Tiểu Hầu Gia

Chương 93: Thai chết




Từ lần đó, Tri Nhã tuy rằng tiếp tục nghĩ ra cách tiếp cận Đức Vinh Đế mấy lần, nhưng đều không công mà lui, giằng co như thế ước chừng nửa tháng, mới xem như hoàn toàn hết hy vọng, ngược lại một lòng đặt tại long mạch trong bụng mình.

Chỉ là sau khi nàng chính thức quan tâm đến hài tử trong bụng, lại đột nhiên phát hiện một chuyện khiến nàng cảm thấy nghi hoặc vạn phần —— đã rất lâu nàng không cảm nhận được thai máy của bào thai trong bụng rồi.

Từ hai tháng trước, sau lần đầu tiên thai nhi đạp, không nói đến ban ngày, trong đêm nàng chính là buồn ngủ, cũng thường xuyên có thể cảm nhận được thai máy của bào thai trong bụng. Có lúc là đá nàng một cái, có lúc là chen một cái, chọc cho nàng vất vả không thôi.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian gần đây, nàng rồi lại không còn cảm giác như vậy. Đưa tay khẽ xoa bụng mình, hài tử trong đó rõ ràng đã gần bảy tháng rồi, chính là lúc náo động nhất, lúc này nhưng lại hết sức yên tĩnh. Nàng thậm chí không cảm thấy con của mình có nửa điểm đáp lại nàng.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Tri Nhã có thai, nhưng cũng biết rõ như vậy thật sự có chút không bình thường. Nhịn không được có chút sợ hãi, mở miệng liền hô: “Người tới!”

Cung nữ vẫn luôn đứng canh bên ngoài nghe thấy tiếng, liền vội vàng đi vào. Trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn có thể thấy được màu xanh tím nhàn nhạt, chợt nhìn qua, lại có vài phần đáng sợ.

“Nương nương.” Cung nữ kia đi đến nơi cách Tri Nhã hai bước chân liền dừng lại, thật cẩn thận mà thấp giọng hô một tiếng, chỉ sợ chính mình gọi không đúng liền chạm đến nghịch lân của Tri Nhã.

Tri Nhã thấy cung nữ bên cạnh đối với nàng rồi lại là bộ như nhìn phải hồng thủy mãnh thú*, liền giận sôi máu: “Ngươi đứng xa như vậy làm gì? Ta còn có thể ăn ngươi sao, cái loại không có tiền đồ!” Đứng lên nhéo tai cung nữ kia đi về phía ghế dựa bên này, cũng không để ý đến người kia đang ẩn nhẫn hút khí, chỉ đến khi trong lòng thoải mái, mới buông lỏng tay, phân phó: “Đi, ngươi hiện tại đi Thái y viện một chuyến, mời Vương thái y nơi đó đến Nhã Hương Các cho ta.”

(*Hồng thuỷ mãnh thú( 洪水猛兽): Ví von tai hoạ rất lớn. Mãnh thú: dã thú tàn ác ăn cả người lẫn vật.)

Cung nữ vội hỏi: “Thân thể Nương nương khó chịu?”

Tâm tình Tri Nhã không thoải mái, đối với hạ nhân cũng không có cảm tình gì, chỉ lạnh lùng nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh chóng mời người tới cho ta là được!”

Cung nữ nhìn sắc mặt Tri Nhã không đúng, cũng không dám hỏi, vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ một chút nào, liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Thái y viện cách Nhã Hương Các một đoạn đường, đợi đến khi nàng dẫn Vương thái y tới, này cũng đã là chuyện sau một nén nhang rồi, vừa vào viện tử, tiểu thái giám cũng là mặt mũi bầm dập đi qua nói với nàng: “Ngươi mau mau dẫn Thái y vào. Ngươi đi một nén nhang, Nương nương ở bên trong chờ sốt ruột, hiện tại đã bắt đầu nổi giận!”

Nhắc tới Tri Nhã nổi giận, sắc mặt cung nữ cũng thành khó xem, chỉ cảm thấy những vết thương cùng ứ máu trên người đã bắt đầu phát đau. Quay đầu cười miễn cưỡng với thái giám kia, sau đó vội vàng dẫn người vào phòng.

Trong phòng Tri Nhã đang dựa trên tháp, cả người toát ra một loại trạng thái nóng nảy, tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh thấy Đại cung nữ đã dẫn Thái y tới, mặt trong nháy mắt liền hiện lên vẻ vui mừng.

