Thời điểm Mộc Xuân đến Hà Xuân Đường, Hà đại phu bên trong đúng lúc đi khám bệnh tại nhà còn chưa về. Chẳng qua là Hà đại phu ở nơi này nổi danh là y thuật cao minh, do dự liên tục, Mộc Xuân cũng không muốn đến y quán khác tìm đại phu, dứt khoát mang theo vẻ mặt lo lắng cứng rắn ngồi chờ ở trong sảnh của Hà Xuân Đường, nước trà đổi mấy lần, lại đợi khoảng một nén nhang mới gặp được người.
Vài bước đi đến trước mặt Hà đại phu, nói ra mục đích đến đây, bên kia cũng là sảng khoái, hòm thuốc cũng không kịp buông, bàn giao vài thứ với tọa đường đại phu*, liền đi theo Mộc Xuân đến Hầu phủ.
(*坐堂大夫 chắc là đại phu ngồi khám bệnh tại chỗ:D)
Lúc Hà đại phu được nâng kiệu đến Hầu phủ, sắc trời đã bắt đầu tối rồi, vừa vào cửa chưa được vài bước, liền đụng phải nha hoàn Hương Đào trong phòng Lưu di nương.
Thiếu gia, chủ tử trong Hầu phủ, nếu bị bệnh phần lớn đều là mời Hà đại phu đến xem, Hương Đào dĩ nhiên cùng vì Lưu di nương qua mời Hà đại phu mấy lần, đối với ông cũng không xa lạ gì. Hai mắt nhanh như chớp đảo một vòng, tức thì đổi hướng đi cười tủm tỉm tiến lên phía trước, chào bên kia một tiếng, sau đó nhìn Mộc Xuân thăm dò: “Như thế nào đang yên lành lại mời đại phu? Phu nhân bị bệnh?” Nói xong, dường như nhớ tới cái gì, nói, “Lại nói tiếp, trong bữa cơm vừa rồi hình như phu nhân cũng không có mặt —— này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mộc Xuân vốn là chướng mắt Lưu di nương, lúc này đối với Hương Đào dĩ nhiên cũng không có ý tốt. Chỉ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, nói: “Chỉ là thỉnh thoảng không muốn ăn mà thôi, nào có chuyện gì?” Nhìn phía trước, không nhịn được nói, “Tránh ra, chớ làm chậm trễ Hà đại phu xem bệnh cho phu nhân!”
Hương Đào là nha hoàn vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Lưu di nương, địa vị trong phủ mặc dù không thể so sánh với nha hoàn bên cạnh Bạch thị cùng Lạc Kiêu, nhưng từ sau khi Lưu di nương sinh con, thân phận của nàng cũng là nước lên thì thuyền lên*. Nghe người ta nịnh nọt nghe đến nhiều, lúc này Mộc Xuân dùng lời nói đâm người như vậy lại khiến người ta cảm thấy không được thoải mái, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười nói một câu xin lỗi, vội vàng nghiêng người, nhường đường lại.
(*Nguyên văn 水涨船高 thủy trướng thuyền cao.)
Mộc Xuân cũng không nói gì với nàng ta, cũng không cho được nửa cái liếc mắt, dẫn theo Hà đại phu nhanh chóng đi đến gian phòng của Bạch thị.
Mộc Xuân vào viện tử của Bạch thị, vừa ngẩng đầu liền thấy Họa Thu mở cửa ra ngoài đứng canh. Bên kia thấy nàng, vài bước nhỏ đã tới nơi, oán giận nói: “Ngươi là đi Hà Xuân Đường, cũng không phải bảo ngươi mời thái y trong cung, như thế nào chậm như vậy?” Sau đó quay đầu cười cười với Hà đại phu, cúi người nói: “Phu nhân ở bên trong, đại phu mời đi theo ta.”
Hà đại phu chắp tay nói một câu “Làm phiền”, theo Họa Thu vào trong.
