Mở cửa là một hán tử cường tráng, người mặc quần áo vải bố không biết đã chắp vá bao nhiêu chỗ, khuôn mặt ngăm đen, làn da thô nhám, chân trái có chút cà nhắc, lúc nói chuyện mang theo khẩu âm* nghiêm trọng. Nghiêm chỉnh mà nói, đây là lần đầu tiên Văn Nhân Cửu nhìn thấy một người nghèo đúng nghĩa.
(*口音 giọng của một dân tộc hoặc địa phương.)
Thời điểm trong cung, cho dù những nha hoàn, thái giám cấp bật thấp nhất, bạc lĩnh hàng tháng cũng đủ để bọn họ trải qua cuộc sống dư dả, như tình trạng này, ngay cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng không có, thậm chí có một lần y cho rằng chẳng qua là sách sử truyện ký* đã dùng cách viết quá mức khoa trương mà thôi —— lại không tưởng cư nhiên là thật.
(*传记 ghi lại cuộc đời của một người nào đó)
Lạc Kiêu bình thản ung dung theo sát hán tử kia bắt chuyện vài câu, liền lôi kéo Văn Nhân Cửu cùng hắn vào trong. Cỏ tranh làm nhà bốn phía gió lùa, từ cửa chính đi vào, đại sảnh chỉ để một cái bàn gỗ cũ nát, ghế rồi lại không thấy đâu.
Văn Nhân Cửu nhìn thoáng qua cái bàn, đương nhiên chất gỗ cũng không phải cái gì quý hiếm, coi vân gỗ, hẳn là loại gỗ bình thường có thể tùy ý tìm thấy trong rừng, miễn cưỡng có thể sử dụng, thế nhưng nếu xét về độ tự nhiên thì mấy món đồ dùng tinh xảo trong cung dĩ nhiên là nửa phần cũng không bằng. Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua bàn, xúc cảm thô ráp có chút đâm tay này là y chưa bao giờ gặp qua.
Chỉ là Văn Nhân Cửu hơi kinh ngạc, Lạc Kiêu rõ ràng cũng là quý tộc đi ra từ Bình Tân Hầu phủ, nhưng ở chỗ này, thái độ ngược lại không có nửa phần không được tự nhiên, theo trước theo sau cùng hán tử kia nói chuyện, không mất một lúc hai người nhìn qua đúng là quen thân lên.
Hán tử ở trong phòng bếp tìm hai cái bát tương đối nguyên vẹn nhất, múc một muôi nước ấm đổ vào, liền bưng vào sảnh đến chỗ hai người: “Nước vừa đun, còn hơi bỏng miệng, lúc uống các ngươi cẩn thận một chút.”
Lạc Kiêu nói cảm ơn, đưa tay nhận bát, tán gẫu: “Nơi đây chỉ có một mình đại ca? Chị dâu đâu?”
Hán tử đi tới bên cửa, ngồi trên thềm một bên chẻ gỗ, một bên nói: “Bà nương (*vợ) nhà ta… mười năm trước đã không còn.” Nói xong, vỗ vỗ chân trái của mình, “Bà nương ta lớn lên đẹp mắt, thời điểm hội làng bị tên súc sinh nhà Trương viên ngoại nhìn trúng… Ta tới cửa tìm, những gia đinh kia trực tiếp đánh ta ra, ngày hôm sau, thi thể vợ ta cũng bị đưa về nhà.”
Nói đến đây, động tác trên tay hơi dừng, sau đó mới mãnh liệt dùng sức, bổ ra củi vừa dựng.
“Quan phủ cũng không quản?” Lạc Kiêu trầm ngâm một tiếng, cau mày hỏi.
Hán tử cười khổ: “Quản như thế nào? Trương viên ngoại kia vô cùng lợi hại, nghe nói gã có thân thích làm việc trong triều, phẩm cấp rất lớn, ngay cả Huyện thái gia nơi này của chúng ta cũng đối với gã khách khách khí khí, loại này như chúng ta sao có thể đấu được.”
