Tiểu Hầu Gia

Chương 57: Chiêu mộ




Hai người đồng hành, vòng đến Bình Tân Hầu phủ trước đổi thành xiêm y bình thường. Thân hình Văn Nhân Cửu so với Lạc Kiêu thì mảnh khảnh hơn nhiều, muốn tìm ra một bộ quần áo vừa người với y vẫn có chút khó khăn.

Thật vất vả sửa soạng chỉnh tề, Lạc Kiêu dẫn theo Văn Nhân Cửu, trực tiếp đi đến một trà phường. (*tiệm trà.)

Đó là một trà phường mặt tiền cực nhỏ, từ ngoài nhìn vào có vài phần đơn sơ, nhưng bên trong ngược lại là phong cách cổ xưa cực kỳ lịch sự tao nhã. Toàn bộ trà phường, khách uống trà bộ dạng văn nhân tụ tập tốp năm tốp ba, hoặc ngâm thơ làm văn, hoặc tâm tình quốc sự, nhìn qua cũng có vài phần thú vị.

Hai người đi vào trà phường, bà chủ đang ghi sổ nhìn thấy Lạc Kiêu, trên mặt hiện lên nụ cười: “Là Lạc thiếu gia đến đấy ư? Nhiều ngày như vậy không tới đây, ngày hôm qua A Viễn vẫn còn nhắc tới a,” Nhìn Văn Nhân Cửu, vốn là khẽ giật mình, sau đó mở to mắt nhìn, nói, “A, vị tiểu thiếu gia này là bằng hữu của Lạc thiếu gia? Lần đầu tiên gặp mặt.”

Lạc Kiêu gật đầu cười nói: “Đúng là lần đầu tiên dẫn y tới đây.”

Nữ tử cười dí dỏm, nói: “Vừa rồi chợt liếc mắt qua, còn cho là ban ngày hoa mắt, gặp phải tiên đồng nữa nha… Vẫn như cũ sao? Gian phòng lầu hai đã để trống cho ngươi rồi.”

Lạc Kiêu gật đầu, nói: “Làm phiền Tú Nương.” Nói xong, quay người dẫn Lạc Kiêu lên lầu hai.

“Nói.” Văn Nhân Cửu theo sau Lạc Kiêu, đứng trên bậc thang, đuôi mắt quét qua một vòng lầu dưới, cười như không cười mà nói: “Ngươi lại đang đánh chủ ý gì nha.”

Lạc Kiêu vén rèm che, cười nói: “Điện hạ nghĩ sao?”

Văn Nhân Cửu ngồi xuống, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại không đáp.

Lạc Kiêu ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Cửu, nói: “Mùa thu năm sau, kỳ thi Hương của Đại Càn cũng nên bắt đầu.”

Văn Nhân Cửu chậm rãi nói: “Lúc trước Cô cũng đã nghe qua, chuyện Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử xuất vốn xây dựng thư viện tại Đế đô, chiêu mộ môn sinh.”

Lạc Kiêu gật đầu, nói: “An bang* trọng dụng võ tướng, mà hưng quốc** vẫn cần văn sĩ. Huống chi, Đại Càn trăm nghìn năm qua trọng văn khinh võ, hiện tại Điện hạ còn chưa trèo lên đại bảo, nếu như muốn càng thêm ổn thỏa, Đối với chuyện Thu cống*** sau kỳ thi Hội, hiện tại cũng nên chuẩn bị một phen.”

(*An bang: quốc gia an bình an ổn vững chắc, **hưng quốc: quốc gia hưng thịnh.)

(***Thu cống秋贡: Châu phủ hướng triều đình tiến cử thí sinh đc tuyển chọn để khảo thi, cử hành tại mùa thu.)

“Ngươi ngược lại nghĩ đến xa.” Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu, còn muốn nói thêm gì nữa, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lạc Kiêu đứng dậy ra mở, liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc thanh sam bưng khay nhỏ, tươi cười đi đến.

