Tiểu Hầu Gia

Chương 83: Thời gian




Lạc Kiêu dẫn theo một trăm người cưỡi ngựa bắn cung tốt nhất trong tiểu đội Chiến Lang đi làm nhiệm vụ lần này.

Bắt chước phong cách của Man tộc, nhanh, chuẩn, ngoan (*hung, độc) mà quét sạch tài vật cùng lương thực trong lều vải của bọn họ, sau khi đắc thủ không đợi nam nhân trưởng thành của đối phương trở về, liền lập tức dẫn dắt mọi người lui lại. Nếu như gặp phải người dây dưa phản kháng, trái với quy củ không giết phụ nữ trẻ em lúc trước, vô luận nam nữ lão ấu, giết toàn bộ không luận tội.

Chưa đầy một tháng, danh tiếng khốc liệt của tiểu đội “Chiến Lang” đã lập tức lan truyền khắp toàn bộ Man tộc, khiến cho toàn bộ Man tộc hận thấu xương nhưng đồng thời cũng không khỏi bắt đầu sợ hãi.

Vương Mãng đối với cái này dĩ nhiên là hô to sảng khoái, nhưng Trương Tín đối với chiến lược đẫm máu khác thường của Lạc Kiêu lại không khỏi có chút lo lắng: “Cách làm hiện tại của ngươi mặc dù khiến Man tộc sợ hãi, nhưng chỉ sợ thủ đoạn quá máu tanh, đến lúc đó ngược lại sẽ thành đề tài câu chuyện của người đời*.” (*Nguyên văn là 落人 lạc nhân: đại loại là người khác, này chỉ người dân đi^^)

Lạc Kiêu mới từ chiến trường trở về, ngay cả khôi giáp cũng chưa kịp cởi, trong tay vẫn còn nắm trường đao rỉ máu, nhìn Trương Tín bình tĩnh nói: “Man tộc tuy rằng ít người, nhưng người người đều là binh. Ngay cả những lão ấu phụ phụ (*phụ nữ trẻ em) kia cũng không thiếu sức chiến đấu. Còn nữa, quân ta giết trượng phu, phụ thân của bọn họ, nếu không giết bọn họ, chưa đến hai năm, liền sẽ nhiều ra một đám kẻ địch trẻ tuổi có năng lực.”

“Ngay lúc này không thể so với mấy trăm năm trước, quốc thái dân an, lợi ích Đại quốc là chú trọng đối ngoại, cầu chính là lấy đức phục người. Trước mắt Đại Càn quốc lực suy yếu, khắp nam bắc đều nhìn chằm chằm vào khối thịt béo Đại Càn này, chiến sự hết sức căng thẳng. Hiện tại chúng ta cần, không phải nhân từ nương tay, không phải biểu hiện phong thái của Đại quốc, mà là dùng đại giới ít nhất để kinh sợ những kẻ xâm lấn kia! Chỉ khi bọn chúng đau, sợ, rút lui, mới có thể cảm nhận sâu sắc được cái nào là bọn họ không thể động vào!”

Trương Tín bị những lời này của Lạc Kiêu khiến lòng khẽ động, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu: “Lời của ngươi không phải là không có lý, chẳng qua là những ngôn quan ở Đế kinh kia từ trước đến nay đều chưa từng đi lên chiến trường, bọn họ chỉ biết khoe chữ, biết rõ đọc sách thánh hiền, sợ là không thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của ngươi.”

Lạc Kiêu mỉm cười nói: “Vậy liền không để cho bọn họ biết là được.”

Trương Tín gật gật đầu, thở dài: “Cũng chỉ có thể như thế.”

Tiểu đội Chiến Lang liên tiếp tập kích đắc thủ, thậm chí ngoài ý muốn cướp sạch một bộ lạc nhỏ của Khắc Hãn*, người Man tộc rốt cuộc đứng ngồi không yên. Mấy bộ lạc lớn liên hợp xuất ra hơn một vạn người, tới gần Thú Châu thương lượng với Trương Tín, chỉ cần bọn họ có thể giao ra tiểu đội Chiến Lang, ngày sau mấy bộ lạc sẽ không còn xâm phạm biên cảnh Thú Châu.

(*tên của vị thống trị tối cao của các dân tộc Tiên Ti, Hồi Hột, Mông Cổ, Đột Quyết…thời Trung Quốc Cổ đại.)

Trương Tín dĩ nhiên không đồng ý, thế là ngày kế tiếp, theo tiếng kèn tấn công đầu tiên của man tộc vang lên, Định Bắc Quân cùng các bộ lạc liên hợp của Man tộc phương bắc cuối cùng đã tiến hành lần giao chiến trực diện đúng nghĩa đầu tiên.

Nhưng cho dù tổng số người của Định Bắc Quân chiếm ưu thế lớn, nhưng tổng sức chiến đấu rồi lại không thể so được với Man tộc. Đánh liên tục hai tháng, tình hình chiến đấu vẫn còn duy trì giằng co.