Trong phòng Lạc Kiêu còn chưa đi, đang ngồi bên cạnh Bạch thị nói chuyện với bà, thấy đại phu đã đến, liền đứng lên nhường lại vị trí.
Hà đại phu đặt hòm thuốc lên bàn, thi lễ Lạc Kiêu một cái, sau khi được bên kia miễn lễ mới ngồi xuống ghế gỗ, nhìn sắc mặt Bạch thị, hơi dừng một chút, hỏi: “Phu nhân cảm thấy thân thể gần đây không thích hợp như thế nào?”
Bạch thị ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu, thấy bên kia cũng là ánh mắt lo lắng, cười cười mới nói: “Cũng không quá mức, chỉ là hơi mệt, trong lòng khó chịu đến hoảng, ăn không vô thứ gì mà thôi. Cũng là mấy người này quá mức sợ lớn hãi nhỏ* mà thôi.” (*Nguyên văn 大惊小怪 đại kinh tiểu quái.)
Hà đại phu gật đầu, cũng không phản bác lời nói của Bạch thị, chỉ nói: “Ta đây bắt mạch cho phu nhân trước rồi lại xem a.”
Bạch thị gật đầu đáp lại, Họa Thu đứng bên vội vàng cầm gối sứ (*瓷枕) lót dưới tay cho Bạch thị, lại tìm một cái khăn sạch che nơi cổ tay, lúc này Hà đại phu mới bắt mạch cho bà. Nhưng chỉ một chốc, lại chậm rãi thu tay về, trên khuôn mặt không chút biểu tình cũng nhìn không ra có cái gì.
Lạc Kiêu có chút nôn nóng hỏi: “Mẹ ta như thế nào?”
“Thế tử yên tâm, Hầu phu nhân không có gì đáng lo.” Hà đại phu lắc đầu, sau đó cũng không đợi bên kia tiếp tục truy vấn, liền nói với Bạch thị: “Nhưng mà, xin thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi phu nhân một câu, người có nhớ, lần hành kinh gần đây nhất của người là ngày nào?”
Lạc Kiêu nghe xong lời này còn chưa kịp phản ứng gì, Mộc Xuân ở một bên đang giúp Bạch thị thu lại khăn trên cổ tay nhưng lại không khỏi “A” một tiếng, lại nhìn Bạch thị, sắc mặt cũng có vài phần xấu hổ cùng kinh ngạc.
“Hà đại phu nói là, phu nhân đã có?”
Họa Thu mở to hai mắt, bỗng nhiên vui mừng tiến lên một bước, lộ ra vài phần kích động hỏi.
Hà đại phu gật đầu cười nói: “Vừa rồi bắt mạch cho phu nhân, chính là mạch hỉ. Phu nhân đã hoài thai gần hai tháng.”
Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng đều là một bộ dạng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chỉ là chấn động trong lòng của một số người lại lớn hơn những người khác một chút.
Lạc Kiêu nhìn Mộc Xuân cùng Họa Thu đang vây quanh Bạch thị, mất đi vẻ rụt rè trước người từ xưa nay, đang cười đùa, chỉ có hung hăng siết chặt tay mới không khiến cho gợn sóng dâng lên trong đáy lòng của mình không biểu hiện ra trên mặt.
Bạch thị có thai? Điều này sao có thể!
Hắn rõ ràng nhớ được, kiếp trước mẫu thân của hắn vẫn không thể sinh thêm đệ muội cho hắn mà tiếc nuối, đến khi hắn hai mươi lăm tuổi trước khi chết, cũng chắc chắn trong Hầu phủ chưa bao giờ truyền ra chuyện mẫu thân hắn mang thai, hiện tại như thế nào sẽ ——
Bạch thị nghe Mộc Xuân cùng Họa Thu ríu rít chúc mừng, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần vui vẻ, chỉ là vẫn không nhịn được có chút ngoài ý muốn, nhìn Hà đại phu nhẹ giọng hỏi: “Đại phu chắc chắn? Thật sự là mạch hỉ? Không phải xem lầm?”
