Lạc Kiêu từ chỗ Bình Tân Hầu bên kia ra tới đã là chuyện của nửa canh giờ sau, dạo qua trung đình (*sân trong nhà), xuyên qua hoa viên, lại đi thêm chút nữa liền đến viện tử của mình. Trong viện tử, Tầm Đông đang ló đầu ra ngoài nhìn, chờ đến khi thấy người, liền vội vội vàng vàng cười hì hì ra đón: “Đồ ăn trong phòng cũng đã gọi trù nương* hâm nóng ba lần, Thế tử cuối cùng cũng về!”
(*Đầu bếp nữ.)
“Chỉ có mình ngươi? Tri Hạ đâu?” Lạc Kiêu nhìn thoáng qua Tầm Đông, một bên đi về phía phòng, một bên hỏi.
Tầm Đông cười hì hì đáp: “Ở đây, ở đây! Hiện tại, đang dọn dẹp trong phòng!”
Lạc Kiêu gật đầu, vén rèm tiến vào bên trong. Bên trong Tri Hạ đang loay hoay bày biện đồ ăn, thấy Lạc Kiêu đã đến, đặt chén đũa xuống, có chút lo lắng nhìn hắn: “Thế tử, Hầu gia bên kia…”
“Không có việc gì a.” Lạc Kiêu ngồi vào bàn, đưa tay nhấc đũa, hiển nhiển không có chút hứng thú nói nhiều về chuyện này, chỉ hời hợt nói: “Phụ thân cũng chỉ nói với ta vài ba câu bình thường mà thôi.”
Tri Hạ cùng Tầm Đông liếc nhìn nhau, trong lòng rõ ràng đây là Thế tử nhà mình không muốn mở miệng, vì vậy cũng không bàn lại đề tài này, im lặng đứng một bên hầu hạ Lạc Kiêu dùng cơm.
Chờ Lạc Kiêu ăn xong, Tri Hạ tay chân lanh lẹ thu dọn bàn, Tầm Đông liền vội vàng bưng chè đã hâm nóng lên. Lạc Kiêu không thích ngọt, chè chỉ ăn hai miếng liền thôi, tay phải cầm thìa, nhẹ nhàng đảo đảo trong bát, nhìn nước chè nửa lỏng nửa sệt, bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, đặt thìa xuống, hơi nở nụ cười.
“Tầm Đông, buổi sáng ngày mai, ngươi đi gọi tiểu tư thay ta đi chợ một chuyến.” Lạc Kiêu ngước mắt nhìn Tầm Đông mở miệng nói.
“Thế tử nhưng thiếu cái gì a?” Tầm Đông có chút tò mò mở to mắt nhìn hắn, “Cho dù thiếu cái gì, như thế nào lại đi chợ sáng để mua? Trực tiếp nói cho quản sự để ông ấy đến tiệm đặt mua, này không phải dễ dàng hơn sao?”
Lạc Kiêu cười lắc đầu, đứng lên, quay lưng lại nói: “Ngươi chỉ cần đi gọi người là được rồi.”
Mà cùng lúc đó, Đông Cung.
Văn Nhân Cửu dựa trên mỹ nhân tháp (*美人榻) quay đầu nhìn Trương Hữu Đức, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng rồi lại xen lẫn chút đắc ý: “Ngươi là nói, Vương ma ma đã chết?”
Trương Hữu Đức gật đầu, giúp Văn Nhân Cửu bới ra bấc đèn: “Là chuyện xảy ra sáng nay.” Nhìn Văn Nhân Cửu nói “Thế tử thấy Điện hạ sốt cao không lùi, liền để cho hai nha đầu Mặc Lan cùng Mặc Liễu đến hầm băng lấy băng, ai biết được Vương ma ma kia dùng mọi cách cự tuyệt cuối cùng còn thoái thác băng trong Đông Cung là do Thái phi lấy dùng. Thế tử nhất thời tức giận, liền cho người kéo bà ta đến trước mặt mọi người đánh chết, nói là trong Đông Cung không thể giữ lại loại điêu nô ăn cây táo rào cây sung.”
“Lạc Tử Thanh này ngược lại thật sự dám!” Văn Nhân Cửu hạ mắt, khóe môi cong lên như có như không, đôi mắt đen láy chưa bị hàng mi che lấp hoàn toàn lộ ra tia sáng lập lòe, “Nhưng mà, một bước này của hắn đi đúng là tốt. Không nói đến giết Vương ma ma vào lúc này, cho dù Hoàng hậu trăm loại ghét hận, đối với Bình Tân Hầu phủ, thậm chí là đối với Cô, cũng sẽ không dám vọng động (*làm bậy) nửa phần, huống chi ——” Nụ cười bên khóe môi càng sâu, “Đông Cung này của Cô, bỏ mặc nhiều năm như thế rồi, hiện tại cũng nên chỉnh lý lại một chút.”
Hôm sau trời vừa sáng, Lạc Kiêu liền ngồi kiệu đến Đông Cung. Đi vào Thanh Lan Điện, Lạc Kiêu thấy Văn Nhân Cửu đang nửa nằm trên giường ăn cháo, đi thẳng tới: “Điện hạ đã khỏe chút nào chưa?”
