Tiểu Hầu Gia

Chương 126: Lạc gia




Trên bàn cơm, mấy đứa nhỏ đều có chút hiếu kỳ đối với vị huynh trưởng Lạc Kiêu chỉ nghe thấy tên chưa thấy người này, chỉ là e ngại Bạch thị ở đây, cũng không dám làm trái quy củ, vì thế chỉ dám ở trên bàn cơm nhìn lén hắn một cái, trên mặt mang theo vài phần hiếu kỳ cùng hưng phấn nhàn nhạt.

Dùng xong bữa, Bạch thị liền đuổi người, chỉ để lại một mình Lạc Kiêu ở trong sảnh nói chuyện.

“Kiêu nhi, một mình con ở bên ngoài mấy năm, rồi lại không biết về thăm nhà” Mặc dù Bạch thị biết Lạc Kiêu khó xử, chỉ là ngoài miệng vẫn không khỏi nói ra vài lời oán trách, đưa tay vuốt tóc Lạc Kiêu, thở dài nói, “Khổ cho con ta, lúc này đã lớn rồi, vẫn còn không kịp ở trước mặt liệt tổ liệt tông làm quan lễ cho con.”

Lạc Kiêu cười nói với Bạch thị: “Chỉ là chút nghi thức, ngày sau nếu có thời gian lại bổ sung là được.” Nghĩ một chút lại nói: “Cũng không cần quá phô trương, cũng đã đến tuổi này rồi, giản lược tất cả, người trong nhà ăn cùng nhau một bữa cơm là tốt rồi.”

Bạch thị nguýt hắn một cái: “Con ngược lại là biết bớt việc.” Trong lòng khổ sở, lại nói: “Trong mấy năm kia mỗi lần con gửi thư về nhà, chỉ được vài chữ, cái này khiến cho người làm mẹ ta đây như thế nào có thể yên tâm a?”

Lạc Kiêu rót một chén trà cho Bạch thị đáp: “Chuyện trên chiến trường, chỉ có mấy loại chém chém giết giết. Đao kiếm không có mắt, những chuyện này như thế nào nói cho mẫu thân nghe được, lại khiến cho mẫu thân thay con lo lắng sao?” Đưa trà đến tay Bạch thị, dời chủ đề, “Vừa rồi nói chuyện với con là Hi ca nhi? Nhìn qua ngược lại là lanh lợi.”

Bạch thị biết Lạc Kiêu đây là dời sang chuyện khác, nhưng vừa nhắc đến mấy đứa nhỏ trong nhà, rồi lại nhịn không được nở nụ cười: “Không phải nó thì ai. Bé gái bên tay phải, chính là Khê tả nhi.” Lại nói: “Đứa nhỏ lớn hơn một chút ngồi gần Hi ca nhi chính là Dũng ca nhi, hai huynh đệ này ngược lại rất thân a.”

Lạc Kiêu nói: “Lời này của mẫu thân nhưng lại chọc giận con.”

Bạch thị cầm khăn che miệng cười cười: “Con lúc này cũng biết ăn giấm rồi?” Dừng một chút, nói “Lưu di nương vài năm trước bị bệnh nặng một trận, thân thể không tốt, Dũng ca nhi mấy năm gần đây đều là do ta chăm sóc, ngày bình thường đến trường, tan học đều cùng Hi ca nhi ở chung. Đứa nhỏ này cũng lương thiện, đối với Hi ca nhi cũng tốt, thời gian lâu dần, cảm tình tự nhiên liền tốt.”

Lạc Kiêu nhìn thấy Bạch thị tuy rằng đang cười, đáy mắt đuôi lông mày rồi lại mơ hồ có thể thấy được chút ưu sầu, liền hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì cứ nói, với nhi tử còn phải kiêng kỳ gì nữa a.”

Bạch thị lắc đầu, nói: “Cũng không biết có phải là do Lưu thị thể nhược hay không, Dũng ca nhi từ khi hiểu chuyện đến nay, không thông cưỡi ngựa bắn cung ngược lại vô cùng đam mê y thuật. Vài ngày trước quý phủ vừa tới một du y*, Dũng ca nhi đi gặp một lần, trở về lại giống như mất hồn, tâm tâm niệm niệm muốn cùng du y kia xuất phủ lưu lạc… Ài.”