Đại cung nữ bên cạnh Tri Nhã khẽ lắc đầu với cung nữ kia, sau đó tiến lên vài bước nhẹ giọng hỏi Tri Nhã: “Nương nương, Thái y đã tới.”

Vương thái y đặt hòm thuốc xuống, chắp tay hành lễ hô: “Nhã tần nương nương quý an*.” (*là lời chào hỏi, ý chúc sức khỏe, bảo trọng.)

Tri Nhã miễn cưỡng xốc lên mí mắt liếc nhìn ông, miễn lễ cho ông ta: “Không cần nhiều lời vô ích như vậy, Vương thái y ngồi xuống đây, giúp ta xem thử long tử trong bụng hiện tại thế nào rồi.”

Vương thái y gật đầu, ngồi đối diện Tri Nhã, nhìn sắc mặt Tri Nhã hỏi: “Nương nương cảm thấy gần đây thân thể có chỗ nào khác thường?”

“Chính là thân thể cực kỳ uể oải, còn lại đều rất tốt.” Nói đến đây, trong lòng Tri Nhã dâng lên một loại dự cảm không tốt, suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Chỉ có điều mấy ngày nay ta dường như không cảm thấy được thai nhi máy động, lúc này mới cố ý mời Thái y tới xem thử.”

“Không thấy thai động?” Đáy mắt Vương thái y lóe lên, miệng rồi lại không nói gì, chỉ phân phó cung nữ hầu hạ bên cạnh cầm gối đến kê dưới cổ tay Tri Nhã, tiếp theo lấy một miếng khăn che trên cổ tay nàng, sau đó mới đưa tay phủ lên mạch đập.

Chỉ một chốc, Vương thái y rồi lại đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn Tri Nhã, trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt.

Tri Nhã nhìn thấy trong lòng liền hoảng sợ, vô thức muốn rụt tay lại, cau mày liền hỏi: “Như thế nào?”

Vương thái y đè xuống cổ tay Tri Nhã, lại xem thêm mấy lần, lúc này sắc mặt mới nặng nề chậm rãi thu tay về: “Nương nương, mạch này của người là… là thai chết a.”

Tri Nhã nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đưa tay ra mới miễn cưỡng chống được thân thể mình, sau đó hung hăng trừng mắt Vương Thái y, run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi nói bậy gì đó!”

Vương thái y lắc đầu, đứng lên, ánh mắt lướt qua phần bụng của Tri Nhã, mang theo chút thương cảm: “Thai nhi trong bụng Nương nương đã sớm không còn mạch tượng, nếu như không phải ngoài ý muốn, sợ là đã sớm…” Dừng lại, tiếp tục nói: “Nương nương gần đây, hẳn là không nhận thấy long tử thai máy đi?”

Sắc mặt Tri Nhã trắng bệch. Lúc trước nàng vẫn muốn lần nữa nhận được sủng ái từ Đức VInh Đế, một lòng đặt vào người kia, còn nghĩ hài tử trong bụng không quậy là một chuyện tốt, lại không nghĩ rằng, này, này cư nhiên đã chết!

Đại cung nữ bên cạnh thấy trạng thái của Tri Nhã không đúng, mau tới đỡ người: “Nương nương, ngàn vạn lần đừng kích động, bảo trọng thân thể!”

Thế nhưng, điều này sao có khả năng, nàng như thế nào sẽ —— trừ phi có người có tâm hại nàng! Tri Nhã nghĩ như vậy, nhìn cung nữ phía trước bị nàng đánh tới trên mặt đầy vết xanh tím, nhất thời lửa giận trong lòng dâng lên, hai tay bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của người kia, oán hận nói: “Là ngươi đúng không, là ngươi không quen ta đánh chửi ngươi, cho nên làm thế này để hại ta!”

Cung nữ kia bị bóp cổ đến sắc mặt xanh tím, nước mắt ngăn không được rơi xuống, trên mặt đều là sợ hãi, miệng nhưng lại nói không ra hơi, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương thái y. Vương thái y cũng hoảng sợ với bộ dạng hung ác này của Tri Nhã, sửng sốt hồi lâu, mới nghĩ đến việc cứu ra cung nữ từ tay nàng ta.

“Nương nương, xin người tỉnh táo một chút!” Vương thái y vội vàng mở miệng, “Chân tướng chuyện này như thế nào còn chưa rõ, hiện tại quan trọng nhất là, phải nhanh chóng tìm một ma ma trong cung đến lấy ra thai chết này cho Nương nương, nếu không để lâu, sợ là ảnh hưởng đến thân thể của Nương nương!”