Hà đại phu bị hoài nghi y thuật, nhưng cũng không buồn bực, chỉ cười nói: “Nếu phu nhân thật sự cảm thất bất an, không bằng ngày mai lại mời đại phu vào phủ xem thử, đến lúc đó liền biết.”
Bạch thị liền cười nói: “Hà đại phu sao lại nói vậy, đại phu y thuật cao minh cả Đế Kinh đều biết, ta đây chỉ là thấp thỏm trong lòng, như thế nào không tin Hà đại phu cho được?” Dừng một chút, quay đầu nhìn Lạc Kiêu nói: “Chỉ có điều mười mấy năm trước khi ta mang thai Kiêu nhi, phản ứng đến lợi hại, chính là uống miếng nước đều muốn nôn ra, lúc này như thế nào lại vô thanh vô tức thế này a.”
Hà đại phu quay người nhận bút giấy từ tay Họa Thu, chấp bút viết thoăn thoắt* xuống giấy, miệng nói: “Có lẽ là ông trời đau lòng phu nhân, muốn phu nhân ít chịu đau khổ, cho nên lần này không lại kiến phu nhân tại thời điểm mang thai lại chịu tội như vậy a.” Viết xong, gác bút, đưa đơn thuốc cho Mộc Xuân sau đó cười nói: “Đây là thuốc an thai, cầm lấy sắc cho phu nhân uống. Ba tháng đầu thai nhi còn chưa ổn định, mặc dù nói không phải phu nhân mang thai lần đầu, nhưng dù sao cũng phải cẩn thận một chút.”
Mộc Xuân cười tủm tỉm gật đầu đáp “Vâng” một tiếng, vội vàng nhận đơn thuốc.
“Đã như vậy, vậy tại hạ hiện tại liền xin cáo từ.” Hà đại phu đứng dậy, thi lễ với mọi người một cái, xách lên hòm thuốc liền nói.
Bạch thị đáp lời, đang chuẩn bị cho Họa Thu tiễn Hà đại phu, lời còn chưa nói ra miệng, Lạc Kiêu đã giành trước: “Mẹ, để con tiễn Hà đại phu ra phủ, người ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, đợi lát nữa con lại bảo phòng bếp nấu chút cháo tới đây. Lúc này thân thể của mẹ cũng không phải của một mình mẹ đâu, không cho phép lại thoái thác không đói bụng không muốn dùm cơm, nếu như để đệ đệ con đói bụng thì phải làm sao bây giờ?”
Bạch thị cười lườm hắn một cái, nói: “Như thế nào, đã có đứa trong bụng mẹ đây, mẹ ở trong lòng con liền không còn quan trọng?” Nói tiếp: “Lại nói, con thế nào biết này là một đệ đệ? Nếu là muội muội con không thích?”
Lạc Kiêu liền cười: “Đương nhiên sẽ không. Đệ đệ hay muội muội con đều thích, đúng lúc gần đây mẹ hay nói con cùng phụ thân không có nhà, vô cùng tịch mịch. Có đứa bé này bên cạnh, mẹ cũng có thể hài lòng chút ít.”
(*Nguyên văn 笔走龙蛇 bút tẩu long xà: chỉ bút khẽ động liền hiền ra thần thái long xà bay lượn. Hình dung thư pháp sinh động mà có khí thế, phong cách tiêu sái, cũng chỉ tốc độ rất nhanh, thế bút mạnh mẽ sống động.)
Những lời này ngược lại là thật. Bình Tân Hầu vốn công việc bận rộn, hiện tại Lạc Kiêu cũng suốt ngày bôn ba bên ngoài, bà một chủ mẫu đương gia, trên không có ác bà bà (*mẹ chồng), dưới không có tranh đấu của di nương, duy chỉ có một Lưu di nương, bà cũng không để vào mắt. Vả lại xem phân thượng của Dũng ca nhi, chỉ cần không làm quá phận, bà cũng lười cùng nàng ta so đo. Thường xuyên qua lại, cả ngày ngốc ở trong Hầu phủ thật đúng là có chút tịch mịch.
