*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Lan cầm bát thuốc vào phòng, chẳng qua là vừa tới phòng ngoài, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện trầm thấp. Cách rèm, âm thanh nghe được cũng không quá rõ ràng, nhưng giọng nói trong trẻo lại có chút lạnh lùng kia, rồi lại vừa nghe liền biết ngay thuộc về người nào.
Hơi ngẩn ra, ngay sau đó hai mắt sáng lên, bước nhanh qua vội vàng vén rèm lên, ngẩng đầu đưa mắtnhìn sang, liền thấy lúc này Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu đang ngồi cùng một chỗ, Lạc Kiêu đangthấp giọng nói cái gì đó, Văn Nhân Cửu tựa ở đầu giường lắng nghe, thỉnh thoảng có lẽ là có ý kiến,liền mở mắt nhìn hắn đáp trả một câu.
Nàng ở đây lẳng lặng nhìn, lại bỗng nhiên cảm thấy hai người kia ở cùng một chỗ, có một loại cảm giác nói không ra lời.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, chớp chớp mắt: Có lẽ chính là Bá Nha cùng Tử Kỳ* mà Thái tử đã từng nhắc đến?
(*Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang, mà điều khiến hai người hạnh ngộ và nên tri âm tri kỷ xuất phát từ những cung đàn điệu nhạc. Lại một câu chuyện ngược luyến tàn tâm;))
Tuy rằng so sánh, Thế tử được xem là thần tử của Điện hạ, thời điểm ở chung với Điện hạ, mặc dùthái độ đối với Điện hạ không khép na khép nép* giống như đám người bọn họ, nhưng cũng không đến mức thân cận giống như bạn bè, nhưng mà ——
(*Nguyên văn Tất cungĩ tất kính: lễ độ cung kính; khép na khép nép; kính cẩn lễ phép; khúm na khúm núm.)
Văn Nhân Cửu liếc mắt nhìn Mặc Lan đang bưng khay, rồi lại ngẩn người đứng trước rèm nhìn mìnhcùng Lạc Kiêu, thản nhiên nói: “Đứng ngốc ở nơi đó làm gì? Thuốc cũng muốn nguội.”
Mặc Lan chớp chớp mắt, vành mắt có chút phiếm hồng, nhưng khóe môi rồi lại không tự chủ được cong lên: “Chỉ là thấy Điện hạ cùng Thế tử nói chuyện, sợ không cẩn thận quấy rầy mà thôi.” Bưng khay bước nhanh tới, đặt khay xuống bàn, đưa tay cầm bát thuốc lên, nói, “Điện hạ ngủ một giấc này lâu như vậy, nha đầu Mặc Liễu bên kia đêm đêm đều sẽ lén lút khóc hai hồi… lúc này nàng cùng Trương công công vẫn còn bên phòng bếp, đợi lát nữa nàng tới đây...”
Trong lúc nói, dừng một chút, thở dài một hơi, nhìn Văn Nhân Cửu, rồi lại nở nụ cười: “Nếu nàng có làm gì vô lễ trước mặt người, Điện hạ nhưng trăm ngàn lần cũng đừng nên trách tội nàng.”
Văn Nhân Cửu cùng Lạc Kiêu liếc nhìn nhau, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, trên mặt có chút bất đắc dĩ, trong mắt nhưng lại hiện lên ý cười.
“Thuốc đưa cho ta là được.” Lạc Kiêu duỗi tay, nhận bát thuốc từ tay Mặc Lan, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi ra sau gọi Trương công công cùng Mặc Liễu đến đây đi.”
Mặc Lan vén áo thi lễ, cười nói: “Nô tỳ lập tức đi ngay!”
Lại nói một ngày này, sau khi Tri Nhã vội vàng ra khỏi chỗ Như Mạt, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thục phi. Tiểu cung nữ đứng canh trước cửa phòng thấy Tri Nhã đến, có chút ngạc nhiên nhìn phía saunàng, thấp giọng hỏi: “Như Mạt tỷ tỷ đâu?”
“Đang bệnh.” Tri Nhã nhìn nàng, nói: “Vừa vặn, ngươi đợi lát nữa trở về, nhớ rõ gọi đại phu đến nhìn cho tỷ ấy một cái.”