“Lạc huynh.” Nam tử đặt xuống trà ngon mới nấu, chắp tay với Lạc Kiêu: “Đã lâu không thấy, như thế nào hôm nay lại đến đây.”

Lạc Kiêu cười cười: “Lời này nghe vào, giống như là ghét bỏ Lạc mỗ rồi.” Sau đó mới nhìn qua Văn Nhân Cửu, giới thiệu với y: “Vị này chính là Mộ Dung Viễn, đệ tử thân truyền của Đại nho Thái Tắc tiên sinh, cũng là ông chủ của trà phường này.”

Văn Nhân Cửu đã rõ ý tứ của Lạc Kiêu, ngẩng đầu nhìn nam tử gọi là Mộ Dung Viễn kia. Tuổi tác nhìn qua so với bọn họ lớn hơn một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám, dung mạo mặc dù không có bao nhiêu kinh diễm, nhưng cũng ôn nhuận tuấn tú. Chủ yếu là, ánh mắt của nam nhân này rất thuần khiết, y có thể rõ ràng nhìn thấy người này còn chưa nhiễm phải khát vọng cùng ham muốn dơ bẩn.

“Nói ta là lão bản của trà phường này thật sự xấu hổ a.” Mộ Dung Viễn châm trà cho Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, “Nếu không phải lúc trước có Lạc huynh ra tay trượng nghĩa ——” Nói xong, cười thở dài một hơi, sau đó ánh mắt chuyển tới trên người Văn Nhân Cửu, nói: “Lúc nãy Tú Nương nói với ta, Lạc huynh lần này dẫn theo một nhân vật tựa như thần tiên tới đây, ta chỉ coi là nàng nói ngoa, chưa từng nghĩ đến, thế nhưng lại là sự thật. Chẳng qua không biết vị tiểu huynh đệ này là…”

Văn Nhân Cửu đứng dậy, chắp tay với Mộ Dung Viễn, đuôi mắt lướt qua Lạc Kiêu, sau đó như có như không cười cười, nói: “Tại hạ họ Bạch, thứ mười hai trong nhà. Nếu như không ngại, Mộ Dung huynh gọi ta Thập Nhị là được.”

*

Lãnh cung.

Hiền phi một thân một mình, ngẩn người trước cửa sổ rách nát, bỗng nhiên, bên ngoài viện một trận huyên náo, ngay sau đó là giọng nói bén nhọn của Xảo Âm: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”

Hiền phi chau mày, quay đầu lại, liền nghe thấy *két* một tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó, một bóng người nhỏ nhắn mặc quần áo hết sức hoa lệ thướt tha đi tới, nhìn nàng chính là một nụ cười duyên: “A, Bổn cung tưởng là người nào! Đầy bụi đất, áo thủng áo nát, khiến Bổn cung suýt nữa nhận không ra. Đây không phải là Hiền phi tỷ tỷ sao!”

Hiền phi cắn răng đứng dậy, nhìn thẳng Thục phi, ngạo nghễ nói: “Muội muội ngươi cũng hơi bị quá mức đắc ý rồi. Hôm nay Bổn cung bị thế này, nhưng chỉ đợi ngày nào đó Thánh thượng tra ra chân tướng, Bổn cung dĩ nhiên —— ”

“Ơ, tỷ tỷ ngươi đây là mộng cái gì a!” Thục phi che miệng cười cười, khóe mắt chân mày giấu vài phần cay nghiệt, “Tỷ tỷ vẫn luôn tại lãnh cung này, chỉ sợ là không biết, vào ban ngày, Thánh thượng đã kết thúc án, trưa mai, Tả tướng sẽ bị chém. Hiện tại… ha ha, có lẽ Hữu tướng đang mang người tịch biên* Lưu phủ!” (*Nguyên văn 抄家 sao gia: tịch thu tài sản trong nhà.)

