Như Mạt nhìn thấy Văn Nhân Cửu liền cúi người hành lễ, hô: “Thái tử điện hạ.”
Văn Nhân Cửu phẩy tay áo miễn lễ cho nàng, chậm rãi đến ghế gỗ ở gian ngoài, xoay người ngồi xuống, sau đó mới nâng mắt nhìn nàng: “Vu cô nương mỗi lần đến đều chọn được thời điểm vô cùng vi diệu.”
Như Mạt rồi lại không để bụng lời nói hơi mang theo ý thăm dò của Văn Nhân, chỉ cười nhẹ một tiếng, nói: “Thời cuộc như thế, nô tỳ cũng không biết làm sao.” Lại đưa mắt về bên kia, “Nhưng mà, một đoạn thời gian không thấy, khí sắc của Thái tử ngược lại càng trở nên tốt hơn.”
“Đây là nhờ có cô nương ra tay tương trợ.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt liếc qua vị trí bên cạnh, “Ngồi.”
Như Mạt cũng không chối từ, theo ý của Văn Nhân Cửu ngồi xuống, nhận chung trà Mặc Liễu bưng lên, nâng trong tay, cũng không uống, chỉ hơi hạ mắt cười nói: “Trà ngon trong phủ Thái tử, nô tỳ đã biết. Chỉ có điều, hôm nay đêm khuya tới thăm, Thái tử chắc hẳn đã rõ ràng, vì cái gì, cũng không phải một ly trà như thế này.”
Văn Nhân Cửu nở nụ cười như có như không: “Không phải vì ta vậy hẳn là, đến đây đòi nợ rồi.”
Như Mạt theo bản năng nhìn qua y, liền thấy trong con ngươi đen nhánh bởi vì nụ cười yếu ớt đến không thể nhận ra này mà bỗng nhiên phát ra ánh sáng lung linh, khuôn mặt bình thường giống như băng tuyết cũng bắt đầu hiện lên vẻ yêu lệ, nhất thời không khỏi ngẩn người.
Văn Nhân Cửu người này với tư cách Thái tử, mặc dù Như Mạt biết rõ, nhưng thật sự tiếp xúc rồi lại không nhiều. Trong ấn tượng của nàng, người này lúc nào cũng là thanh thanh lãnh lãnh (*lạnh lùng trong trẻo), không tranh không đoạt, khiêm tốn ẩn nhẫn có thừa, rồi lại không thiếu uy nghiêm bách lực (*sức lôi cuốn). Mặc dù về sau, bởi vì các loại nguyên do mà lý giải đôi điều, đã biết thủ đoạn lôi đình ẩn trong vỏ bọc của y*, thật sự không khỏi cảm thấy người này nghiêm túc nhạt nhẽo, thậm chí còn kém xa Bình Tân Thế Tử tuấn nhã tươi trẻ.
(*Nguyên văn 韬光隐晦 thao quang ẩn hối: che giấu tài năng k lộ ra ngoài, thu liễm hào quang, tránh cho xuất đầu lộ diện.)
Nhưng chưa từng nghĩ, người này chỉ một nụ cười, thậm chí có một loại nhan sắc câu hồn đoạt phách như vậy.
Thu lại tâm tư không nghĩ nhiều nữa, Như Mạt cười nói: “Nếu Điện hạ đã nói thế, cũng không có gì phản bác. Hôm nay tới đây, nô tỳ thật sự vì khoản nợ lúc trước.”
Văn Nhân Cửu quay đầu nhìn Trương Hữu Đức, Trương Hữu Đức gật gật đầu, nhanh chóng lui xuống, không lâu sau, từ gian trong lấy ra một phong mật hàm đưa tới trong tay Văn Nhân Cửu. Văn Nhân Cửu vuốt vuốt phong mật hàm kia, thản nhiên nói: “Miêu Cương dùng họ Vu làm tên, mấy trăm năm qua Bạch vu tộc gần như đã thống trị toàn bộ Miêu Cương. Nhưng cố tình khoảng chừng hai mươi năm trước, toàn bộ Vu tộc dường như đột nhiên trong một thời gian ngắn biến mất tại Miêu Cương, sau đó ở phía Nam cũng không còn người của Vu tộc qua lại.”
Văn Nhân Cửu nhìn khuôn mặt Như Mạt dường như nhiễm lên một tầng cừu hận, đặt mật hàm trong tay xuống bàn, nhẹ chọc vào bức thư dày đặc chữ viết kia.
