm tuổi kia lấy tốc độ mà mắt thường không thấy được nhanh chóng khô quắt lại, khuôn mặt lúc trước trắng nõn cũng nhanh chóng nhuộm đầy tử khí cùng đỏ sậm của máu, đôi mắt to tròn ảm đạm xen lẫn phẫn nộ cùng oán hận, hiện ra vài phần dữ tợn đáng sợ.
“Ta không muốn chết! Tại sao… muốn hại ta…”
Tri Nhã bị dọa đến cả người chấn động, mồ hôi lạnh túa ra mà bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Mờ mịt mở to mắt nhìn rèm che hơi rung động, ngực phập phồng kịch liệt một hồi, cảm giác vô lực cùng đau đớn trên người mới dần dần kéo lại ý thức của nàng.
Theo bản năng đưa tay xoa xoa vùng bụng của mình —— nơi đó đã mất đi cảm giác gồ lên mà trong vòng mấy tháng đã khiến nàng vô cùng quen thuộc, lần nữa khôi phục lại bằng phẳng. Tri Nhã đột nhiên trừng lớn mắt, tay phải nhiều lần vuốt ve kiểm tra phần bụng của mình, miệng không ngừng thì thào: “Hài tử đâu… hài tử đâu? Con của ta đâu?”
Hơi run rẩy chống lên thân thể vẫn vô cùng suy yếu, một tay giật ra rèm che, lảo đảo xuống giường, đi chân trần xuống đất vẻ mặt kinh hoàng thất thố: “Con của ta đi đâu rồi? Con của ta đâu?”
Không chú ý đụng trúng bàn, thuận thế đụng ngã cái ghế bên cạnh, phát ra tiếng vang cực lớn, tiểu cung nữ đang đứng canh bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vén rèm đi vào.
“Nương nương!” Đưa mắt nhìn thấy Tri Nhã ngồi dưới đất, vẻ mặt bối rối không biết làm sao, tiểu cung nữ vội vàng đi qua đỡ người ngồi lên ghế, “Hiện tại thân thể Nương nương còn yếu, nên ở trên giường tĩnh dưỡng cho tốt, như thế nào chạy loạn khắp nơi a?”
Tri Nhã nhìn nàng ta một cái, sau đó đột nhiên nắm chặt cổ tay tiểu cung nữ, nghiêm mặt hỏi: “Con của ta đâu? Các ngươi mang nó đi đâu rồi? Ta muốn gặp con của ta!”
Tri Nhã mặc dù coi như mềm yếu, nhưng lần này dùng lực lại rất mạnh, đau đến mức mặt tiểu cung nữ kia đều nhăn lại, chỉ là không dám giãy giụa, dùng vẻ mặt buồn rười rượi lắp bắp giải thích: “Bẩm, bẩm Nương nương, tiểu hoàng tử… tiểu hoàng tử được ma ma trong cung mang ra ngoài, chôn cất rồi!”
Tri Nhã sững sờ, qua hồi lâu mới rặn ra được một câu: “… Chôn rồi?”
Tiểu cung nữ lo sợ bất an nhìn Tri Nhã. Chỉ thấy bên kia chỉ mặc tiết y, tóc tai bù xì, vẻ mặt trắng bệch, một đôi mắt chứa đầy tử khí, thoạt nhìn rồi lại thật sự có ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.
Bị bộ dạng này của Tri Nhã dọa cho sợ không nhẹ, tiểu cung nữ cố gắng chịu đựng sợ hãi trong lòng, cúi đầu lắp bắp: “Là Thánh thượng nói, để cho ma ma đi chôn.”
Tri Nhã như người mất hồn, chậm rãi buông lỏng tay: “Chôn rồi… chôn rồi… trả lại con cho ta, trả lại con cho ta…” Thì thào vài tiếng, ngay sau đó đôi mắt lại hiện lên vẻ ác độc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu cung nữ, đưa tay bóp chặt cổ người kia liền lạnh lùng nói: “Trả lại con cho ta!!”