Hiền phi ngây dại cả người, môi run run, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi lừa Bổn cung…”

“Đã đến lúc này, Bổn cung còn phải lừa ngươi làm gì a?” Thục phi đến bên cạnh bàn, ghét bỏ mà phất tay áo, trên khuôn mặt kiều diễm đều là đắc ý cùng hả hê, “Còn có, không phải tỷ tỷ luôn đắc ý với đứa con trai tốt của mình kia, nghĩ nó sắp phong vương, khắp nơi đối nghịch với Bổn cung sao? Hiện tại tốt rồi, Hoàng thượng đã sớm phong Vương cho nó rồi.”

Ác độc mà nhìn chằm chằm vào mặt Hiền phi, gằn từng chữ, “Phong làm Hiên Vương, đất phong Cam Châu. Sinh thời (*lúc còn sống), nếu không có thiên tử truyền lời, không được vào kinh.”

Hiền phi thoáng cái tê liệt ngã xuống đất. Đối với nàng mà nói, sủng hạnh của Đế vương thật sự là quá mức mờ ảo, không đáng giá chờ đợi bằng việc nhi tử được lên ngôi đại bảo, nàng ngồi lên vị trí Thái hậu. Nhưng mà, hiện tại nói cho nàng biết, con của nàng bị khóa tại Cam Châu rồi, sinh thời gần như không được vào kinh?

Cam Châu, cái nơi cằn cỗi đến tận cùng, rồi lại thiên tai liên miên, sơn tặc hoành hành? —— này gần như chính là lưu vong!

“Không thể nào! không thể nào! Bổn cung muốn gặp Thánh thượng! Bổn cung muốn đi gặp Thánh thượng! Thánh thượng sẽ nghe Bổn cung giải thích!” Hiền phi co quắp ngồi dưới đất, lẩm bẩm vài câu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, điên cuồng gào thét.

“Thánh thượng? Ngươi cho rằng Thánh thượng sẽ nguyện ý nghe ngươi nói bậy?” Thục phi cười lạnh một tiếng, phủi tay, Như Mạt bên ngoài chậm rãi cầm một cái khay đi đến. Trên khay có một bình rượu, một chén sứ, rõ ràng chỉ là một đồ vật bình thường, lúc này nhìn qua lại khiến người tuyệt vọng.

“Không, không…. không có khả năng!” Hiền phi hoảng sợ dùng cả tay chân, lùi về phía sau.

“Thánh thượng nhân từ, nhớ lại nhiều năm tình cảm, tỷ tỷ lại vì Hoàng tộc sinh một vị Hoàng tử cùng một vị Công chúa. Cố ý chọn rượu độc này, giữ cho tỷ tỷ toàn thi.” Thục phi cầm lên bình rượu tinh xảo kia, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ ngàn vạn phải nhớ đến ân đức của Thánh thượng mới phải.”

Hiền phi liều mạng lắc đầu, mở to mắt nhìn Thục phi chậm rãi đổ chất lỏng từ bình rượu vào trong chén sứ, đồng tử co rút, bỗng nhiên đứng bật dậy, vượt qua người Thục phi chạy về phía cửa.

—— Nhưng lại bị Như Mạt trở tay cứng rắn cản lại.

Thục phi thở hổn hển* nhìn nơi cổ áo bị rượu độc thấm ướt, ánh mắt lóe lên, cầm theo bình rượu chậm rãi đi tới bên cạnh Hiền phi: “Vì sao tỷ tỷ không thể nghe lời một chút? Đã sắp chết rồi, còn muốn gây thêm phiền toái cho Bổn cung.”

(*Nguyên gốc 气急败坏 (khí cấp bại phôi): Nghĩa gốc: hô hấp dồn dập, chật vật không chịu nổi. Dùng để hình dung phẫn nộ hoặc kích động.)