“Mà vừa vặn, hai mươi năm trước, Lý Nham bằng việc ký được hiệp ước trăm năm hảo hữu với Miêu Cương mà được Đức Vinh Đế khen ngợi, sau đó chưa đầy năm năm, liền từng bước leo lên vị trí Binh bộ thị lang, thuận lợi đưa nữ nhi của mình tiến cung làm phi.” Văn Nhân Cửu hỏi, “Là ông ta làm?”
Như Mạt bưng trà, cười lạnh: “Hai mươi năm trước, Lý Nham cùng lắm chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ, bằng sức lực của một mình ông ta sao có thể làm được như thế!”
“Hửm?” Văn Nhân Cửu dựa vào ghế, nhìn Như Mạt thản nhiên hỏi, “Như vậy xem ra, là có ẩn tình khác?”
Như Mạt trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Có lẽ Điện hạ đã biết, Bạch vu tộc cùng Hắc vu tộc tuy rằng đồng căn đồng nguyên (*cùng nguồn gốc), nhưng mấy năm này vẫn là quan hệ khẩn trương, thậm chí thủy hỏa bất dung. Hắc không quen Bạch miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, Bạch không quen Hắc dụng độc ô uế môn phong…. Nhưng hơn hai mươi năm trước, Hắc Bạch vu tộc rồi lại có một cặp nam nữ phá lệ yêu nhau.”
“Đôi trai gái này vì tránh né ngăn cấm của Vu tộc, tự tiện ra khỏi Miêu Cương, bước lên địa bàn của Đại Càn.” Như Mạt nhẹ nhàng thổi thổi nước trà vẫn còn tỏa hơi nóng, “Vì thế, dựa vào bản thân nắm giữ thuật Huyền hoàng*, bọn họ nhanh chóng trở thành quyền thần của Đại Càn, phụ tá cho Tả tướng Lưu Nguyên.”
(*玄黄之术, Huyền hoàng chi thuật: những thứ huyền bí huyễn hoặc k thể tin được, như phép bói toán số mệnh j j đấy.)
“Chỉ có điều, tiệc vui chóng tàn, rất nhanh thân phận thật sự của bọn họ liền bị những người khác phát hiện.”
Nới tới đây, trên mặt Như Mạt hiện lên một loại thần sắc vừa oán hận lại vừa đau khổ: “Lúc đó Đại Càn đối với Miêu Cương vẫn là thái độ thù địch, Lý Nham dùng tư binh bắt hết nữ nhân của Hắc vu tộc. Nam nhân đã từng vì thế mà xin giúp đỡ về phía Tả tướng, chỉ có điều —— ”
Như Mạt cười lạnh, “Về sau vì bảo vệ thê tử của mình cùng hài tử sắp sửa ra đời, nam nhân cuối cùng lén lút cung cấp vị trí của Bạch vu tộc cùng toàn bộ nhược điểm của Vu tộc cho lão tặc này. Lại sau đó —— Vu tộc mất đi che chắn lập tức lâm vào khổ chiến. Đương nhiên, sau đó, Hắc vu tộc cũng tương tự không thể tránh khỏi vận rủi diệt tộc. Một Vu tộc lớn như vậy, cuối cùng chỉ có mười mấy người thoát ra ngoài từ mật đạo, về sau liền ẩn thế không xuất hiện, vì vậy Vu tộc gần như biến mất hoàn toàn tại Miêu Cương.”
Văn Nhân Cửu hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với cặp nam nữ này?”
Như Mạt trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt đáp: “Nam nhân của Bạch vu tộc là thúc thúc của nô tỳ. Vốn từ đầu —— ông ta nên trở thành Đại vu của toàn bộ Miêu Cương.”
“Vậy sau đó, thúc thúc của ngươi ——” Trong lòng Văn Nhân Cửu đã có suy đoán, nhưng vẫn hỏi Như Mạt.
“Đã chết.” Như Mạt cười cười, “Trong lòng thúc thúc, nữ nhân kia so với toàn bộ Vu tộc đều quan trọng hơn. Chỉ có điều đến tận cuối cùng, ông ta dùng mấy nghìn mạng từ trên xuống dưới của Vu tộc, nhưng cũng không thể đổi lại nữ nhân kia.”