Tiểu cung nữ bị hành động phát điên này của Tri Nhã hoàn toàn bị dọa cho tê liệt, sau đó cảm giác hít thở không thông liền kéo đến, tử vong mang tới sợ hãi, lúc này tiểu cung nữ mới bắt đầu hung hăng phản kháng. Hai tay bóp chặt cổ tay Tri Nhã, dùng sức tách ra ngoài, chẳng qua không biết như thế nào sức lực bên kia cực lớn, vùng vẫy hồi lâu, nhưng không thấy Tri Nhã có nửa điểm tỉnh táo, ngược lại trực tiếp ngồi trên người tiểu cung nữ, hai tay bóp cổ tiểu cung nữ càng thêm dùng sức.
Biên độ giãy giụa càng lúc càng yếu, lòng trắng không ngừng lật lên, khuôn mặt dần biến thành màu đỏ tím, ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bên kia nhưng là hoàn toàn bất động, Tri Nhã ngồi trên người tiểu cung nữ, qua hồi lâu, trong đôi mắt rời rạc điên cuồng mới chậm rãi khôi phục một tia sáng, ánh mắt chậm rãi dời xuống tay mình, lại nhìn tiểu cung nữ dưới thân, lập tức thu tay về, sợ tới mức ngã nhào về sau.
Sắc mặt xanh trắng nhìn tiểu cung nữ đã không còn nhúc nhích trước mắt, Tri Nhã sợ hãi ngây người trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi dịch qua, run rẩy vươn tay kiểm tra hơi thở của bên kia, sau đó cả người sụp đổ ngồi bệt xuống đất.
—— Đã chết hẳn rồi.
Không, không, điều này sao có thể! Tri Nhã lắc đầu, ngồi dưới đất lùi dần về sau: Nàng giết người! Nàng vậy mà giết người!
Không, không phải lỗi của nàng, không phải lỗi của nàng! Tri Nhã chống bàn chậm rãi đứng lên: Tất cả đều phải trách kẻ tiện tỳ này, không liên quan đến nàng, không có!
Mau chóng tìm người xử lý thi thể, mau chóng tìm người xử lý… Tri Nhã cắn chặt môi, cả người căng thẳng giống dây cung sắp đứt, ánh mắt bất an đánh giá chung quanh. Nhưng mà, còn chưa chờ nàng nghĩ ra chủ ý gì, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, ngay sao đó chính là tiếng bước chân lộn xộn.
Giống như chim sợ cành cong lập tức tiến lên che lại cung nữ trên mặt đất, ngẩng đầu đang chuẩn bị lên tiếng mắng, rồi lại thấy người tới chính là Đai đao thị vệ nhất đẳng bên cạnh Đức Vinh Đế.
Tri Nhã cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, chẳng qua là lúc này vừa giết người, trong lòng hoảng hốt, chỉ có thể cứng cổ hỏi: “Đại nhân đây là có ý gì?”
Thị vệ kia mặt không biểu tình, chỉ chắp tay nói: “Chúng ta đều là tiếp nhận mệnh lệnh của Thánh thượng đến đây điều tra, mong rằng Nương nương tạo thuận lợi, chớ làm chậm trễ chuyện của Thánh thượng.” Nói xong, đưa mắt ra hiệu hai bên trái phải, thấp giọng nói: “Kiểm tra cho ta!”
“Các ngươi dám!” Tri Nhã luống cuống, nhíu mày hô một tiếng, chỉ là không có ai thèm nghe nàng, ba Cẩm y vệ từ cửa lần lượt tiến vào, sau đó lập tức lật tung bốn phía tìm kiếm.
Người đứng đầu nhưng chỉ đứng ở cửa không động, ánh mắt thoáng buông xuống trên thi thể cung nữ mà Tri Nhã đang cố gắng muốn che giấu.
Trong cung, các phi tần xử tử cung nữ, thái giám dưới tay mình cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ là Tri Nhã cũng từ một cung nữ nho nhỏ bò lên, trở thành thiếp của thiên tử chưa lâu, cũng đã đối với cung nữ cạnh mình như vậy, không tránh khỏi khiến người khác cảm thấy chê cười.
Kết quả rồi không được lên mặt bàn*, học cái gì không học, ngược lại học trách mắng hạ nhân từ chủ tử học đến thanh xuất vu lam thắng vu lam**.
(*Nguyên văn 上不得台面 k xứng tầm, k tương xứng, kém cỏi, thân phận thấp kém…)
(**Nguyên văn 青出於蓝胜於蓝: là màu xanh sinh ra từ màu lam mà còn hơn cả màu lam, ý là trò giỏi hơn thầy, k hề thua kém.)