“Được rồi, chỉ có con biết dỗ ta,” Bạch thị cảm thấy dễ chịu, cả tinh thần so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, khoát tay áo nói, “Đi tiễn Hà đại phu ra phủ đi.”
Lạc Kiêu đáp “Vâng”, hơi khom người làm động tác “Xin mời”, đưa Hà đại phu ra khỏi phòng.
Hai người một trước một sau đi ra, cho đến khi ra đầu hồi, Lạc Kiêu bỗng dừng bước, quay đầu hỏi Hà đại phu: “Mẹ ta…”
Hà đại phu nghe vậy, chỉ cho là Lạc Kiêu muốn hỏi đến tình huống của Bạch thị, liền nói: “Thế tử xin cứ yên tâm, phu nhân tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng thân thể vẫn rất tốt, thai nhi cũng khỏe mạnh. Về sau chỉ cần cẩn thận chăm sóc, lại mời một bà đỡ có kinh nghiệm ở bên coi chừng, dù cho sinh ra hài tử cũng sẽ không khiến cho thân thể của phu nhân tạo thành gánh nặng gì quá lớn.”
Lời này nói ra, trái tim treo lơ lửng của Lạc Kiêu hạ xuống một nửa, chỉ là nửa khác không thể nói cùng ai vẫn như cũ nghẹn trong ngực. Thầm thở dài một hơi: Nhưng mà, từ khi hắn trùng sinh đến nay, cẩn thận tính toán, sự tình do hắn trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi còn ít sao? —— Huống hồ, mẫu thân hắn lần này mang thai, cho dù xem xét từ phương diện nào đây cũng không phải là một chuyện xấu.
Nghĩ như thế, Lạc Kiêu lập tức trở lại bình thường, cũng không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, mang theo nụ cười nhàn nhạt đưa Hà đại phu ra phủ.
Lại nói đến Hương Đào bên kia trở về viện tử của Lưu di nương, Lưu di nương đang ngồi trên ghế thêu khăn, thấy Hương Đào trở về, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Vội vội vàng vàng như thế làm gì a? Lửa cháy đến nơi rồi?”
Hương Đào đi đến bên cạnh Lưu di nương nói: “Hồi nãy ra ngoài, đụng phải Mộc Xuân bên Hầu phu nhân, thấy người đang dẫn theo Hà đại phu đi về bên đó, xem ra Hầu phu nhân đây nhất định bị bệnh.”
Lưu di nương có chút hứng thú, buông đồ trong tay xuống, trên mặt hiện lên tươi cười: “Ta ngược lại đang hỏi như thế nào không cùng mọi người dùng bữa. Vốn là nhìn bà ta hai ngày nay tinh thần dường như uể oải, thì ra là thật sự bị bệnh!”
Nói xong liền đứng dậy đến trước gương đồng ngồi xuống, cầm lược chải tóc, nói với Hương Đào: “Hương Đào, tới đây búi tóc cho ta. Chủ mẫu bị bệnh, di nương ta đây không đến nhìn một cái, lại có vẻ ta không hiểu quy củ rồi!”
Hương Đào dường như cũng dự liệu được Lưu di nương sẽ nói vậy, liền vài bước tiến đến, lấy lược gỗ từ trong tay nàng, giúp nàng búi tóc.
Động tác trên tay không ngừng, miệng tùy ý nói: “Đúng rồi, sao không thấy tiểu thiếu gia?”
Lưu di nương nghe Hương Đào nhắc tới, hờ hững nói: “Lúc trước Dũng ca nhi ở bên chỗ ta khóc miệt mài, làm sao cũng dỗ không được, liền để cho vú nuôi ôm nó đi. Lúc này hẳn là đang được vú nuôi đút sữa dỗ ngủ đi?”