“Nữ nhân kia tự sát, ở trước mặt thúc thúc. Vì vậy, thúc thúc cũng liền chết.” Như Mạt nhẹ nhàng đặt chung trà trong tay qua một bên, “Nghĩ lại, nô tỳ khi còn bé thời điểm nghe các Trưởng lão nói đến một đoan này, nô tỳ thường hồi tưởng, có phải nữ nhân Hắc vu tộc kia đã gieo độc tình cho thúc thúc hay không? Nếu không phải vì sao trên đời lại có một loại tình cảm đáng sợ như vậy, trong lòng ông ta, vậy mà lập tức liền xem ngàn vạn tính mạng kia đều so không bằng. Cho dù thế nào, nô tỳ đều không hiểu.”
Văn Nhân Cửu cúi đầu nhìn ngón tay của mình: “Như vậy, ý tứ của cô nương là, muốn Cô thay ngươi diệt trừ cả nhà Lý Nham?”
“Tên cẩu tặc Lý Nham kia dĩ nhiên không giữ lại được, nhưng mà, yêu cầu của nô tỳ không chỉ có thế.” Như Mạt nhìn Văn Nhân Cửu, thản nhiên nói.
“Trừ cái đó ra còn cầu điều gì?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Văn Nhân Cửu thả đến nhu hòa, rồi lại không hiểu sao mang đến hàn ý đâm người, “Cô nương dường như cũng quá mức tham lam rồi.”
Như Mạt cố gắng không để cho chút sợ hãi trong lòng thể hiện lên mặt, chỉ ung dung nói: “Cẩu tặc họ Lý vốn là địch nhân của Điện hạ, cho dù không có nô tỳ, Điện hạ có lẽ sẽ không bỏ qua ông ta, đây như thế nào có thể gọi nô tỳ là lòng tham không đáy a?” Từng câu từng chữ, “Điện hạ, trừ cái đó, yêu cầu của nô tỳ, chính là sau khi tộc của nô tỳ trợ giúp Điện hạ lên ngôi đại bảo có thể lần nữa trở lại Miêu CƯơng. Thứ nô tỳ muốn, là chức vị Đại vu của Miêu Cương.”
Văn Nhân Cửu nheo mắt, môi mỏng gợi lên một đường cong lạnh như băng: “Cô nương này là đang nói đùa đi.”
“Miêu Cương cần có một thủ lĩnh phụ trách,” Như Mạt vẫn nhìn thẳng vào Văn Nhân Cửu: “Nếu như nô tỳ trở lại Miêu Cương, nô tỳ dẫn dắt Miêu Cương, vĩnh viễn thuộc sở hữu của Đại Càn, cam nguyện trở thành phụ thuộc của Đại Càn.” Khóe môi vẽ ra đường cong tự tin, “Nếu nô tỳ là Đại vu của Miêu Cương, toàn bộ Miêu Cương sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất trong tay Điện hạ, quân ý đã định, không ai dám không theo —— cái này so với thực trạng hỗn loạn hiện tại, chẳng phải là tốt hơn gấp trăm ngàn lần?”
“Ý của ngươi, là muốn để cho Miêu Cương trở thành thuộc địa của Đại Càn?” Văn Nhân Cửu chậm rãi nói.
“Quả thật là ý đó.” Như Mạt vuốt cằm đáp.
Văn Nhân Cửu yên lặng nhìn Như Mạt, qua hồi lâu, giống như vui vẻ mà cong môi, con ngươi đen nhánh như màn đêm tràn đầy cuồng ngạo nhưng lại là ý cười nguội lạnh.
“Cô nói là cô nương nhẫn được, ngoan (độc) được, nhưng đáng tiếc sinh ra phận nữ nhi, nhưng chưa từng nghĩ, khăn trùm không thua mày râu*, chí hướng hiện tại của cô nương, ngược lại thậm chó đánh vỡ khác biệt nam nữ. Miêu Cương trở thành vũ khí trong tay Cô? Quang cảnh này, đúng là khiến Cô có chút mong đợi.”
(*Nguyên văn 巾帼不让须眉 cân quắc bất nhượng tu mi: cân quắc – khăn trùm ý chỉ phụ nữ, mày râu là chỉ đàn ông.)
“Nói như vậy, ý của Điện hạ là đồng ý?” Như Mạt hỏi.
“Đồng ý hay không ——” Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn nàng, phun ra mấy chữ, chậm rãi nhưng lại đặc biệt rõ ràng, “Vậy phải xem trước khi Cô leo lên vị trí kia, thành ý ngươi xuất ra, cuối cùng có mấy phần.”
Như Mạt cúi người, giọng nói rõ ràng ôn nhu rồi lại vang lên đầy hữu lực: “Dùng danh nghĩa của thần linh Vu tộc thề, Vu tộc tuyệt sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Điện hạ.”