“Ngủ một đêm, đã không còn gì đáng ngại rồi.” Văn Nhân Cửu lại để cho Trương Hữu Đức dọn đồ ăn xuống, nói muốn xuống giường, “Hôm nay không cần đọc sách, ngươi không ở trong phủ nghỉ ngơi, như thế nào sáng sớm liền tới đây?”
“Thần dĩ nhiên là lo lắng cho Điện hạ.” Lạc Kiêu khẽ mỉm cười, nhìn Văn Nhân Cửu nói.
Văn Nhân Cửu có chút kỳ quái nhìn Lạc Kiêu: “Cô có Thái y xem bệnh, có tôi tớ hầu hạ, ngươi cần phải lo lắng cái gì a?”
Lạc Kiêu ý vị sâu xa nhìn Văn Nhân Cửu, sau đó mới hạ mắt, đường hoàng nói: “Dĩ nhiên là sợ đám nô tài kia tay chân vụng về, làm việc không cẩn thận, khiến cho thuốc không quá nóng thì là quá lạnh, làm chậm trễ thời gian dùng thuốc của Điện hạ.”
Hai mắt Văn Nhân Cửu hơi rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt vẫn mang theo bệnh sắc, y nhìn bàn tay của mình đặt trên đệm giường, qua một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Lời này của Thái tử có ý gì? Cô nhưng nghe không hiểu.”
“Điện hạ không rõ cũng không quan trọng,” Lạc Kiêu cười nhẹ một tiếng, nhìn ra ngoài, “Nhưng thần nghĩ, Trương công công hẳn là có thể hiểu. Lúc trước thần nghe nói Thái tử ban đêm còn chưa dùng thuốc, vừa rồi liền để cho công công đi lấy. Lúc này, cũng sắp sửa quay lại.”
Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nâng mắt, vẫn không mở miệng, lại nghe thấy hành lang bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng đẩy cửa, liền thấy Trương công công bưng khay bát thuốc đi tới.
Lạc Kiêu nhận bát từ chỗ Trương Hữu Đức, dùng ngón tay thử độ nóng, cười nói: “Thuốc hôm nay là dựa theo phân phó của Điện hạ, nguội đến năm phần nhiệt, lúc này dùng thuốc chính là vừa vặn, Điện hạ người xem?”
Văn Nhân Cửu nhận bát, nhìn chất lỏng đen đặc trong bát men trắng tản ra mùi vị gay mũi, trên mặt không có biểu hiện gì, chỉ là môi hơi mấp máy. Tuy không cần nói ra miệng, nhưng đích thực là bộ dạng không quá tình nguyện.
Lạc Kiêu thu lại biểu lộ của Văn Nhân Cửu vào đáy mắt, cảm thấy có chút buồn cười. Văn Nhân Cửu mà hắn đối đầu nhiều năm như vậy, trong mắt hắn đa trí như yêu (*yêu quái), thậm chí ngay cả hình phạt của Tông Nhân phủ cũng không thể khiến y rơi nước mắt, lại có thể —— sợ uống thuốc?
Văn Nhân Cửu sinh động mềm mại, hơn nữa chẳng nhiều hoàn mỹ như vậy, lại lật đổ hoàn toàn hình tượng thiếu niên diễm lệ cả người giống như bọc bởi bụi gai ở trong trí nhớ của hắn.
Có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng không biết tại sao, nhìn Văn Nhân Cửu như vậy, Lạc Kiêu lại cảm thấy có chút sung sướng vô hình quanh quẩn ở đầu tim, thậm chí khiến hắn nhịn không được muốn cong môi.
“Mau dùng thôi, nếu không thuốc lại nguội.” Lạc Kiêu nhìn mặt Văn Nhân Cửu tràn đầy vẻ giãy giụa, trong lòng không biết tại sao lại nổi lên ý trêu chọc, cố ý nói lời buồn nôn, sau đó liền thấy lông mi Văn Nhân Cửu run rẩy cực nhỏ.
Thật sự là vô cùng đáng yêu.
Lạc Kiêu nghĩ như vậy, rồi lại đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Âm thầm đè xuống tâm tư có chút vi diệu này đến một nơi không thể nhận ra, hơi nở nụ cười, chỉ ở một bên nhìn Văn Nhân Cửu nhếch môi, sau đó chính là một hơi uống hết bát thuốc.
“Thuốc, Cô đã uống, Thế tử cũng nên yên tâm.” Văn Nhân Cửu đưa bát thuốc cho Trương Hữu Đức, thản nhiên nói, “Thời gian cũng không còn sớm, hồi phủ đi.”
Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu giả thành bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, nhất thời cười thở dài một hơi, đúng là không thể bỏ được lại muốn tiếp tục ăn hiếp y, đứng dậy đến phòng ngoài, sau đó mới cầm một cái thực hạp đi đến: “Một hơi uống hết thuốc như thế, Điện hạ cũng không cảm thấy thuốc đắng sao?”
Mở nắp hộp ra, bên trong lộ ra mười hai con giáp làm bằng đường được sắp đặt ngay ngắn, ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt Văn Nhân Cửu, khẽ cười nói, “Đồ ăn dân gian, không so sánh được độ tinh xảo trong cung, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm mất đi vị đắng đúng không?”