Nói xong, một tay bóp miệng Hiền phi, một tay cứng rắn chọc vòi bình rượu vào bên trong.

Hiền phi hoảng sợ nhìn động tác trên tay của Thục phi, mặc dù đã cố hết sức ngăn cho chất lỏng kia vào cổ, nhưng vẫn là bất lực.

Nhìn Hiền phi dưới tay mình, thất khiếu đã bắt đầu chậm rãi chảy máu, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên cúi người xuống ghé vào tai Hiền phi nhẹ nhàng nói: “Nếu như tỷ tỷ muốn chết, vậy liền để cho tỷ tỷ làm một con quỷ sáng suốt.”

“Có biết lúc trước rốt cuộc là ai đem long bào để vào tẩm điện của ngươi không?” Thục phi cười ngọt ngào, “Là Bổn cung.”

Hai mắt Hiền phi lập tức trừng lớn, huyết dịch chậm rãi chảy ra từ mắt, hai tay bỗng nhiên bóp cổ Thục phi: “Ngươi đồ… độc phụ!”

Nhưng, còn chưa xuất lực gì, hai tay đột nhiên rũ xuống. Nhìn qua, hô hấp dĩ nhiên đã không còn.

Thục phi thản nhiên đứng dậy, từ cao nhìn xuống thi thể đáng sợ của Hiền phi, dùng chân đá đá, sau đó mới cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi, cũng muốn đấu với Bổn cung?”

“Nương nương.” Như Mạt ở bên kia lanh lẹ đưa qua khăn lụa sạch sẽ.

Thục phi dùng khăn lụa lau lau tay, sau đó tùy ý ném xuống đất: “Đi thôi. Có người chết ở đây, thật sự là dơ mắt.”

Nói xong, xoay người, đi thẳng ra khỏi phòng.

Như Mạt “Vâng” một tiếng, theo sau Thục phi, đi vào bước, quay đầu lại nhìn Hiền phi dưới đất, mỉm cười, sau đó lại cúi đầu, một lần nữa nhanh chóng bước theo.

Chạng vạng tối.

Mộ Dung Viễn đưa mắt nhìn Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu ra khỏi ngõ nhỏ, sau đó mới trở về trà phường.

Tú Nương đang ở hậu viện pha trà, thấy Mộ Dung Viễn đi đến, cười nói: “Đã tiễn hai vị kia đi? Lâu rồi không thấy huynh và ai trò chuyện lâu như thế.”

Mộ Dung Viễn từ sau ôm lấy Tú Nương, nói: “Vị Bạch Thập Nhị mà Lạc huynh dẫn tới kia, tuy rằng tuổi tác xem như nhỏ, nhưng trò chuyện chốc lát liền biết, cũng là một nhân vật ưu việt xuất sắc.”

Tú Nương cười đẩy ra tay của Mộ Dung Viễn: “Là tiểu thiếu gia tựa như thần tiên kia?” Quay đầu lại nhìn phu quân nhà mình, nói, “Người đẹp mắt như vậy, muội cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu như y là đệ đệ của muội —— ”

“Cũng đừng trèo quá cao.” Mộ Dung Viễn vuốt tóc Tú Nương, nói, “Lạc huynh là người có thân phận thế nào, muội cơ bản cũng có thể biết được. Nhưng dù là người tôn quý như vậy, đối với Bạch thiếu gia, vẫn là cung kính.”

Tú Nương hơi ngẩn ngươi: “Huynh nói là…”

“Tuổi tác tương tự Lạc Kiêu, đối với thế cục Đại Càn hiện tại lại nắm trong lòng bàn tay.” Mộ Dung Viễn hơi híp mắt, nhìn sắc trời dần tối, thở dài một hơi, nói: “Bạch Thập Nhị —— Bạch Thập Nhị… đặt cùng một chỗ, không phải chính là một chữ ‘Hoàng’ sao.”

(*Bạch Thập Nhị 白十二, Hoàng 皇.)