Tri Nhã nghe thấy Vương thái y nhắc tới thai chết, tâm tình cũng có chút tan vỡ, cả người lập tức trở nên cuồng loạn: “Không! Cái gì mà phá thai? Hoàng nhi của ta vẫn còn sống, vẫn sống tốt trong bụng ta!” Hung ác trừng mắt nhìn Vương thái y, chợt nhào qua muốn cào mặt ông, “Đồ lang băm nhà ngươi, ta muốn bảo Thánh thượng xử tử ngươi cho ta! Đồ lang băm!”

Cho dù là Vương thái y, bất chợt nhìn thấy bộ dạng điên cuồng này của Tri Nhã, cũng nhịn không được có chút sợ hãi, quay đầu nói nhỏ với Đại cung nữ ông vừa cứu, cung nữ kia cắn chặt môi gật đầu, nhanh chóng chạy đi.

“Không cho phép ngươi chạy! Đồ tiện tỳ kia! Ngươi muốn đi đâu!” Tri Nhã quay đầu, nhìn thấy Đại cung nữ cúi đầu vội vàng rời khỏi cung điện, vẻ mặt càng kích động.

Vương thái y miễn cường đè lại người, nhưng vì Tri Nhã lúc này ý thức có chút không tỉnh táo ngược lại khiến cho khí lực của nàng lớn đến đáng sợ, hơn nữa với thân phận Nương nương của đối phương, khiến cho Vương thái y cũng không dám mạnh. Qua lại một hồi, lại nhiều lần thiếu chút nữa khiến cho Tri Nhã thoát khỏi tay ông.

Cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải tìm một huyệt vị ở cổ Tri Nhã dùng sức nhấn xuống, sau đó chỉ thấy người kia mềm nhũn, tiếp đó ngã xuống giường hôn mê.

Rõ ràng là trời tháng tư, thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng xô đẩy một trận lại khiến trên trán ông ướt đẫm mồ hôi. Ngồi trên ghế thở dốc, lại nhìn bụng người kia, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Rõ ràng một tháng trước thời điểm ông xem bệnh cho Tri Nhã mọi chuyện đều tốt, mạch tượng của long tử cũng khỏa mạch hữu lực, như thế nào chỉ qua một đoạn thời gian ngắn ngủi như thế, đang khỏe liền chết từ trong trứng nước rồi? Thở dài, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi, trong lòng nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Hậu cung vốn nhiều mà lại còn lục đục với nhau, mấy tháng này Tri Nhã được sủng không biết kiềm chế, ngoài sáng trong tối cũng không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Nhã tần cùng lắm chỉ xuất thân từ một cung nữ nho nhỏ, thủ đoạn so với những phi tử trà trộn nhiều năm chốn hậu cung vẫn là kém xa. Các nàng nếu thật sự muốn ra tay, có rất nhiều thủ đoạn để chỉnh nàng ta.

Lại nhớ đến bộ dạng gần như muốn điên rồi của Tri Nhã lúc này, chậc lưỡi một cái: Chung quy còn chưa thấy nhiều.

Trong thư phòng, Đức Vinh Đế đang nói chuyện với Văn Nhân Cửu.

Văn Nhân Cửu cầm một quyển tấu chương qua cho Đức Vinh Đế xem, Đức Vinh Đế nhận tấu chương, nhưng xem cũng không xem, tiện tay đặt xuống thư án, nói: “Có chuyện gì con cứ trực tiếp nói cho trẫm nghe là được rồi, những tấu chương kia chữ viết chằng chịt khiến trẫm đau cả mắt.”

Văn Nhân Cửu nhìn bộ dạng này của ĐỨc Vinh Đế, cũng không giận, chỉ thản nhiên nói: “Hiện tại đã cuối tháng tư, phương bắc từ cuối tháng trước rồi lại chưa từng hạ xuống một trận mưa. Nửa số lúa trong ruộng không thể thu hoạch, nhi thần nghĩ, không bằng tạm thời điều chỉnh thuế má một phen, nếu không chỉ sợ đến lúc đó dân gian ngập tiếng oán than, dao động dân tâm.”

Đức Vinh Đế nói: “Thuế má đã quy định từ trước, nếu như thay đi đổi lại, sau này tạo ra ảnh hưởng nhưng sợ là không ổn.”

“Chẳng qua lo lắng này cũng là chuyện của ngày sau, nhưng nếu không giảm thuế má, khó khăn trước mắt rồi lại không qua được.” Văn Nhân Cửu mở miệng, tiếp tục biện luận.