“Muội biết rồi.” Tiểu cung nữ gật đầu, vội vàng nói, “Đúng rồi, lúc nãy muội nghe thấy bên trongtruyền ra chút động tĩnh, có lẽ Nương nương cùng Thánh thượng bên kia đã thức dậy, Tri Nhã tỷtỷ vẫn là mau vào phòng hầu hạ đi.” Lại liếc nhìn nàng một cái, “Muội đây ra ngoài trước?”
Lúc này đã là giờ mẹo canh ba, so với lúc trước đã là muộn.
Tri Nhã hơi hạ mi, khoát tay áo, một bên vội vàng đi vào phòng một bên nói khẽ: “Đi đi.”
Chỉ có điều có lẽ là đi quá gấp, không để ý, lại trực tiếp đụng phải Đức Vinh đế đang từ trongbước ra. Cũng không nâng mắt, chỉ là khóe mắt quét qua chất vải vàng sáng trên thân người tới kia, khuôn mặt Tri Nhã lập tức trắng xanh, sợ tới mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất liền hô xintha.
“Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Nô tỳ, nô tỳ…”
Trên mặt Đức Vinh Đế nhưng lại không chút biểu hiện của sự tức giận, chỉ là hạ mắt như có điều suy nghĩ nhìn cung nữ đang run lẩy bẩy quỳ rạp dưới đất kia, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Thân thể Tri Nhã cứng đờ, lập tức chậm rãi ngẩng đầu lền, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng, tuy rằng không đến mức tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng tuyệt đối động lòng người.
Ánh mắt Đức Vinh đế lóe lên một tia hứng thú: “Trẫm nhớ ngươi là nha đầu hầu hạ bên cạnh Thục phi… Tri Nhã đúng không?”
Tri Nhã nhìn trong ánh mắt Đức Vinh Đế lóe lên vẻ kỳ quái, há miệng run rẩy gật đầu.
Đức Vinh Đế tiến lên nửa bước, khom lưng hít hà bên người Tri Nhã, lại nở nụ cười trầm thấp: “Ngươi dùng loại hương gì a, mùi này ngược lại vô cùng mê người.”
Tri Nhã khẽ giật mình, cả người cứng ngắc giống như tảng đá, nhưng sau đó, rồi lại giống như ý thức được cái gì, bàn tay chống dưới đất không tự chủ nắm chặt, ánh mắt theo bản năng nhìn thoáng qua ống tay áo đựng gói hương liệu kia.
“Nô… nô tỳ là…”
“Hoàng thượng, bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?” Trong phòng, Thục phi vén rèm đi ra, ngước mắt nhìn tình cảnh bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức tiến lên trước, mềm mại không xươngtựa vào người Đức Vinh Đế, không để lại dấu vết mà kéo ra khoảng cách với Tri Nhã bên kia, “Là nha đầu kia đụng phải Hoàng thượng?”
Đức Vinh Đế ôm Thục phi, cười cười: “Không có gì đáng ngại, cũng không trách nàng ta.” Rồi sau đónhìn Tri Nhã, vừa cười vừa nói: “Sao trước kia trẫm không biết nơi này của ái phi lại có một nha đầuchung linh dục tú* như thế này?”
(*ý là nơi linh khí ngưng tụ trong thiên địa, sinh ra nhân vật ưu tú.)!
Lời vừa nói ra, hai mắt Thục phi lại càng lạnh hơn, chẳng qua trên mặt vẫn là nụ cười như trước: “Chỉ làmột nha đầu thô kệch, nơi nào xứng đáng với lời tán dương này của Thánh thượng?” Quay đầu liếcnhìn Phúc công công phía sau, sau đó mới nũng nịu đẩy Đức Vinh Đế một cái, hờn dỗi nói: “Hiện tại đã không còn sớm, Thánh thượng vẫn là mau lên triều đi a. Lại còn chậm trễ nữa, thần thiếp khả năng bị đám ngôn quan kia mắng cho chết rồi.”
