Tiểu Hầu Gia

Chương 137: Tâm ý




Có lẽ trời cao thương xót, đám người áo đen kia lại không hề ngược dòng đuổi giết bọn họ. Hai người ôm khúc gỗ trôi nổi trong dòng nước hơn nửa đêm, trước bình minh, khúc gỗ vẫn luôn chống đỡ cho bọn họ kia dường như bị rong quấn dừng lại.

Ánh trăng đã ẩn, khắp nơi tối như mực, Văn Nhân Cửu đưa tay chạm tới mảng rong kia, y thầm nghĩ bọn họ có lẽ đã được nước đẩy đến chỗ cạn, nhưng sắc trời đen như vậy, y không dám chắc chắn.

Thân thể Lạc Kiêu vẫn ngâm hơn nửa trong nước, rõ ràng nước lạnh đến lợi hại, nhưng người hắn lại bỏng đến dọa người.

Văn Nhân Cửu nắm tay Lạc Kiêu, chỉ chần chờ một lát, rốt cuộc dứt khoát rời khỏi khúc gỗ, cẩn thận ôm lấy thân thể đã hoàn toàn mất đi khí lực của Lạc Kiêu, bỏ qua khúc gỗ bơi về phía bờ.

May mắn y đánh cuộc thắng, gạt đám rong kia ra, về phía trước một chút liền đạp tới đất liền. Thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua, thổi đến thân thể ướt đẫm của Văn Nhân Cửu, lạnh thấu tim.

Thân hình Lạc Kiêu vốn cao lớn, lúc này ý thức không rõ, sức nặng cả người đều đặt trên thân thể gầy yếu của Văn Nhân Cửu, nặng đến độ khiến cho y nửa bước cũng khó dời.

Văn Nhân Cửu cắn chặt răng, rồi lại không nghĩ buông Lạc Kiêu ra, một đường khó khăn mà chuyển Lạc Kiêu đến một mảnh đất trống, rốt cuộc không đi được nữa rồi, dưới chân đạp hụt một bước, lảo đảo té ngã xuống đất.

Một cái té này rồi lại đánh thức Lạc Kiêu, y phát ra tiếng rên trầm thấp, sau đó bên kia vang lên động tĩnh, Văn Nhân Cửu cảm thấy bàn tay đang nắm Lạc Kiêu bỗng nhiên bị nắm ngược lại.

“A Cửu?”

Tiếng gọi khàn đặc, mang theo chút mệt mỏi, lại khiến cho trong lòng Văn Nhân Cửu bỗng nhiên tràn ra một tia chua xót.

“Ừm.” Văn Nhân Cửu lần mò trong đêm, đến bên cạnh Lạc Kiêu, tay của y chậm rãi vuốt dọc lưng hắn, chạm đến mũi tên, giọng nói run rẩy, nhỏ đến độ không thể nhận ra, “Vết thương của ngươi, có nghiêm trọng không?”

Lạc Kiêu cười cười, nếu trong giọng nói không mang theo một loại suy yếu không thể che dấu, nhìn qua lại giống như bình thường: “Không sao… Ta còn muốn đưa ngươi về Đế Kinh, nhìn ngươi đăng cơ a, này chỉ là vết thương nhỏ, không ngại gì.” Hắn kéo tay Văn Nhân Cửu đứng lên, “Chẳng qua là bên hồ gió lớn, ngươi không chịu nổi a. Chúng ta tìm nơi tránh gió.”

Mặc dù bọn họ cả người chật vật, vừa lạnh vừa mệt, tình trạng có thể nói là vô cùng không xong, nhưng Văn Nhân Cửu nghe thấy giọng nói của Lạc Kiêu, không biết sao lại đột nhiên an tâm, thân thể lạnh như băng dường như bị cưỡng ép rót vào một chút ấm áp, từ bàn tay nắm chặt nhau của bọn họ, từng chút từng chút lan tràn đến xương cốt tứ chi, lại khiến cho y không đến mức bởi vì rét lạnh mà không cách nào nhúc nhích.

Sắc trời tối đen, thỉnh thoảng có thể thấy được chút ánh trăng, nhưng ánh trăng kia rất nhanh liền bị tầng mây dày che khuất. Lạc Kiêu đi cũng không nhanh, nhưng rất ổn, hắn nắm tay Văn Nhân Cửu thật chặt, dẫn y đi về phương hướng không xác định. Văn Nhân Cửu không có năng lực nhìn trong đêm tốt như Lạc Kiêu, y không nhìn thấy gì, vậy mà lúc này rồi lại không một chút kinh hoảng.

Suy nghĩ này với y mà nói là vô cùng khó tin. Nhưng đối tượng là Lạc Kiêu, rồi lại dường như có vẻ hợp tình hợp lý.

Lạc Kiêu dẫn Văn Nhân Cửu đi thẳng về phía trước, không lâu sau, lại thật sự phát hiện một cái miếu sơn thần. Miếu kia rất nhỏ, có một nửa đã sụp rồi, bị gió thổi qua, cỏ tranh trên nóc nhà liền rơi lả tả xuống dưới, nhìn qua chẳng bao lâu nữa cả miếu thờ liền muốn sập.