Tri Nhã nhìn thấy ánh mắt của thị vệ kia, cảm thấy vô cùng sợ hãi, miệng chỉ nói: “Này, tiện tỳ này chết chưa hết tội, ta, ta lúc nãy… cho nên… chuyện này…”
Thị vệ không chút gợn sóng cắt ngang lời nói lộn xộn của Tri Nhã: “Cung nữ này là người trong điện của người, Nương nương như thế dĩ nhiên là có chủ ý của mình, thuộc hạ cũng không quản được.”
Tri Nhã bị thị vệ kia dùng thái độ lạnh như băng đối lại, cảm thấy căm tức, nhưng cũng có chút buông lỏng, cũng không nghĩ che chắn thi thể cung nữ kia nữa rồi, quay người nhìn Cẩm y vệ đang lục soát trong phòng mình.
Gian phòng đang êm đang đẹp của mình bị lật tung đến hỗn loạn, Tri Nhã nhìn liền nhịn không được nhíu mày: “Các ngươi đây là phụng mệnh đến chỗ ta tìm gì nha? Ở chỗ này của ta có cái gì để tìm!”
Thị vệ cũng không đáp, chỉ lướt qua vai Tri Nhã nhìn tình huống trong phòng. Thân thể Tri Nhã vốn cũng không thoải mái, trải qua một loạt đả kích này, càng là cảm thấy khó chịu, đành phải hơi dựa vào tường kiên nhẫn nhìn những Cẩm y vệ kia đang lục lọi trong phòng nàng.
Ước chừng qua thời gian uống cạn chén trà, một Cẩm y vệ bỗng nhiên đi về phía ngăn tủ cạnh bên giường của Tri Nhã. Tri Nhã lúc trước chỉ là vẻ mặt không kiên nhẫn giờ khắc này lại đột nhiên biên sắc, tiến lên một bước dường như muốn cản lại, chẳng qua là còn chưa đi được hai bước, lại bị thị vệ canh ở cửa chặn trước mặt, hất lên vỏ đao cản người lại.
“Ngươi!” Tri Nhã trừng mắt liền mắng, “Gan chó của ngươi thật lớn!”
Thị vệ dẫn đầu nhưng không nói lời nào, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Cẩm y vệ bên kia, người kia lại tìm kiếm trong ngăn tủ trong chốc lát, lấy ra một hộp nhỏ: “Vệ đội trưởng*.”
(*Này là đội trưởng đội thị vệ chớ k phải ổng tên vệ đâu nha.)
Thị vệ được xưng là “Vệ đội trưởng” gật đầu, lấy hộp nhỏ cầm trong tay, giơ lên phía trước khuôn mặt đã không còn huyết sắc của Tri Nhã, nói: “Nương nương có thể giao chìa khóa ra đây không?”
Tri Nhã gượng cười nói: “Rồi lại không khéo, trước đó mấy ngày không cẩn thận làm mất chìa khóa rồi —— nghĩ đến trong hộp cũng chỉ là mấy loại phấn hương, nên cũng không quá để ý.”
Vệ đội trưởng gật đầu, sau đó nói một câu “Vậy xin đắc tội”, lập tức phá ra ổ khóa nhỏ trên hộp, mở hộp ra cầm một gói phấn hương để dưới mũi hít hà, loại mùi thơm đặc biệt tươi mát này khiến người ta khô nóng, y hơi rũ mắt xuống, lập tức đóng lại hộp “Hiện tại còn phải mời Nương nương theo ta đến Ngự thư phòng một chuyến, Thánh thượng sợ là đang đợi Nương nương tại thư phòng.”
Nói xong, không đợi Tri Nhã nói gì, quay người ra khỏi phòng, vài Cẩm y vệ còn lại liền tiến lên bao vây Tri Nhã, sau đó nửa ép buộc dẫn người ra khỏi Nhã Hương Các.
Một đường bị áp giải đến Ngự thư phòng, tiến vào phòng lo sự bất an ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong thư phòng Đức Vinh Đế đang ngồi trên ghế khắc ngũ trảo kim long, phía dưới quỳ một nữ nhân đang run lẩy bẩy. Nhìn từ phía sau nữ nhân kia, Tri Nhã cảm thấy có chút quen mắt, chờ đến khi đến gần vài bước lại nhìn khuôn mặt này, không phải cung nữ bên cạnh nàng thì còn là ai?
