Hoàng hậu cùng Thục phi vừa tiến vào Thanh Lan Điện, liền thấy một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang dựa vào cột đình mạ vàng, lẳng lặng đứng đấy. Thiếu niên kia chỉ một thân trường bào nền xanh viền đen, trên người cũng không đeo nửa phần phụ kiện để biểu hiện thân phận. Nhưng chỉ cần như vậy, mọi người đã lập tức nhận ra thân phận của người này.
Lạc Kiêu thấy Hoàng hậu cùng Thục phi đến, liền động thân đi đến trước mặt hai người, chắp tay thi lễ một cái: “Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương.”
Ánh mắt Hoàng hậu dừng lại trên mặt Lạc Kiêu trong chớp mắt, bàn tay xách thực hạp không tự chủ siết chặt, nhẹ nhàng gật đầu miễn lễ cho hắn, sau đó liền nở nụ cười: “Chắc hẳn vị này là Thế tử của Bình Tân Hầu Gia? Nhớ lại thời điểm lúc trước bổn cung gặp ngươi, vẫn còn là đứa nhỏ chưa đầy tháng. Không thể ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, hiện tại nhìn lại, chính là thiếu niên phong thần (*dáng điệu và sắc mặt) tuấn lãng thế này rồi.”
Thục phi thu lại động tác thần thái của Hoàng hậu vào đáy mắt, nhịn không được cười ra tiếng.
Người nào không biết, ngay tại một tháng trước, ma ma mà Hoàng hậu đưa tới Đông cung bởi vì chọc giận Bình Tân Thế Tử, cũng cùng ngày hôm đó Thế tử liền sai người ở trước mặt mọi người đánh cho tới chết.
Vương ma ma nọ là vú nuôi của Hoàng hậu, từ nhỏ đã hầu ở bên cạnh Hoàng hậu rồi, tình cảm cùng Hoàng hậu dĩ nhiên không tầm thường. Nhưng một người như vậy, Bình Tân Thế Tử lại không hề để lại cho Hoàng hậu chút mặt mũi nào, cứ đánh chết như vậy! Tùy tiện ngẫm lại cũng biết, trong lòng Hoàng hậu, hẳn là hận Lạc Kiêu đến tận xương —— nhưng lại kiêng kỵ binh quyền ba mươi vạn quân trong tay Bình Tân Hầu, một chút cũng không dám hành động mù quáng.
Lúc ấy khi Thục phi nghe đến chuyện này, chỉ là nghĩ đến phản ứng của Hoàng hậu, bản thân liền ở trong Phong Hà Điện vui vẻ trọn vẹn ba ngày.
“Chính là vậy, nhìn bộ dạng này của Thế tử, ngày sau không biết sẽ khiến cho bao nhiêu danh môn khuê tú phải âm thầm rơi lệ!” Thục phi cầm khăn che miệng cười, ánh mắt lượn một vòng qua mặt Lạc Kiêu, giả bộ ai oán thở dài: “Chỉ tiếc bổn cung không thể sinh cho Thánh thượng một vị công chúa.”
Lạc Kiêu bị Thục phi thăm dò trêu ghẹo như vậy, trên mặt cũng không hiện ra nửa phần mất tự nhiên, khẽ cười nhạt, chỉ nói: “Công chúa Hoàng gia không phải người nào lớn lên cũng là thiên kiều vạn sủng (*xinh đẹp nhận đc nhiều sủng ái) hay sao? Đừng nói Nương nương không thể sinh công chúa, nếu như có, thần một kẻ vũ phi, trời sinh tính tình thô kệch, đối với công chúa của Nương nương cũng là tuyệt đối không dám trèo cao.”
Lời nói này không mềm không cứng, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt Thục phi lượn quanh trên mặt Lạc Kiêu, nhưng trong lòng không khỏi bắt đầu âm thầm cân nhắc về ý tứ trong lời này của hắn.
Lạc Kiêu lại ngước mắt nhìn thoáng qua hai người, lên tiếng hỏi: “Chẳng qua là không biết hai vị Nương nương hôm nay đến đây là vì cái gì?”
Hoàng tay đưa tay còn lại vỗ về thực hạp bát giác bằng gỗ lim trong tay, nhìn Lạc Kiêu hơi nhíu mày: “Bổn cung nghe nói, Thái tử điện hạ nó… lại bị bệnh?”
Lạc Kiêu gật đầu đáp:” Hẳn là chuyện đêm qua.”
“Sao sẽ…” Vẻ lo lắng trên mặt Hoàng hậu quá nặng, “Thân thể Thái tử còn có trở ngại?”
Thục phi cũng vội vàng nói: “Nghe nói Thái tử xảy ra chuyện, tỷ tỷ thế nhưng lo lắng ngày đêm không thể chợp mắt. Lúc trước thân thể vốn đã không khỏe, lúc này rồi lại hoàn toàn không để ý, chính là vẫn cứ mạnh mẽ chống đỡ tới đây, bảo là muốn nhìn xem thân thể Thái tử điện hạ có bị gì hay không.”