Đức Vinh Đế hơi híp mắt, nhưng lại suy tư một hồi, mới nói: “Nếu là dựa theo ý của Thái tử, quốc gia giảm bớt thuế má là chuyện bắt buộc phải làm?”

“Này ít nhất có thể giảm bớt chút khốn cảnh trước mắt cho con dân Đại Càn.” Văn Nhân Cửu trầm tư hồi lâu, đang chuẩn bị nói, lại nghe bên kia có người gõ cửa. Đức Vinh Đế liếc mắt về phía Phúc công công, Phúc công công gật đầu đi qua mở cửa, chỉ thấy đứng ngoài là một tiểu thái giám.

Phúc công công hạ mắt nhìn y, lạnh giọng nói: “Thánh thượng cùng Thái tử điện hạ đang nghị sự trong phòng, ngươi qua đây quấy rầy cái gì?”

Thái giám kia sợ Phúc công công trách tội, liền vội vàng nói: “Cung nữ bên Nhã Hương Các tới đây truyền lời, nói là thân thể Nương nương nhà nàng có chuyện, mong rằng Thánh thượng có thể qua, gặp mặt Tri Nhã.”

Đoạn thời gian này Nhã tần bày ra đủ dạng lừa bịp, mặc dù nói thành công ngăn trở vài trò mèo kia của nàng, nhưng những thủ đoạn vặt vãnh kia cứ liên tục không dứt thật sự khiến người ta nhịn không được cảm thấy phiền chán. Lúc này lại nghe là Nhã tần, nụ cười trên mặt Phúc công công nhạt đi một chút, nói: “Gửi lời cho Nhã tần nương nương, này là nơi không phải một phi tử trong hậu cung như nàng ta nên xuất hiện, bảo nàng ta nhanh chóng dẹp đường hồi phủ a. Nếu không cẩn thận quấy rầy đến Thánh thượng, chỉ sợ truy cứu tới, bên kia không gánh nổi.”

Tiểu thái giám nghe xong lời Phúc công công nói, rồi lại lắc đầu: “Lần này Nhã tần thật sự có chuyện, nghe, nghe nói, dường như mạch tượng của long thai trong bụng Nhã tần không tốt, Thái y của Thái y viện cố ý để cho cung nữ bên cạnh Nhã tần tới đây bẩm báo với Thánh thượng một phen.”

Tri Nhã dựa vào hài tử trong bụng gây sóng gió cũng không phải chuyện một hai lần, chẳng qua liên lụy đến con nối dõi của Hoàng gia, chung qua vẫn không thể qua loa, Phúc công công híp mắt, nói: “Cho người vào.”

Tiểu thái giám đáp lời, nhanh chóng chạy đi.

Một lần nữa quay lại thư phòng, đối thoại bên trong dường như đã tạm thời chấm dứt, ông đi đến trước mặt Đức Vinh Đế, nói ra tình hình bên ngoài, ĐỨc Vinh Đế nhíu mày, nhưng nghĩ đến Tri Nhã đã mang thai bảy tháng, cuối cùng cũng không từ chối.

Ngồi trong phòng chờ một chốc, chỉ nghe một trận tiếng bước chân vội vã, tiểu thái giám đẩy cửa, Đại cung nữ của Tri Nhã vài bước vào trong, đầu cũng không dám ngẩng, chỉ nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Đức Vinh Đế cùng Văn Nhân Cửu: “Thánh thượng, Thánh thượng, Nương nương không ổn!”

Đức Vinh Đế theo bản năng dùng đuôi mắt quét qua Văn Nhân Cửu, miệng thờ ơ nói: “Như thế nào không ổn? Nàng ta cả ngày không bị cái này cũng là cái kia, thoạt nhìn chính là tinh thần quá mức rồi!”

Đại cung nữ thút tha thút thít, miễn cưỡng nói ra rõ ràng: “Thánh thượng, hài tử trong bụng Nương nương… không còn!”