(*府上 chắc mây người làm y ở dân gian.)

Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, cảm thấy tâm tư cuồn cuộn, trên mặt rồi lại không lộ ra: “Mẫu thân đừng lo lắng, tuy nói Dũng ca nhi tuổi tác không lớn, nhưng suy cho cùng không phải không hiểu chuyện. Đợi nó lớn lên chút nữa, nếu như nó thật sự tâm không ở quân doanh, như vậy đi học y cứu thế, cũng rất tốt a.”

Rõ ràng là một chuyện khiến người ưu sầu, nhưng Lạc Kiêu vừa nói lời này Bạch thị cũng không khỏi cảm thấy bình tĩnh lại, cũng không kể  khổ nữa, nhặt mấy chuyện lý thú của đám trẻ con trong phủ, kể cho Lạc Kiêu nghe.

Lúc tạm biệt Bạch thị, từ đại sảnh ra ngoài trời đã ngã về tây rồi. Lạc Kiêu đi về phía phòng của mình, từ xa rồi lại đúng lúc chạm mặt Lạc Dũng đi về phía bên này.

Cho dù là kiếp trước hay vẫn là ngày hôm nay, ấn tượng của Lạc Kiêu đối với Lạc Dũng đều dừng tại đứa nhỏ nằm trong tã lót khóc oa oa. Chỉ là hiện tại nhìn qua, cũng đã lớn như vậy rồi.

Lạc Dũng thấy Lạc Kiêu cũng không né tránh, tự nhiên hào phóng mà đi lên trước chắp tay hô: “Thế tử.”

Lạc Kiêu có chút ngoài ý muốn, cười hỏi: “Đệ như thế nào không gọi ta là ‘huynh trưởng’ giống như Hi ca nhi?”

Lạc Dũng im lặng nhìn hắn, trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ, đôi mắt rồi lại trong suốt sạch sẽ: “Thế tử chính là Thế tử.”

Lạc Kiêu thở dài, rồi lại không thể hiểu thấu tâm tư của đứa bé này. Cúi đầu nhìn nó, mở miệng hỏi: “Nơi này không phải bên ngoài, đệ trả lời thật với ta một câu. Vừa nãy phu nhân nói với ta chuyện đệ muốn xuất phủ, cũng không biết đệ thật sự muốn đi theo du y kia ra ngoài du ngoạn, hay là do không muốn ở lại Bình Tân Hầu phủ này  —— “

Lời chưa hết, ý tứ đã đủ.

Thái độ của Lạc Kiêu ôn hòa, chỉ là trong đó lại có thể cảm nhận được một chút hàn ý mơ hồ, Lạc Dũng bị hắn nhìn như vậy, lại vô hình cảm thấy có chút khó thở, y cố gắng giữ vững hô hấp mà mở miệng, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa nhỏ chưa đủ mười tuổi, lúc nói chuyện vẫn tránh không được tiết lộ một phần khiếp đảm.

“Thế tử hiểu lầm, đệ đối với cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp vốn không thiên phú, cũng không có tâm với cái này.” Lạc Dũng nói: “Đệ thuở nhỏ  liền thích chăm sóc cây thuốc, có thể nghiên cứu y thuật là tâm nguyện của đệ. Ngày sau nếu Hi ca nhi xuất chinh, đệ học y trở về sẽ đi cùng Hi ca nhi làm quân y, lúc đó chẳng phải rất tốt sao.”

Lạc Kiêu liền nhìn nó, thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, khẽ cười: “Di nương sinh ra một đứa nhỏ ngoan.” Đưa tay vỗ vỗ bờ vai căng cứng nho nhỏ kia, nói, “Được rồi, đệ ở đây hóng gió lạnh hồi lâu, chẳng phải là vì muốn thuyết phục ta, đến phu nhân bên kia nói tình thay đệ sao. Cái đầu không lớn, tâm nhãn ngược lại không nhỏ. Đứng ở chỗ này hồi lâu, cũng không sợ bị nhiễm phong hàn.”