Đức Vinh đế đưa tay nhéo nhéo má nàng, trong giọng nói xen lẫn chút nóng nảy: “Rồi sẽ có một ngày,trẫm sẽ xử tử hết đám lão già suốt ngày ở trên triều nói này nói nọ với trẫm!” Nói xong, nhếch môi,cũng không để ý đến Tri Nhã đang quỳ dưới đất, phất tay áo một cái, mang theo chút không vui bước ra cổng lớn.
Phúc công công ngược lại vẫn là cười híp mắt, ánh mắt từ Thục phi đến trên người Tri Nhã đang quỳ dưới đất, bất động thanh sắc (*t ỉnh b ơ khô ng bi ến sắ c) một vòng, ngay sau đó cũng không nói lời nào, chỉ là theo chân của Đức Vinh đế, nhanh chóng đuổi theo.
Đợi đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của Đức Vinh Đế, Thục phi mới hạ mắt nhìn Tri Nhã, cười lạnh một tiếng: “Ngươi quỳ ở chỗ này làm gì? Đã đến lúc này, còn không mau tiến vàotrang điểm cho bổn cung!”
Tri Nhã run run đáp trả, lấy tay chống đất đứng dậy, cúi đầu đi theo Thục phi tiến vào phòng trong.
Thục phi trực tiếp ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược gỗ chải mái tóc dài của mình, nhìn qua gương đồng thấy Tri Nhã tiến vào, liền nhàn nhạt hỏi: “Bổn cung nhớ rõ ngày hôm nay phân công vào phòng rõ ràng là giao cho Như Mạt, như thế nào lại đổi thành ngươi? Như Mạt đâu?”
Tri Nhã đứng phía sau Thục phi, hai tay xoắn góc áo, vội kể lại từ đầu đến cuối chuyện Như Mạt sinh bệnh nặng cho Thục phi, Thục phi nghe xong, nhíu mày, quay đầu nhìn Tri Nhã, cong môi cườinói: “Là vậy, này ngược lại cũng vừa vặn.”
Lập tức đặt lược gỗ xuống bàn: “Tới đây, giúp bổn cung chải một Song đao kế (1).”
Tri Nhã đáp vâng, vội tiến lên cầm lược gỗ chải tóc cho Thục phi.
Thục phi lặng lẽ nhìn khuôn mặt của mình trong gương, ngay cả khi sắc nước hương trời, kiều diễm như trước, nhưng suy cho cùng tuổi tác đã lớn, chính là nhan sắc vừa vặn, cũng là không đọ được tuổi trẻ tươi mát, có thể cho Hoàng đế cảm giác mới lạ.
“Tri Nhã ngươi ở bên cạnh bổn cung cũng được ba năm rồi đi?” Thục phi cười khẽ, “Trước kia còn chưa phát hiện, ngày hôm nay Hoàng thượng nói bổn cung mới cảm giác được, Tri Nhã cũng có thể xinh đẹp đến độ này —— cho dù là bộ dạng hay là tư thái, chính là so với mấy tú nữ kia cũng không chênh lệch là bao.”
Tri Nhã nhìn đôi mắt tăng thêm vài phần âm độc của Thục phi trong gương đồng, tâm hoảng hốt,động tác trên tay không khỏi nặng một chút, đau đến Thục phi nhíu chặt mày, trở tay liền đánh ngườingã xuống đất.
“Cũng chỉ được Hoàng thượng ca ngợi một câu, đã liền xem mình như chủ tử, ngay cả búi tóc cũng không biết chải sao?” Thục phi cười lạnh một tiếng, đi đến bên người Tri Nhã, hung hăng đá một cái vào bụng nàng, nhìn Tri Nhã ôm bụng đau đến mặt vặn vẹo, cảm thấy sảng khoái mấy phần, cao giọng hô, “Người tới, lôi đứa tiện tỳ không biết tốt xấu này xuống dưới, phạt mười lăm gậy!”
“Nương nương!” Tri Nhã hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thục phi, ngay cả phần bụng đau cũng không để ý.
“Kéo ra ngoài!” Thục phi cau mày một cái, hướng về phía hai ma ma to khỏe vừa tiến vào, nghiêm nghị nói.