Nhưng cho dù nói thế, nơi đây tốt xấu gì là một nơi có thể giúp bọn họ tạm thời che mưa đội gió. Lạc Kiêu dẫn Văn Nhân Cửu vào trong miếu. Lúc đi qua cửa miếu bị vấp một cái, cả người lảo đảo.

Văn Nhân Cửu vội vàng đỡ người: “Ngươi —— “

“Không sao.” Lạc Kiêu lắc đầu, “Đi vào thôi.”

Miếu so với bên ngoài thoạt nhìn càng nhỏ, nhưng may mắn, vào trong miếu, Lạc Kiêu liền phát hiện một bên đất chưa sụp xuống, đang phủ đầy cỏ tranh, tới gần giữa còn có vài khúc gỗ cùng đá đánh lửa chưa dùng hết, thoạt nhìn có lẽ là ăn mày hoặc lưu dân thỉnh thoảng qua đây tị nạn.

Lạc Kiêu quan sát trong miếu một vòng, xác định không có nguy hiểm, lúc này mới thở phào một hơi, nhưng cũng không dám thả lỏng. Hắn ngồi xổm xuống, dùng đá đánh lửa đốt cỏ tranh cùng củi còn sót lại, nhóm lửa, thấy đống lửa dần lớn, lúc này mới ngẩng đầu nói với Văn Nhân Cửu: “Cởi quần áo, ta hong khô cho ngươi.”

Văn Nhân Cửu đi tới bên cạnh Lạc Kiêu, ngồi xuống, y cau mày nhìn hắn: “Cô không lạnh. Để cho Cô nhìn vết thương của ngươi một chút.”

Lạc Kiêu hạ mắt cười cười, hắn thêm củi vào đống lửa: “Không chết được.” Quay đầu, nhẹ nhàng dỗ dành: “A Cửu, nghe lời ta.”

Văn Nhân Cửu chỉ đưa mắt lẳng lặng nhìn hắn, tóc của y ướt nhẹp rũ xuống, làm nền cho khuôn mặt trắng nõn cùng đôi mắt đen nhánh, càng hiện lên một loại xinh đẹp đến sắc lạnh.

Lạc Kiêu chưa bao giờ sẽ cãi lời Văn Nhân Cửu, lần này cũng chỉ có thể chịu thua. Thấy người kia ngoan cố muốn xem vết thương của hắn, cười khổ một tiếng, chỉ có thể thỏa hiệp.

Áo ngoài của Lạc Kiêu là màu đậm, đưa mắt nhìn qua lại không thể nhìn thấy vết máu trên quần áo. Nhưng cởi ra áo ngoài, vết thương của hắn bỗng nhiên bày ra. Tiết y màu trắng lúc này đã vô số vết đao cắt, chỗ sâu còn nhuộm một vòng rỉ sắt (*đỏ sậm) nhàn nhạt, này sớm đã nhuộm thành một bộ đồ máu.

“Giúp ta rút mũi tên trên lưng ra.”

Lạc Kiêu đưa lưng về phía Văn Nhân Cửu, đột nhiên mở miệng: “A Cửu, nhổ ra giúp ta.”

Văn Nhân Cửu ngừng thở, tầm mắt y nhìn chằm chằm vào mũi tên gần như xuyên qua toàn bộ xương bả vai phía sau lưng Lạc Kiêu kia, thân thể rồi lại không có động tác.

“Đừng sợ, A Cửu.” Lạc Kiêu cảm giác được người phía sau chần chờ, khí lực toàn thân hắn đang nhanh chóng xói mòn, hắn cảm thấy được ý thức của hắn đã bắt đầu hỗn loạn, nhưng còn chưa được, trước khi còn chưa chắc chắn Văn Nhân Cửu thoát khỏi nguy hiểm, hắn vẫn không thể ngã xuống, “Rút ra.”

Văn Nhân Cửu hít vào một hơi thật sâu, tay chậm rãi cầm lấy mũi tên này.

Tay của y đang run. Ngay cả hô hấp của y cũng có chút hỗn loạn.

Y cảm thấy y là đang sợ. Mặc dù y không biết y vì cái gì mà sợ.

“Rút!”

Văn Nhân Cửu nhắm nghiền hai mắt, y nắm chặt mũi tên trong tay, dùng hết toàn lực rút ra bên ngoài.

“!” Lạc Kiêu run rẩy mãnh liệt, cho dù cố gắng kiềm chế, cổ họng hắn vẫn tràn ra tiếng rên rỉ nặng nề, cả người hắn dường như bị rút sạch tất cả khí lực, thân thể mềm nhũn, ngã xuống cột gỗ ở một bên, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán đổ từng giọt lớn.