Hương Đào nghe xong lời này, hơi dừng một chút, thầm nghĩ bản thân mới ra ngoài chưa đầy một nén nhang, cho dù Dũng ca nhi có khóc lại có thể khóc đến cỡ nào. Quét mắt nhìn khuôn mặt được mình trang điểm đến tinh xảo của Lưu di nương trong gương đồng, trong lòng cảm thấy như vậy không thỏa đáng lắm, do dự một chút, uyển chuyển nói: “Chỉ là, nếu di nương cứ để cho thiếu gia ở bên chỗ vú nuôi, sợ là không tốt lắm a.”
Lưu di nương chọn trâm hoa đưa cho Hương Đào, không kiên nhẫn nhăn mày: “Ngươi cho là bản thân ta không muốn mang Dũng ca nhi sao? Đây chính là khối thịt rứt ra từ trên người ta, tâm can bảo bối của ta a! Chỉ có điều, Dũng ca nhi cũng quá ồn ào, trong tay ta khóc không ngừng, ta lại có thể làm thế nào? Cũng chính là đặt ở vú nuôi bên đó ta mới có thể được một chốc thanh nhàn!”
—— Này không phải là nói Dũng ca nhi không thân với người làm mẹ này rồi hay sao!
Hương Đào thầm nghĩ như thế, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ sợ nói nhiều, ngược lại khiến cho Lưu di nương không vừa ý nàng. Động tác trên tay ngược lại nhanh hơn, trang điểm hoàn tất, thu dọn đồ đạc hỏi: “Di nương có vừa lòng?”
Lưu di nương gật đầu, nhếch môi cười nắm khăn trong tay: “Đi thôi, đến Bạch thị bên kia nhìn xem, rốt cuộc là bị bệnh gì!”
Họa Thu nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng ra mở, ló đầu nhìn qua, thấy là hai người Lưu di nương cùng Hương Đào, khuôn mặt vốn đang mang ý cười nhất thời gỡ xuống, đẩy tay vừa muốn đóng cửa lại. Hương Đào rồi lại tiến lên cản, cau mày nói: “Di nương nghe nói phu nhân bị bệnh, vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi, còn cố ý đi qua thăm hỏi phu nhân một tiếng, ngươi đây là có ý gì?”
Họa Thu cười lạnh một tiếng, nói: “Là đủ cố ý, nhưng mà dù sao đi nữa di nương cũng có tâm, mong di nương lại cố ý trở về một chuyến a. Phu nhân nhà ta không ngại, không cần phải nhìn!”
Những lời này của Họa Thi rơi vào tai Lưu di nương, càng thêm chứng tỏ Bạch thị quả thật bệnh tình nguy kịch, lập tức cũng bước lên, đang định nói với bên kia chút gì đó, lại nghe thấy tiếng nói truyền ra từ trong phòng.
“Họa Thu, đến là người nào?”
Tay đẩy cửa của Họa Thu hơi giảm lực, có chút căm giận quay đầu nói: “Bẩm phu nhân, là Lưu di nương.”
“Lưu di nương?” Tiếng nói của Bạch thị bên kia dường như có chút nghi hoặc, sau đó là một hồi âm thanh sột soạt, chỉ thấy một mỹ phu nhân chậm rãi vén rèm đi ra, đưa mắt nhìn Họa Thu, ý bảo nàng mở cửa. Trên mặt Họa Thu tràn đầy không vui, nhưng vẫn nghiêng người, nhường đường.
Bạch thị nhàn nhạt nhìn Lưu di nương bên cửa, sau đó quay người nói: “Bên ngoài lạnh, di nương vào trong rồi nói.”
Lưu di nương nhìn Bạch thị kia giống như nhìn thấu chính mình, không khỏi có vài phần sợ hãi, chỉ là lúc này rút lui nhưng lại không tốt, vội vàng dẫn theo Hương Đào đi vào.
Bạch thị ngồi trên mỹ nhân tháp trải thảm nhung thật dày, thấy Lưu di nương vào theo, liền hỏi: “Không biết di nương hôm nay tới đây là vì cái gì a?”
Lưu di nương thấy sắc mặt Bạch thị như thường, không nhìn ra bệnh sắc, trên mặt hiện ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Chỉ là nghe phía dưới nói phu nhân bị bệnh, cảm thấy lo lắng, liền muốn qua đây nhìn xem.”