“Không biết tục danh của Trương viên ngoại là gì?” Văn Nhân Cửu đưa mắt nhìn bát nước hơi tỏa hơi nóng, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Hán tử bị Văn Nhân Cửu hỏi có chút sững sờ, sau đó mới nói: “Trương Thiêm Tài… Ta nhớ gọi là Trương Thiêm Tài.”
“Trương Thiêm Tài?” Văn Nhân Cửu lặp lại, chậm rãi nâng mắt. Con ngươi đen tuyền giống như lưu y, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ. Bưng bát lên uống một ngụm nước vẫn còn chưa nguội hoàn toàn, sau đó mới đặt bát xuống bàn: “Tử Thanh, nước cũng đã dùng qua. Sắc trời không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Lạc Kiêu xẹt qua bóng lưng của Văn Nhân Cửu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua chỗ mẻ trên mép bát, cười cười, đáp một tiếng “Được”, sau đó liền đi theo.
“Hai vị hiện tại liền đi? Đã đến lúc này, sao không ở lại ăn bữa cơm tối?” Hán tử thấy hai người muốn đi, vội vàng bỏ đao bổ củi, xoa xoa hai tay lên quần, đứng dậy hỏi.
“Hôm nay ta cùng A Cửu còn có chút chuyện, cũng không làm phiền nữa, đại ca mong dừng bước*.” Lạc Kiêu cười, quay đầu nhìn thoáng qua hướng đi của Văn Nhân Cửu, sau đó mới thấp giọng ý vị sâu xa nói với hán tử kia: “Ngày khác nếu có thể đến nhà lần nữa, đến lúc đó tất có đại lễ.”
(*留步 lời khách sao, xin dừng bước k cần phải tiễn.)
Lạc Kiêu ra cửa, thấy Văn Nhân Cửu đang tựa ở một gốc cây khô, híp mắt đánh giá cảnh sắc đổ nát hoang vu trước mắt, đồng tử màu đen bị lông mi che khuất, nhất thời nhìn không ra y có biểu lộ gì.
“A Cửu cho tới bây giờ cũng chưa tận mắt nhìn thấy nơi nghèo túng như thế đi?” Lạc Kiêu đi đến phía sau Văn Nhân Cửu, cũng nhìn về phía trước, “Khó có thể tưởng tượng sao?”
“Nơi này tuy rằng có hơi xa, nhưng suy cho cùng vẫn là một thôn làng lệ thuộc Đế Kinh. Mặc dù nghèo túng, nhưng thật ra cũng chưa đến mức không sống nổi.” Lạc Kiêu chậm rãi nói, “Nhưng nếu lại xa Đế Kinh thêm một chút nữa? A Cửu, ta đã từng cùng phụ thân đi qua những nơi như vậy. Đừng nói là bụng ăn không no, áo rách quần manh, đói bụng đến mức, ngay cả chuyện người ăn thịt người cũng có.”
“Sao không ăn thịt*?” Văn Nhân Cửu chậm rãi thu hồi tầm mắt của mình, xoay người, nhìn Lạc Kiêu nói: “Trước kia lúc Thái phó giảng giải sách sử, ta chỉ cảm thấy lời nói vô tri này của Tấn Huệ Đế vừa buồn cười lại vừa ngu xuẩn, nhưng chưa từng nghĩ, rốt cuộc chẳng qua là năm mươi bước cười trăm bước** mà thôi.”
(*Đây là một vế trong câu nói “nổi tai tiếng” của Tân Huệ Đế: “Bách tính vô lật mễ sung cơ, hà bất thực nhục mi?” (百姓无栗米充饥, 何不食肉糜?) có nghĩa là: Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?)
(**五十步笑百步: Trong chiến đấu người bỏ chạy 50 bước chê cười người bỏ chạy 100 bước. Ví với người có cùng sai lầm khuyết điểm như mình, chỉ là mức độ nhẹ hơn một chút, lại hoàn toàn không tự ý thức mà đi chê cười người khác. Đồng nghĩa: chó chê mèo lắm lông.)