Đức Vinh Đế thấy Tri Nhã đến, quay sang nhìn nàng, hồi lâu, thấp giọng mở miệng hỏi: “Hôm nay thân thể ái phi thế nào?”
Tri Nhã cười cứng ngắc, cũng không biết trước mắt là tình huống gì, chỉ khó khăn nói: “Đã tốt hơn chút rồi.”
Đức Vinh Đế gật đầu, sau đó mới nhận lấy hộp gỗ từ tay Vệ đội trưởng kia, để trong tay vuốt ve trong chốc lát, đập xuống thư án, phát ra một tiếng vang nặng nề. Tri Nhã cùng cung nữ kia nghe thấy tiếng động này, chỉ cảm thấy tim siết chặt, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
“Đây là cái gì?” Đức Vinh Đế chậm rãi hỏi cung nữ kia, ánh mắt nhưng là nhàn nhạt.
“Đây là thần thiếp ——” Tri Nhã đảo mắt một cái, liền muốn cướp lời nói trước, chẳng qua là vừa nói ra được mấy chữ lại bị Đức Vinh Đế đưa tay ngăn lại, “Trẫm là muốn nàng ta nói.”
Tri Nhã cắn cắn môi, vẫn là không cam lòng ngậm miệng, quay đầu hung hăng trừng cung nữ của mình.
Cung nữ kia bị Tri Nhã trừng mà hoảng hốt, vội vàng cúi thấp đầu, đứt quãng nói: “Bẩm, bẩm Thánh thượng, đây là phấn hương Nương nương chuyên dùng.” Quay đầu cẩn thận nhìn Tri Nhã, sau đó mới nói: “Nương nương vẫn luôn yêu thích thứ này, lúc Thánh thượng ngủ lại chỗ Nương nương, Nương nương vẫn luôn dùng loại này. Trước đó mấy ngày lúc nô tỳ dọn dẹp phòng cho Nương nương, trong lúc vô tình nhặt được một gói dưới đất, bởi vì yêu thích mùi này, liền lén lút trộm một chút, phần còn lại, liền mỗi ngày trộm dùng chung với phấn hương Nương nương sử dụng, nghĩ rằng Nương nương yêu thích, như thế tâm tình cũng có thể buông lỏng một chút, hẳn là có chỗ có ích đối với cái thai trong bụng Nương nương.”
“Phấn hương? Giỏi một cái phấn hương! Ngươi ngược lại thật sự có bản lĩnh!” Đức Vinh Đế cười cười, vỗ tay nói “Cổ tình Miêu Cương nghe tiếng xa gần, dùng cổ tình chế ra phấn hương dĩ nhiên cũng không hề uổng phí cái tên này. Chỉ bằng một chút như thế, có thể khiến nam nhân đối với một nữ nhân như si như cuồng. Tại Đại Càn, đây chính là bảo bối nghìn vàng cũng khó cầu, ngươi vậy mà có được nhiều như thế, nhưng lại có thể vô tri vô giác dùng nơi trẫm chiếm được một vị trí tốt, giỏi, thật sự rất giỏi.”
Tri Nhã gần như muốn ngất đi, nàng cũng không biết bản thân lúc nào sơ suất như thế, cúi đầu thầm hận liếc qua cung nữ bên cạnh, quỳ dưới đất nhưng vẫn cắn răng không chịu thừa nhận: “Thánh thượng, Thánh thượng người nhất định hiểu sai rồi, những thứ này cùng lắm chỉ là phấn hương thông thường mà thôi, nào đâu liên quan tới độc tình Miêu Cương? Thánh thượng người cũng đã nói, dùng độc tình Miêu Cương chế thành phấn hương là nghìn vàng khó cầu, nô tỳ lúc trước cũng chỉ là một cung nữ bình thường, như thế nào có khả năng tìm ra những thứ này a?”
“Chuyện cho tới lúc này, ngươi rồi lại còn muốn nói láo!” Đức Vinh Đế rốt cuộc không chịu đựng được nữa, nổi giận thuận tay cầm lên đồ chặn giấy ném qua Tri Nhã.