Trong lúc nói chuyện, Mộc Xuân bên kia đã sắc một bát thuốc tới đây, thấy Hương Đào cùng Lưu di nương, nhíu mày lại.
Lúc trước Lưu di nương còn chưa xác định, nhưng nhìn bát thuốc trên tay Mộc Xuân, rồi lại chắc chắn. Nhìn Bạch thị cầm bát thuốc trong tay, liền hỏi: “Chỉ là không biết phu nhân đây là —— “
Bạch thị rũ mắt thổi thổi bát thuốc kia, cười nhạt một tiếng, nói: “Lại không biết nửa nén nhang trước bên ta mời tới Hà đại phu, lúc này viện tử bên kia của Lưu di nương đã nghe thấy động tĩnh rồi. Tin tức của di nương thật là nhanh nhạy.”
Lời này của Bạch thị không mềm không cứng, lại khiến trong lòng Lưu di nương hơi lộp bộp. Đang nghĩ phải đáp thế nào mới không thất lễ với người trước mặt, lại nghe bên kia truyền đến tiếng đẩy cửa, sau đó, chính là giọng nam hùng hậu mà quen thuộc.
“—— Họa Thu, nghe nói phu nhân bị bệnh?”
Ngẩng đầu nhìn lên, chính là Bình Tân Hầu đã trở về!
Bạch thị vừa nhấc mắt, thấy Bình Tân Hầu sải bước đi về phía mình, Mộc Xuân ở một bên vội vàng cản lại, nói: “Hầu gia người cả thân đều là khí lạnh, thật sự không ấm áp, cẩn thận làm lạnh phu nhân.”
Bình Tân Hầu cười một tiếng, ngược lại là nói một câu sơ suất, đứng cách Bạch thị ba bước, thấy tay bà bưng bát thuốc, vội hỏi: “Phu nhân đây là xảy ra chuyện gì?”
Bạch thị cũng không lập tức trả lời, chỉ chậm rãi uống thuốc, nâng mắt nói: “Hầu gia như thế nào biết thiếp bị bệnh?”
Bình Tân Hầu nói: “Lúc hồi phủ gặp Kiêu nhi…”
“Là nhi tử nói.” Lạc Kiêu theo Bình Tân Hầu vào phòng, chẳng qua là trên mặt mang cười, nhìn Bạch thị, mang theo vài phần chọc ghẹo, cười nói: “Chỉ là rốt cuộc bệnh thế nào, nhưng phải tự mình mẫu thân nói ra.”
Bình Tân Hầu thấy tình huống như thế, biết rõ này cũng không phải tin xấu gì, khẩn trương trên mặt thoáng cái buông lỏng, đợi đến khi người ấm rồi, đi đến bên cạnh Bạch thị, cầm thuốc cho bà, hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào?”
Bạch thị nhếch môi cười nhẹ một tiếng, đưa tay nắm tay của Bình Tân Hầu đặt trên phần bụng bằng phẳng của mình, hỏi: “Hầu gia hiện tại muốn một công tử, hay là một tiểu thư?”
Bình Tân Hầu giật mình, ngay sau đó trên mặt hiện lên nét mừng như điên, ông nhìn tay của mình, giống như muốn động một cái, rồi lại giống như sợ sẽ làm bị thương gì đó, không biết làm sao cả người cứng ngắc lại: “Nàng… nàng… Bình nhi ý của nàng là…”
Bạch thị gật đầu, nhìn bộ dạng của ông, lập tức cười trêu: “Hầu gia ông cũng đã làm cha mấy lần rồi, như thế nào vẫn là như vậy, cũng chỉ là mang thai, thiếp cũng không phải làm từ gốm sứ, chạm cũng không hỏng được.”
Lạc Kiêu thấy cảnh này, ra hiệu với mấy người xung quanh, dẫn theo Mộc Xuân, Họa Thu, còn có hai người Lưu di nương ra ngoài.