Lời Thục phi nói đến khéo léo, tuy rằng nghe vào tai là nói Hoàng hậu vô cùng tốt, nhưng mà cẩn thận so đo, rồi lại là từng từ đâm thẳng vào tim. (*tự tự tru tâm 字字诛心.)
Nhưng mà cố tình ở mặt ngoài cũng không tìm ra nửa điểm sai sót.
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Hoàng hậu lập tức trầm xuống. Tuy rằng biến hóa cực nhỏ, nhưng Lạc Kiêu vẫn luôn để ý đến hai người lại bất động thanh sắc thu hết vào mắt. Lặng lẽ buông mi, Lạc Kiêu cười cực nhẹ, nói: “Cũng chỉ là phát sốt bình thường, Nương nương cũng không cần quá lo lắng.”
“Thế sao?” Lông mày Hoàng hậu vẫn nhíu như trước, thuận tiện đưa thực hạp trong tay đến cho Mặc Liễu vẫn đi theo bên cạnh, “Chẳng qua là Thái tử tuy rằng nói vậy, không chính mắt nhìn qua Điện hạ, Bổn cung vẫn là không yên lòng.” Nói xong, liền muốn vượt qua Lạc Kiêu đi thẳng vào phòng trong.
Hoàng hậu vừa nói ra lời này, Mặc Liễu theo sau sắc mặt liền đổi, ngay cả ánh mắt của Trương Hữu Đức cũng không khỏi lóe lên một cái, nhưng Lạc Kiêu ngay cả nửa phần mất tự nhiên cũng không có, chỉ khẽ động thân, chắn trước người Hoàng hậu, cung cung kính kính ngăn người lại.
“Thế tử đây là có ý gì nha?” Thục phi ở một bên, vui mừng nhìn trò hay, thấy Lạc Kiêu cũng dám ngăn đường Hoàng hậu, vội vàng kinh ngạc hỏi.
Lạc Kiêu hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như trước, chắp tay liền nói: “Hai vị Nương nương có chỗ không biết, vừa rồi Điện hạ có để cung nữ hầu hạ uống thuốc, lúc này chắc hẳn Điện hạ vẫn còn ngủ say, ước chừng không thể thức dậy tiếp đón Nương nương.” Ngước mắt nhìn hai người, “Huống hồ Điện hạ ôm bệnh, chỉ sợ lây bệnh khí qua cho hai vị Nương nương, tuy rằng hành động của thần có chỗ bất kính, nhưng cũng là tình thế bất đắc dĩ, kính mong Nương nương thứ lỗi.”
Tuy rằng từng câu từng chữ cung cung kính kính, nhưng lại là thái độ hoàn toàn không cho đi. Cung nữ thái giám trong Đông Cung nghe vậy, đều là giật mình toát mồ hôi lạnh cả người.
Bình Tân Thế Tử tính ra cũng chỉ là bậc nhị phẩm, cũng không vượt qua được Hoàng hậu cùng Thục phi. Nhơng cũng không biết là nghe mới sinh không sợ cọp hay là thật sự có chỗ dựa nên không hề e ngại. ở trước mặt mọi người không cho các nàng mặt mũi, rồi lại thật sự khiến người không thể tha thứ.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Lạc Kiêu, bầu không khí hiện tại trực tiếp hạ xuống âm độ. Hai phe lẳng lặng giằng co, cũng đều là không chút nhân nhượng, nhưng đang trong một mảnh yên lặng này, sau lưng Lạc Kiêu, lại đột nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa “Két..—— ”
Không đợi mọi người phản ứng, ngay sau đó, cách không truyền tới một giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
“Ở tận trong phòng cũng có thể nghe mấy người các ngươi nói chuyện bên ngoài, ồn ào như vậy, dù là người chết, cũng có thể bị các ngươi gọi sống dậy.” Văn Nhân Cửu bọc một áo choàng màu đen thật rộng, tóc dài không buộc, chỉ xõa tung ở phía sau, đôi mắt đen nhánh hơi híp lại, bờ môi xinh đẹp mím chặt, nhìn qua có chút lạnh lẽo.
Đi đến chính giữa, thấy Hoàng hậu cùng Thục phi, đôi mắt hơi rũ xuống: “Cô tưởng là người nào, thì ra chính là Hoàng hậu cùng Thục phi nương nương đến ——
Nhi thần ôm bệnh, không thể kịp thời ra nghênh tiếp. Nếu thủ hạ làm việc suy tính không chu toàn, trái tâm ý hai người,” tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh Lạc Kiêu, nâng mắt đối diện với ánh nhìn của Hoàng hậu, bờ môi mím chặt hơi thả lỏng, chính là giương lên một nụ cười như có như không, nhấn mạnh từng chữ một: “Kính mong hai vị Nương nương thứ lỗi, ngàn vạn lần không cần để ý đến.”