Đức Vinh Đế vẫn không đếm xỉa tới nghe thấy những lời này, sắc mặt chợt đổi, đưa tay chống thư án đứng lên, vài bước đi tới trước mặt Đại cung nữ kia liền nghiêm nghị hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Đại cung nữ dĩ nhiên cũng không hiểu ra sao, đành phải lượm lặt thuật lại, sau đó mới lau lau khóe mắt, nói: “Vương thái y để nô tỳ đến đây báo một tiếng cho Thánh thượng, nói là thai nhi trong bụng Nương nương có lẽ đã chết ước chừng mấy ngày, nếu không sớm phá thai, sợ là mang họa về sau. Nghĩ rằng Thánh thượng có thể phái mấy ma ma kinh nghiệm ở một bên giúp Nương nương phá thai hay không —— “

Đức Vinh Đế đứng bất động, con ngươi lập lòe, hồi lâu, phất tay áo, lạnh giọng nói với Phúc công công: “Tìm mấy lão ma ma đến Nhã Hương Các, ngay lập tức, chớ chậm trễ.”

Phúc công công gật đầu “Vâng” một tiếng, lập tức lui xuống. Đức Vinh Đế nhìn Phúc công công bên này lui xuống, mới nói với Văn Nhân Cửu: “Việc này tạm thời gác lại, ngày sau lên triều thảo luận, hiện tại con về Đông Cung trước đi.”

Văn Nhân Cửu cũng không phải người không biết thức thời, hạ mắt thản nhiên nói: “Vậy cũng được. Hiện tại nhi thần xin cáo lui.”

Đức Vinh Đế “Ừ” một tiếng, sau đó, đưa mắt nhìn theo Văn Nhân Cửu ra khỏi phòng, lúc này mới lạnh nhạt nhìn qua cung nữ đang tràn đầy vẻ kinh hoảng kia, trầm giọng: “Dẫn đường, trẫm theo ngươi đến Nhã Hương Các một chuyến!”

Đại cung nữ gật đầu, nhanh chóng đi phía trước dẫn đường.

Thời điểm Đức Vinh Đế đến Nhã Hương Các, Vương thái y đang đứng canh bên ngoài, nhìn thấy Đức Vinh Đế liền thi lễ một cái thật sâu, người kia cau mày miễn lễ cho ông, hỏi thẳng: “Tình huống Nhã tần thế nào?”

Vương thái y nói: “Đã cho người sắc thuốc an thần cho uống, chẳng qua thoạt nhìn vẫn vô cùng kích động.”

ĐỨc Vinh Đế rồi lại không quan tâm cái này, chỉ truy vấn: “Long tử trong bụng Nhã tần như thế nào lại là thai chết? Trước đó vài ngày không phải còn rất tốt sao, như thế nào hôm nay liền truyền ra chuyện này?”

Vương thái y có chút do dự nhìn Đức Vinh Đế, mờ mịt nói: “Tình huống cụ thể còn chưa rõ, chỉ có điều, theo thần nghĩ, chuyện Nhã tần lương lương chết thai lần này, chỉ sợ là có điều kỳ quái.”

Đức VInh Đế nhắm chặt mắt, đi vào phòng. Trong phòng loáng thoáng truyền đến tiếng nữ tử khóc thút thít, xốc rèm vào gần một chút, tiếng khóc liền rõ ràng hơn, tiếng khóc như muốn đứt gan đứt ruột.

Nhã tần hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy ĐỨc VInh Đế liền nghẹn ngào: “Thánh thượng! hài tử của người cùng thần thiếp… không còn! Ô ô, thần thiếp không thể bảo vệ nó! Thần thiếp, thần thiếp… người trách phạt thần thiếp đi!”

Đức Vinh Đế đi qua, vươn tay nắm chặt tay của Nhã tần, không đáp lại, chỉ khẽ thở dài một hơi, hồi lâu mới nói: “Này làm sao có thể trách nàng.”

Nhã tần vẫn khóc không ngừng, qua hồi lâu, Đức Vinh Đế lại nói: “Mất thì mất, Trẫm đã cho Phúc công công mời mấy ma ma có kinh nghiệm trong cung đến đây, đợi lát nữa lấy đứa bé ra, nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, cũng liền hết chuyện.” Ánh mắt nhìn nhìn phần bụng hơi nhô lên của nàng, không biết nghĩ cái gì, chỉ là ngoài miệng lại nói, “Dù sao nàng cũng còn trẻ, về sau lại sinh một đứa khác cho trẫm là được.”

Này không khích lệ còn không sao, Đức Vinh Đế ở bên khích lệ như thế, Tri Nhã ngược lại càng ủy khuất, miệng nức nở nói: “Mặc dù Thánh thượng nói thế, thế nhưng đã lâu như vậy thần thiếp muốn đi gặp người một lần cũng khó. Ô ô… cũng không biết mất đi đứa bé này, Thánh thượng có chịu cho thiếp thêm một đứa nữa hay không!”