Tôn quân sư nhưng lại không chút lo lắng đối với tình huống này: “Man tộc vốn vật tư khan hiếm, trước kia có lẽ bọn họ còn có thể nghĩ đến cảnh đánh cắp lương thảo bên ta, nhưng từ khi có Chiến Lang đến nay, tâm tư về mặt này nhưng là thu liễm không ít. Sau thời gian dài chiến đấu lại không có cách nào bổ sung lương thảo, sĩ khí sẽ càng ngày càng thấp, chỉ cần tiếp tục kéo dài thêm một tháng, liên minh của bọn họ tự nhiên sụp đổ.”

Lạc Kiêu mặc giáp đi tới, nghe thấy lời của Tôn quân sư, cười nói: “Chỉ sợ thời gian đối phương tan rã so với quân sư lường trước còn phải sớm hơn một chút.”

Trương Tín cùng Vương Mãng nghe Lạc Kiêu nói, liền biết bên trong ước chừng có huyền cơ, vội hỏi: “Lạc tham lĩnh ngươi là nhận được tin tức gì?”

Lạc Kiêu gật đầu nói: “Quân Man tộc là do tất cả mười bộ lạc lớn nhỏ hợp lại mà thành, sau trận chiến này, nam tử của một vài tiểu bộ lạc thương vong hơn nửa, toàn bộ bộ lạc đã vô lực tiếp tục hỗ trợ trận chiến này.” Ngồi xuống bên cạnh Trương Tín, mỉm cười nói, “Tuy rằng từng binh sĩ Man tộc có sức chiến đấu cao, nhưng lại không phù hợp tạo thành tổ hợp quân đội. Bên trong đã chia năm xẻ bảy, khoảng cách đến ngày tan rã chỉ sợ còn không xa.”

Vương Mãng vỗ tay cười to: “Như thế ngược lại rất tốt!”

Sau ngày đó, sĩ khí Man tộc thật sự càng ngày càng yếu, đối lập, binh sĩ do Trương Tín dẫn đầu ra trận giết địch ngược lại càng phát ra dũng mãnh. Đã gần cuối tháng mười hai, vốn là trời đông giá rét lại liên tục hạ xuống ba ngày tuyết, Lạc Kiêu dẫn theo đám người Hắc Ngũ tập kích bất ngờ, chặt đứt hai xe lương thực Man tộc mới vận ra tiền tuyến. Quân đội Man tộc vốn triệt để lâm vào khốn cảnh lại ở trong tuyết lớn chịu khổ vài ngày, cuối cùng chịu không nổi đưa đến thư xin hàng, hứa hẹn dùng mười ba bộ lạc do Khắc Lạp cầm đầu chính thức hướng Đại Càn xưng thần, hàng năm giao nạp tuế tệ* để đổi lấy che chở của Đại Càn.

(*岁币 tiền vật ngoại tộc giao nạp cho triều đình.)

Đến tận đây, trải qua ước chừng nửa năm, một trận này của biên cảnh Thú Châu mới rốt cuộc xem như kết thúc.

Ban sư về triều* ngày đó, Hắc Ngũ, Hồ Sinh còn có huynh đệ “Chiến Lang” đều qua để đưa tiễn. Lạc Kiêu mỉm cười nhìn qua đám đông, sau đó mới nói với Hắc Ngũ: “Ngươi hiện tại cũng thăng làm Bách phu trưởng rồi, sau này ở trong quân làm cho tốt, tuyệt đối đừng làm trái kỷ luật. Ta đi rồi cũng không còn Tham lĩnh nào có thể hòa giải cho mấy ngươi nữa đâu.”

(*quân đội xuất chinh mang thắng lợi trở về.)

Hắc Ngũ chắp tay nói: “Tham lĩnh yên tâm, lời Tham lĩnh nói Mạt tướng chắc chắn sẽ ghi vào tim.” Nói xong vốn là hơi ngừng lại, sau đó mới chuyển qua Hồ Sinh cùng các huynh đệ phía sau cười to một tiếng: “Lão tử đã sớm chờ ngày nói ra những lời này! Thực con mẹ nó thoải mái a!”

Mọi người lập tức không nhịn được cười.

Lạc Kiêu nhìn tiểu đội Chiến Lang một tay mình lập ra, trong lòng cũng có chút xúc động, trở mình lên ngựa nói với mọi người: “Lần sau có thời gian dẫn theo các huynh đệ lên kinh, ta mời các huynh đệ uống rượu ——” Sau đó, ánh mắt mới chuyển đến trên người Hồ Sinh thoạt nhìn đã muốn rơi đậu vàng*, nói, “Còn ngươi nữa, cũng học thúc ngươi một ít, chờ sau này, cấp bậc cũng tăng lên, đừng tiếp tục làm một hạ sĩ nữa!”