Đồ chặn giấy kia có hơi trệch, chỉ sát qua trán Tri Nhã, nhưng lại thật sự cào ra một đường máu. Tri Nhã bị dọa đến gần như hôn mê, nhưng cũng là vội đến không còn biết đau, chỉ có thể há mồm run rẩy nhìn Đức Vinh Đế, trên mặt mang một tia mờ mịt: “Thánh thượng!”
Đức Vinh Đế nhìn bên kia đã nhanh bị máu chảy đầy mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó mới trầm giọng nói: “Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà*. Nhã tần, ngươi biết hài tử trong bụng ngươi làm sao mà mất không?”
(*成也萧何败萧何 Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.)
Lúc đầu Tri Nhã dường như chưa phản ứng kịp, qua hồi lâu, cả người giống như cứng lại rồi, cũng không biết qua bao lâu, môi nhẹ nhàng khép mở mấy lần, không ngừng được run rẩy, đôi mắt hạnh nhìn qua Đức Vinh Đế, giống như có chút không thể tin.
Đức Vinh Đế nhắm chặt mắt, sau đó chậm rãi gật đầu.
Đây là cọng cỏ cuối dùng đè sập lạc đà*. Tri Nhã trong nháy mắt ngắn ngủi, già thêm mấy tuổi có thể nhìn bằng mắt thường.
(*Lạc đà trước giờ đều có thể chịu được vất vả lại thích ứng gian khổ. Nhưng, giống như người, cho dù người có kiên nhẫn, có thể thừa nhận áp lực công việc, cũng có cực hạn, Đợi đến khi không thể nhịn đc nữa, cho dù là chuyện nhẹ như cọng rơm, cũng sẽ thành một ngòi nổ, tạo thành kết quả k thể vãn hồi (đè sập lạc đà).)
“Không, không thể nào… không thể nào…” Tri Nhã không ngừng lắc đầu, “Như thế nào sẽ như vậy? Không thể nào…”
Đức Vinh Đế nhìn Tri Nhã thật sâu, sau đó, mới chậm rãi nói: “Nhã tần, ngay từ lần đầu tiên ngươi cùng Trẫm gặp nhau, liền đối với Trẫm hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, nhưng có một điều trẫm tin,” Cúi đầu nhìn phấn hương, “Bằng năng lực của ngươi, không có khả năng lấy được thứ này. Nói thật, Trẫm còn có thể cho ngươi một con đường sống —— ngươi rốt cuộc có được cấm vật Miêu Cương này từ nơi nào?”
Tri Nhã run rẩy, lập tức hoảng loạn nhìn Đức Vinh Đế, cả người không tự chủ được run lẩy bẩy, giống như bị bệnh sốt rét, “Ta… ta…”, liếm liếm môi, “Nếu, nếu ta nói, Thánh thượng thật sự tha ta một lần?”
Đức Vinh Đế chậm rãi gật đầu.
Tri Nhã mấp máy môi, ánh mắt trầm xuống, giống như đã hạ xuống quyết định gì đó, há miệng, không giếu giếm* nói ra toàn bộ chuyện về Như Mạt cùng Thục phi.
(*Nguyên văn 事倒豆子 đổ hạt đậu: thẳng thắng thành khẩn, k giấu giếm.)
Đức Vinh Đế ở bên nghe, lại không nói lời nào, ánh mắt lập lòe lập lòe, cũng nhìn không ra rốt cuộc ông đang nghĩ gì.
Tri Nhã phía dưới nói một mình, thẳng đến khi xác định không bỏ sót thứ gì, mới dập đầu nói: “Thánh thượng, Thánh thượng, thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ! Đều là do Đại cung nữ Như Mạt bên cạnh Thục phi ngày ngày ở trước mặt thần thiếp xúi giục, lúc này mới —— chỉ có điều, mong người nể tình khoảng thời gian thần thiếp toàn tâm toàn ý hầu hạ người, liền tha cho thần thiếp lần này a!”
Đức Vinh Đế vẫn không nói lời nào, chỉ hạ mắt nhìn Tri Nhã, hồi lâu, chậm rãi nói: “Nói như thế, ngươi là hoàn toàn bị ép buộc sao?”
Tri Nhã ngừng một hồi, nhưng vẫn liều mạng gật đầu, nói: “Đúng là như vậy.”