“Nói bậy bạ cái gì a!” Đức Vinh Đế nghe xong lời này, nhớ tới mấy chuyện Tri Nhã làm ra gần đây, trong lòng không tự chủ sinh ra chút phiền muộn, nhưng vào tình cảnh thế này, rồi lại không tốt bỏ người qua một bên, vẫn khó có được nhịn lại để dỗ dành.

Cứ dỗ Tri Nhã một hồi, lại không biết qua bao lâu, chỉ nghe bên ngoài một trận huyên náo, ngẩng đầu nhìn qua, chính là Phúc công công dẫn theo mấy ma ma đỡ đẻ chạy tới. Ma ma lớn tuổi nhất làm vạn phúc với Đức VInh Đế, sau đó liền nói: “Nô tỳ bái kiến Thánh thượng. Chuyện của Nhã tần nương nương, chúng nô tỳ đã nghe nói, mong Thánh thượng cùng Nhã tần không nên quá đau buồn,” dừng một chút, lại nói: “Chúng nô tỳ đều là người có kinh nghiệm, nhất định sẽ không để Nương nương xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều phòng sinh huyết khí ô uế, Thánh thượng thân phận quý giá là không thể ở lại, hiện tại người vẫn là dời bước, nơi này đã có chúng nô tỳ liền đủ rồi.”

Tri Nhã nhưng lại liều mạng lắc đầu, khắp mặt đều là vẻ khẩn cầu: “Thánh thượng, Thánh thượng, thần thiếp sợ hãi.”

“Không có gì phải sợ a, những người này đều là người có kinh nghiệm đỡ đẻ trong cung. Đừng tùy hứng.” Đức Vinh Đế nói, ma ma bên cạnh cũng nhanh chóng phụ họa theo. Nhưng Tri Nhã rồi lại nghe không vào, nước mắt lúc trước thật vất vả thu vào lại bắt đầu “tí tách” rơi xuống.

Chẳng qua là hai bên lôi kéo trong chốc lát, cuối cùng vẫn bị những ma ma kia giúp mở tay ra, mở to hai mắt, nhìn Đức Vinh Đế biến mất trong tầm mắt của mình, hai tay Tri Nhã siết chặt đệm dưới thân, đáy lòng không khỏi càng phát ra tuyệt vọng.

Ma ma đút cho Tri Nhã một bát thuốc trợ sản trước, sau đó phân phó các cung nữ bắt đầu chuẩn bị nước ấm, bông vải trắng, vải gạt cùng một số dụng cụ. Đợi đến khi Tri Nhã bên kia cảm thấy bụng đau dữ dội, nhìn sản đạo mở, lúc này liền bắt đầu phá thai.

Phá thai mà nói cùng với trình tự sinh sản bình thường không khác là bao, nhưng dù sao trọng bụng Tri Nhã chính là một thai chết, không hề giống như hài nhi bình thường sẽ tự mình nhúc nhúc. Vả lại đây cũng là lần mang thai đầu tiên của nàng, sản đạo hẹp, sinh sản dĩ nhiên so với sinh con bình thường càng thêm nhiều gian nan.

Mấy ma ma vội vàng bận trước bận sau trợ sản, máu nhuộm đỏ một chậu nước, tiếng gào khóc thê lương trong Nhã Hương Các giằng co một ngày một đêm, bắt đầu còn sắc nhọn chói tai đến cuối cùng suy yếu không chịu nổi, đợi đến tảng sáng, rốt cuộc mấy ma ma mới hợp lực kéo ra thai chết từ trong sản đạo của Tri Nhã, Tri Nhã đã sớm là hơi thở mỏng manh.

Chẳng qua là, trước khi ý thức hoàn toàn tan rã, nàng mơ hồ nghe thấy lời đối thoại của những phu nhân kia.

“A… nhìn thấy chưa, là một tiểu hoàng tử.”

“Tay chân đều đã phát triển đầy đủ, thật đáng tiếc, nếu như còn, nói không chừng sau này…”

“Ài, ta nói a, này là trời sinh không có mệnh, bằng không như thế nào đang tốt —— trong cung nhiều năm như thế, cũng chưa từng thấy thai chết a!”

Ngực Tri Nhã xộc lên vị tanh ngọt, nàng muốn phẫn nộ mắng chửi, muốn thét lên, muốn đập phá lung tung cho hả giận, nhưng thân thể nặng nề cùng ý thức tan ran rốt cuộc khiến cho nàng không thể làm gì, chỉ có thể giãy giụa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.