(*Nguyên văn 掉金豆豆 điệu kim đậu đậu: chỉ nước mắt của tiểu hài tử. Hoặc là: nữ tử là nghìn vàng —> nước mắt trân quý k thể tùy tiện khóc, nên nước mắt ví như đậu vàng.)

Nói xong, nhẹ gật đầu, lập tức hai chân thúc vào bụng ngựa, cho ngựa chạy đến binh sĩ phía trước.

“Tham lĩnh! Chờ ta đến Kinh, ta khẳng định không phải một tên lính quèn! Đến lúc đó nhớ rõ lời của người, ta muốn uống rượu đắt nhất!” Hồ Sinh nhìn xem bóng lưng thẳng tắp phía trước, xé họng gào to.

Sau đó, chỉ nhìn thấy thiếu niên mặc giáp bạc phía trước đưa lưng về phía nó quơ quơ tay phải, coi như là đáp lại, “Muốn đến Đế kinh làm thủ hạ của Lạc tham lĩnh, ngươi hiện tại còn kém xa.”

Trải qua hơn ba tháng này, Hồ Sinh đã hoàn toàn biến thành người sùng bái Lạc Kiêu không phục ngẩng đầu nhìn Hắc Ngũ: “Một ngày nào đó, ta nhất định có thể trở thành phó tướng của Lạc tham lĩnh! Hừ, thúc người đã già, ta còn trẻ lắm!”

Hắc Ngũ nổi giận, đánh vào gáy Hồ Sinh một cái: “Hắc! Ta đây tính tình nóng nảy! Tiểu tạp chủng ngươi đừng nói thêm câu nữa!”

“Hừ, cứ nói! Lão nam nhân!” Hồ Sinh ôm đầu chạy qua một bên, vừa lè lưỡi nhăn mặt, vừa khiêu khích Hắc Ngũ, sau đó mới thừa dịp Hắc Ngũ chưa phát uy, lại nhanh chóng chạy đi.

Hắc Ngũ đứng im chống nạnh, qua hồi lâu, trừng mắt nhìn mấy huynh đệ kia: “Các ngươi nói, các ngươi nói thử một chút,  rốt cuộc tính tình tiểu quỷ kia giống ai!”

(*小赤佬 tiểu xích lão: Nguyên văn xích có nghĩa hai bàn tay trắng cùng trần trụi, lão là người trưởng thành (ý khinh thường) hoặc trong Thượng Hải Phương Ngôn có nghĩa là quỷ, 2 từ này kết hợp có nghĩa là người nghèo, nghèo kiết xác hoặc là người không giống người, quỷ không giống quỷ.)

Không ai trả lời y. Chỉ có một trận tiếng cười thiện chí dần dần lan ra khắp quân doanh.

Đế Kinh. Đông Cung.

Văn Nhân Cửu đang tại thư phòng nói gì đó với Như Mạt, lời đang nói đến một nửa, Trương Hữu Đức bên kia rồi lại cầm thư vội vội vàng vàng đi vào: “Điện hạ!”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn ông, ôm lò sưởi trong tay, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Trương Hữu Đức nhưng lại là vẻ mặt vui mừng, vội vàng bước nhanh tới, đưa thư đến tay Văn Nhân Cửu: “Thú Châu bên kia gửi thư, các bộ lạc Man tộc đã viết thư hàng, nguyện ý quy thuận Đại Càn ta. Thế tử thắng một trận đẹp, lúc này đã dẫn theo binh sĩ trên đường hồi kinh, nhiều nhất là vài ngày, liền trở về!”

Văn Nhân Cửu nghe lời này, trên mặt nhưng lại không có nét vui mừng rõ ràng, chẳng qua là bàn tay ôm lò sưởi rồi lại bỗng nhiên nắm thật chặt, y nhẹ gật đầu, qua hồi lâu không lên tiếng.

Như Mạt ngược lại là cười nhỏ một tiếng, nói: “Thế tử đi lần này, ước chừng đã nửa năm đi? Xem như đã trở về.” Nói xong, đứng dậy khoác áo choàng, cúi đầu phúc thân với Văn Nhân Cửu nói: “Hiện tại đã không còn sớm, nô tỳ cũng nên cáo từ.”

Văn Nhân Cửu buông mắt, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Trương công công, tiễn Vu cô nương.”

Trương Hữu Đức vội đáp lời, cẩn thận đóng kỹ cửa thư phòng, mới đưa Như Mạt ra viện tử.

Văn Nhân Cửu ở trong thư phòng đốt địa long, cả ngươi nhưng vẫn theo thói quen bao thành một bọc. Đưa mắt nhìn lò sưởi tinh xảo trong tay, đầu ngón tay vuốt qua hoa văn phức tạp phía trên, môi đỏ khẽ mím, qua hồi lâu, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.

“Sáu tháng mười bốn ngày.”