Văn Nhân Cửu ở sau lưng Lạc Kiêu, y có thể nhìn thấy sau lưng hắn máu tươi đang điên cuồng phun ra ngoài, dù có quần áo ngăn cản, vẫn không thể ngăn lại thế máu chảy. Lượng máu lớn thấm qua lớp tiết y, trên phiến đá xanh rất nhanh liền nhỏ xuống thành một vũng máu nhỏ.

Trong nháy mắt đầu óc Văn Nhân Cửu hoàn toàn trống rỗng, y chưa bao giờ biết, trong cơ thể một người lại có thể chảy ra nhiều máu như vậy. Trong tay y vẫn nắm mũi tên còn nhỏ máu tí tách kia, trong nháy mắt, y gần như quên cả hô hấp.

“Trong áo… có thuốc.” Giọng Lạc Kiêu khàn đến lợi hại, hắn tựa trên cột gỗ, dường như ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng không làm được, “Ngươi đừng sợ… ta sẽ không chết.”

“Câm miệng!” Văn Nhân Cửu rống lên, y chưa bao chật vật* như vậy, đáy mắt y có chút đỏ, vừa giống mệt mỏi do hồi lâu không ngủ lại giống như nước mắt của cảm xúc ùa đến*, y lục ra một lọ nhỏ trong quần áo của Lạc Kiêu, ngón tay run rẩy cởi ra tiết y của hắn.

(*Nguyên văn 气急败坏  khí cấp bại phôi: ô hấp dồn dập, chật vật không chịu nổi. Dùng để hình dung phẫn nộ hoặc kích động mà hốt hoảng khi nói chuyện.)

(**Nguyên văn  情之所至 tình chi sở chí: tình yêu đã đến, cảm xúc ùa đến???)

Nhưng mà, vết thương trên người Lạc Kiêu thật sự nhiều lắm, rất nhiều nơi đã đóng vảy, dính với tiết y, một khi cởi ra, giống như tươi sống lột xuống một tầng da. Văn Nhân Cửu xưa nay cảm thấy mình là lãnh tâm lãnh tình, nhưng mà lúc này, y nhìn thấy thân thể đầy thương tích của Lạc Kiêu, thậm chí có một loại đau đớn kịch liệt đâm thẳng vào trái tim y.

Hắn vì che chở y, thành tổ ong, mà y, rồi lại không hề hấn gì ở chỗ này, không bị một chút thương tổn.

Y cắn răng kiềm chế run rẩy trên tay, mở ra nắp lọ, rải thuốc bột lên vết thương của Lạc Kiêu.

Đau đớn dữ dội khiến cho Lạc Kiêu ý thức đã có chút mơ hồ bắt đầu co rút kịch liệt, hắn lần tìm một khúc gỗ, hung hăng cắn trong miệng, cả người căng cứng giống như một tảng đá, phân không rõ là mồ hôi hay là nước hồ lúc trước từ trên trán đang không ngừng nhỏ giọt xuống, nháy mắt lại không còn bóng dáng.

Văn Nhân Cửu nắm chặt tay Lạc Kiêu, Lạc Kiêu rồi lại lắc đầu, không muốn nắm chặt tay y.

Hắn hiện tại không thể khống chế được sức lực trong tay, hắn sợ làm thương y.

Nhưng Văn Nhân Cửu rồi lại không quan tâm, cố ý nắm lại. Lạc Kiêu không nắm tay y, y liền dùng hai bàn tay nhẹ nhàng bọc lại tay hắn, đối mặt với Lạc Kiêu, Văn Nhân Cửu hiếm khi thuận theo trái tim của mình, biểu hiện ra trong lòng y có hắn rõ ràng như thế này.

Lạc Kiêu thích y, y vẫn luôn biết rõ, nhưng mà y không biết, hắn đang dùng mạng của hắn để yêu y.

Vậy còn y thì sao? Đối với Lạc Kiêu, thật sự chỉ có quan hệ quân thần?

Âm thanh vẫn luôn đè nén trong đầu rốt cuộc bắt đầu kịch liệt phản công, nó phá đứt khóa sắt khóa lại nó, cắn đứt nhà tù giam cầm nó, giương nanh múa vuốt, để lộ ra một loại tư thái đáng sợ.

Văn Nhân Cửu, thừa nhận đi. Lạc Kiêu với ngươi, là đặt biệt nhất.

Thừa nhận đi. Ngươi cũng thương hắn.

Không liên quan đến thân phận. Không liên quan đến giới tính.

Ngươi yêu hắn.

Ánh mắt Văn Nhân Cửu lập lòe, hồi lâu, nhìn Lạc Kiêu bên kia hơi dịu lại, khuôn mặt bớt đi màu xám tử khí, rốt cuộc trở lại bình tĩnh như lúc đầu.

“Lạc Tử Thanh.” Văn Nhân Cửu xé xuống tiết y của mình, giúp hắn băng bó miệng vết thương, đôi mắt y hơi rũ xuống, cũng không nhìn hắn, giọng nói xưa nay lãnh đạm rồi lại xen lẫn loại giọng điệu gần như hung ác, “Ngươi chống đỡ cho Cô.”

“Cô còn có lời, chưa nói cho ngươi nghe.”