Đức Vinh Đế gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn Phúc công công vẫn im lặng không nói một tiếng đứng bên mình, phân phó: “Đi gọi Thục phi cùng cung nữ tên gọi Như Mạt kia đến đây.”
Phúc công công dùng khóe mắt nhìn lướt qua Tri Nhã quỳ rạp dưới đất, gật đầu nói, sau đó mới nhanh chóng lui ra ngoài.
Thấy Phúc công công đi ra, Đức Vinh Đế lại dời mắt đến trên người Tri Nhã, hồi lâu, thản nhiên nói: “Nơi này đã không có chuyện của ngươi, ngươi tạm thời quay về Nhã Hương Các đi.”
Nghe ý tứ trong lời này, rõ ràng là không muốn truy cứu nữa rồi!
Tri Nhã nghe vậy, mừng rỡ, cũng không dám tiếp tục cầu cái khác, vội vàng dập đầu một cái, lập tức xoay người liền nhanh chóng rời đi —— thậm chí quên mất cung nữ của mình.
Cung nữ kia thấy Tri Nhã rời đi một mình, vẻ mặt cũng tràn đầy sợ hãi lo lắng, nhưng nàng cũng không dám nói nửa câu, chỉ tiếp tục quỳ dưới đất, sắc mặt ảm đạm. Cũng không biết qua bao lâu, Đức Vinh Đế ở trên đầu đột nhiên nói.
“Ngươi là Cung nữ bên cạnh Nhã tần?”
“Vâng.” Cung nữ cắn răng đáp.
Đức Vinh Đế nói: “Ngẩng đầu lên.”
Cung nữ kia liền nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên.
Đức Vinh Đế cẩn thận nhìn nàng ta vài lần. Rõ ràng là dung mạo thanh tú, nhưng vì gặp phải trách phạt, trên mặt còn mấy chỗ xanh tím mờ mờ, đối lập với màu da trắng nõn, màu sắc lại càng hiện lên rõ rệt.
Ánh mắt lại dời xuống cổ nàng ta, một vòng tím xanh bại lộ dưới ánh sáng, hiện lên cực kỳ đáng sợ.
Chỉ nhìn như thế vài lần, Đức Vinh Đế liền có thể rõ ràng Nhã tần xuất phát từ một cung nữ bò lên được đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào. Thu hồi ánh mắt, Đức Vinh Đế mở ra một tờ giấy tuyên thành, chấp bút đầy mực nước, sau đó mới chậm rãi hạ xuống từng nét.
“Ái phi Nhã tần, mười bảy tháng tư vì Đại Càn sinh hạ một Hoàng tử, nhưng, Hoàng tử mệnh bạch, sinh ra lại chết non.” Đức Vinh Đế bỗng nhiên nâng mắt, nhìn cung nữ kia, gằn từng chữ: “Ái phi Nhã tần buồn phiền, đau xót không thể kiềm chế được, triền miên giường bệnh hơn một ngày, sau đó cũng đi theo con của nàng —— ngươi đã rõ chưa?”
Cung nữ khẽ giật mình, sau đó có chút bối rối: Ý tứ này của Đức Vinh Đế, là để phân phó nàng đi giết Nhã tần?
Tuy rằng nàng không thích Nhã tần, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày ra tay giết nàng ta. Nàng kỳ thật sợ thấy máu, bình thường ngay cả con gà cũng không dám giết! Nghĩ như thế, trong đầu không khỏi sinh ra chút mâu thuẫn, môi đóng đóng mở mở, nhưng vẫn không thể phun ra nửa chữ, ngược lại nghĩ tới một chỗ khác: Chỉ có điều, nếu như nàng hôm nay không giết Nhã tần, chỉ sợ qua lần này, về sau nàng e rằng cũng sẽ chết trong tay của nữ nhân kia!
Hai tay siết chặt, suy nghĩ liên tục, sau đó mới hạ quyết tâm, nhẹ gật đầu, nói: “Nô tỳ xin tuân theo mệnh lệnh của Thánh thượng!”
Đức Vinh Đế hạ mắt, bút trên tay không ngừng: “Được rồi, cứ như vậy, ngươi lui ra đi.”
Cung nữ đáp lời, chậm rãi đứng lên, sau đó nhanh chóng lui ra khỏi thư phòng.