Khăn trong tay Lưu di nương bị chính mình xoắn lại một chỗ, sắc mặt trắng bệch. Cũng đều là mang thai, đối với nàng, Hầu gia cho tới bây giờ cũng chưa từng có được vui mừng khôn xiết như vậy, ôn nhu đến độ hận không thể nâng người trong lòng bàn tay.
Mười mấy năm trước thời điểm Bạch thị sinh ra Lạc Kiêu, nàng chỉ coi đây là con trai thứ nhất của Bình Tân Hầu, dĩ nhiên là có chút vui mừng. Nhưng mà, hiện tại thế nào? Nàng cũng vì ông ấy sinh ra một đứa con trai, như thế nào không thấy ông ấy đối với nàng ôn nhu săn sóc?
Lạc Kiêu thu lại toàn bộ vẻ mặt chấn động của Lưu di nương vào đáy mắt, cười nói: “Sắc trời đã muộn vậy rồi, vẫn còn khiến di nương đến phòng của mẹ ta một chuyến, thật là có tâm.” Nói đến đây, hơi dừng một chút, nói, “Chỉ có điều, mặc dù ta biết di nương lo lắng cho thân thể của mẫu thân ta, nhưng thầm nghĩ mẫu thân hiện tại cần nhất chính là tĩnh dưỡng. Nếu ngày sau không cần thiết, vẫn là không cần đến thăm hỏi rồi.”
Môi Lưu di nương giật giật, gượng cười chống chế: “Ta nghe nói phu nhân bị bệnh, trong lúc nhất thời cũng quên những thứ khác, chỉ lo chạy tới… lại không nghĩ rằng ngược lại phạm phải sai lầm.”
Lạc Kiêu rồi lại không để ý đến lời chống chế không hề có chút lực nào, mỉm cười nói: “Di nương biết rõ là tốt rồi.” Đang định quay người rời đi, rồi lại bỗng nhiên quay đầu nói, “Tính toán thời gian, tam tỷ gả ra khỏi Hầu phủ cũng đã một năm rồi, cũng không biết Tam tỷ bên kia sống thế nào?”
Sắc mặt Lưu di nương trắng bệch.
Nếu như một câu lúc trước còn có thể xem như chỉnh người, một câu sau nhưng lại thật sự là lời cảnh cáo, ngay lập tức thu lại toàn bộ tâm tư trong lòng, bối rối gật đầu nói: “Rất tốt, rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lạc Kiêu gật đầu, cười nói: “Ta cùng mẫu thân cũng là vô cùng yêu thích Dũng ca nhi a, chỉ là nghe nói di nương rồi lại không thương yêu lắm. Nếu như di nương thật sự ngại Dũng ca nhi phiền toái, đợi ngày sau mẫu thân sinh hạ Lân nhi, nhận vào phòng cùng dưỡng là được.”
Dứt lời, mới tách ra khỏi Lưu di nương.
Lưu di nương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Lạc Kiêu, hồi lâu, có chút tê liệt mà loạng choạng lùi về sau. Hương Đào đứng bên vội vàng đưa tay đỡ người, trong lòng nàng dĩ nhiên cũng sợ, khẽ hô một tiếng: “Di nương, thế tử gia đây là…”
Lưu di nương lúc này cũng đã bị vài câu nghe như hờ hững của Lạc Kiêu khiến cho sợ vỡ mật, run rẩy môi lắc đầu, chỉ thấp giọng nói: “Chớ tại chỗ này của ta ăn nói luyên thuyên, còn ngại ta chưa đủ phiền phức hay sao!”
Hương Đào bị mắng có chút ủy khuất, nhưng lúc này cũng không dám cãi lại, chỉ đỡ Lưu di nương.
Lưu di nương thật vất vả mới đứng vững, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên một nét già nua, khoát tay áo nói: “Về phòng thôi! Trở về thôi!”
Hương Đào vội vàng gật đầu, đáp “Vâng” một tiếng, nhanh bước đi theo.