Lạc Kiêu cười cười, cũng không tiếp lời, chỉ hỏi: “Còn muốn tiếp tục nhìn nơi khác không?”
Văn Nhân Cửu khép lại tay áo, nhẹ gật đầu: “Đi thôi.”
Trọn vẹn một buổi chiều, Lạc Kiêu đều dẫn Văn Nhân Cửu đi khắp ngõ phố hết nhà này đến nhà kia, thăm hỏi bốn phía. Bất tri bất giác, đợi đến lúc hai người trở lại trước cổng Hoàng cung, cũng đã cuối giờ Tuất. (*7-9 giờ tối.)
Lạc Kiêu bế ngang Văn Nhân Cửu cẩn thận tránh khỏi Cẩm Y Vệ tuần tra, sau đó mới tìm mấy chỗ canh gác tương tối lỏng lẻo, trực tiếp nhảy tường mà vào, dưới tình huống không kinh động một người thành công đưa người vào trong cung.
Có lẽ trước đó Trương Hữu Đức đã phân phó, chung quanh tẩm điện của Văn Nhân Cửu rồi lại không có mấy người. Đi vào viện tử nhẹ nhàng đặt người xuống đất, còn chưa đi vào trong, chỉ thấy Trương Hữu Đức cầm đèn lồng từ trong phòng đi ra.
“Ôi, Thái tử gia của ta!” Trương Hữu Đức nhìn hai người sững sờ, lập tức kịp phản ứng, giơ đèn lồng bước nhanh qua, “Đều đã đến canh giờ này, người rốt cuộc đã về.”
Văn Nhân Cửu nhàn nhạt gật đầu, tay phải khẽ nắm ống tay áo bên trái, cất bước đi về phía tẩm điện: “Hôm nay thời gian đã hết, cổng cung đã sớm đóng lại. Sớm ngày mai Thế tử còn phải ở chỗ Cô đọc sách, hôm nay dứt khoát nghỉ ngơi ở đây đi. Trương công công, dẫn thế tử đến Thiên Điện nghỉ ngơi.”
“Nô tài rõ.” Trương Hữu Đức lên tiếng, trong mắt rồi lại hiện lên chút kinh ngạc.
Đại Càn đối với quy định giờ giấc đọc sách của Hoàng tử từ trước đến nay vô cùng nghiêm khắc, mão vào thân ra, thời gian mỗi khóa cực dài. Thư đồng ở ngoài cung Hoàng tử mà nói, thời điểm ra vào liền có chút khẩn trương.
Nhưng nếu thư đồng Thái tử cùng Thái tử có quan hệ thân mật, chỉ cần được Thái tử cho phép, để tiện cho việc ra vào, thư đồng ở tại Đông cung dài hạn thật ra cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Chỉ có điều, lúc trước Thái tử đối với Lạc Kiêu người này rõ ràng còn có chút khoảng cách, như thế nào hai người cùng lắm chỉ xuất cung với nhau một ngày, quan hệ dường như trở nên thân mật hơn?
Nhưng mà, nói thế nào, Thái tử có thể qua lại thân thiết với Bình Tân Thế Tử dù sao cũng là một chuyện tốt. Trương công công thu lại suy nghĩ trong lòng, vài bước đi đến trước mặt Lạc Kiêu, hơi khom người với hắn, “Mời Thế tử đi theo nô tài bên này.”
Lạc Kiêu dường như cũng có chút ngoài ý muốn với lời nói của Văn Nhân Cửu, hắn nâng mắt nhìn thoáng qua Văn Nhân Cửu đang đi vào tẩm điện, yên tĩnh trong chốc lát, như là nghĩ tới cái gì, khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười. Hơi hạ mắt chắp tay với Trương Hữu Đức, chỉ cười nói: “Vậy phiền Công công rồi.”