Hai ma ma kia nhận được lệnh, vội vàng kéo Tri Nhã xuống. Thục phi ngồi ngốc trong phòng, nghe bên ngoài là tiếng kêu thảm thiết đứt quãng hòa với tiếng gậy trầm đục nện xuống thân thể, một hồilâu, trong lòng mới cảm thấy sảng khoái.
Mặc dù Tri Nhã là cung nữ, nhưng ở trong cung, sinh hoạt so với tiểu thư nhà phú quý bình thường còn muốn tinh tế hơn. Gậy lần lượt đánh xuống, chỉ mới vài cái, người liền ngất đi.
Đợi đến khi được người cho uống chút nước tỉnh lại, nàng đã được người mang đến viện tử củamình, bên cạnh là Như Mạt đang chiếu cố nàng.
Trên mặt Như Mạt vẫn không chút huyết sắc như trước, nhưng tinh thần rồi lại tốt hơn, ngược lại là Tri Nhã, mấy canh giờ trước vẫn còn hoạt bát vui vẻ, lúc này rồi lại nằm bệt trên giường hơi thở mỏng manh.
Trên mặt hiện ra vài phần bất đắc dĩ, cầm khăn đến lau lau khóe miệng Tri Nhã, nhẹ nhàng nói: “Muội bình thường tuy rằng tính tình tùy tiện bốc đồng, nhưng nói chung vẫn biết được nặng nhẹ, như thế nào hôm nay lại chọc giận tới Nương nương, chọc người phát ra hỏa khí lớn như thế!”
Tri Nhã nhìn Như Mạt, chớp chớp mắt, nước mắt lăn xuống từng giọt, nghẹn ngào nói: “Muội… muội không có… không có dụ dỗ Hoàng thượng.. muội không có!”
Như Mạt nhìn Tri Nhã, thở dài: “Nhưng mà Nương nương là chủ tử, chủ tử sẽ không sai.” Duỗi tay nắm bàn tay của Tri Nhã, “Hơn nữa, Nương nương luôn kiêng kỵ những việc này, mặc dù muội chịu được qua hôm nay, chỉ sợ sau này ở tại Phong Hà Điện này cũng —— “
Tri Nhã cắn chặt môi, nước mắt rơi càng nhiều: “Như Mạt tỷ, Như Mạt tỷ, muội đây nên làm gì bây giờ?”
Như Mạt đứng lên, giả như đang giặt khăn trong chậu gỗ, rũ mắt xuống, dưới đáy mắt có ánh sáng chớp động.
“Có thể làm sao? Chỉ có thể chịu đựng mà thôi… Ai bảo chúng ta chỉ là hạ nhân, trời sinh chỉ cóthể để cho những quý nhân kia tùy ý chà đạp” Quay đầu lại, nhìn Tri Nhã, trên mặt hiện lênthương tiếc, “Tuy rằng ta nói những lời này, nhưng mà, nếu như hôm nay muội thật sự được Hoàng thượng nhìn trúng, vậy nói không chừng ——” lắc đầu, lại nói tiếp, “Hôm nay muội bịthương rất nặng, cũng đừng lộn xộn nữa. Trong phòng ta còn có chút thuốc mỡ Nương nươngthưởng cho, thuốc mỡ kia nghe nói bên ngoài cống lên, dùng tốt cực kỳ. Ta đây liền đi lấy qua bôi cho muội.”
Nói xong, lo lắng nhìn nàng, chậm rãi đi ra ngoài.
Nằm bệt trên giường, Tri Nhã lăng lăng nhìn theo bóng lưng đi ra của Như Mạt, qua hồi lâu, cố hết sức lấy ra gói hương liệu nhét trong tay áo đã có chút nhăm nhúm.
Hương thơm nhàn nhạt như có tính xâm lượng trực tiếp truyền thẳng đến tất cả xương cốt tứ chi,trong đầu nhẹ bẫng, dường như từng chỗ đau trên thân thể đều tê dại vài phần.
Hạ nhân chính là trời sinh bị chà đạp hay sao? Chủ tử lại có thể hưởng cẩm y hoa phục, được ngườingười hầu hạ?
—— Như vậy dựa vào đâu, nàng cớ gì phải làm một hạ nhân!
………………………………………………
(1) Song đao kế.