Lạc Dũng nghe lời này, biết tiểu tâm tư của mình bại lộ, bình tĩnh tự nhiên cố bày ra lúc trước trong nháy mắt liền tan vỡ, khuôn mặt trắng tuyết xấu hổ đến đỏ bừng: “Thế tử, đệ.. đệ không phải —— “

Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười rồi lại giống như nhìn thấy hết thảy của Lạc Kiêu, hai tay xuôi bên người bởi vì khẩn trương mà không tự chủ siết chặt, cuối cùng thở hổn hển cả buổii, cũng không thể nói ra lời rõ ràng.

“Đệ sợ ta sao?” Lạc Kiêu cảm thấy đứa nhỏ trước mắt  có chút thú vị, lúc đầu hắn còn tưởng rằng đứa nhỏ này là ông cụ non, hiện tại nhìn qua —— quét mắt đến bóng người nhỏ bé đang lén lút núp ở góc rẽ không ngừng nhìn qua bên này, đuôi lông mày giật giật, “Hi ca nhi?”

Bên kia thấy mọi chuyện bại lộ, cổ rụt rụt, run run rẩy rẩy đi ra, liếc nhìn Lạc Kiêu, ngay sau đó là vẻ mặt thấy chết không sờn: “Huynh… huynh trưởng, huynh, huynh đừng trách Dũng ca nhi, là đệ thấy mấy ngày này y rầu rĩ không vui, mới, mới nghĩ đến chiêu này để nhờ huynh cầu tình giúp. Huynh trưởng muốn trách, trách đệ là được rồi?!”

“Hi ca nhi!” Lạc Dũng nhìn thấy Lạc Hi bên kia nhận lỗi, trên mặt có chút lo lắng, thò tay giật giật tay áo Lạc Hi, liên tục nói: “Thế tử, này đều là lỗi của đệ, không phải lỗi của Hi ca nhi.”

“Ta rõ ràng chưa nói gì, ở trong mắt mấy đệ rồi lại đã thành người xấu.” Lạc Kiêu bị hai đứa nhỏ chọc cười: “Chẳng qua là mẫu thân nói không sai. Lúc trước bà nói với ta hai đứa nhóc các ngươi quan hệ thân cận, ta còn không tin, lúc này ngược lại khiến ta mở mắt.”

Hai đứa nhỏ trừng mắt nhìn nhau, cảm thấy ý tứ của Lạc Kiêu cũng không phải trách tội, tâm thoáng buông lỏng. Lạc Kiêu nâng đầu, nhỏ giọng tiếp tục nói với Lạc Kiêu: “Huynghtrưởng, huynh phải giúp Dũng ca nhi a. Phụ thân bên kia vẫn không cho phép y ra ngoài, mẫu thân cũng không chịu nói giúp.”

Lạc Kiêu thở dài, vỗ vỗ đầu hai đứa nhỏ: “Cho dù là ta đồng ý, cũng phải chờ phụ thân trở về mới được.”

Ý trong lời nói chính là đồng ý rồi.

Đôi mắt hai đứa nhỏ nhất thời phát sáng. Lạc Kiêu nhìn thấy bộ dạng thâm tình của huynh đệ bọn họ, cũng không biết là hâm mộ hay chua xót, cười nói: “Được rồi, chuyện hai đệ cầu ta ta cũng đã đồng ý, mấy ngày này biểu hiện tốt một chút, ta đây làm huynh trưởng mới dễ ra ngoài nói đỡ cho hai đệ —— mau trở về đi, cẩn thận đừng để bị đông lạnh.”

“Đa tạ huynh trưởng (Thế tử)!” Lạc Dũng cùng Lạc Hi vội vàng thi lễ, ngươi đẩy ta đẩy mang theo vẻ mặt vui vẻ không kiềm chế được mà vội vàng rời đi.

Lạc Kiêu quay đầu nhìn bóng lưng của hai đứa bé kia, kinh ngạc nhìn hồi lâu, lại thu hồi tầm mắt, trở về phòng của mình.

Trong phòng Tri Hạ cùng Tầm Đông đã sớm đốt than, thấy Lạc Kiêu tiến vào viện tử, vội vàng đón vào. Cởi áo khoác đưa cho Tầm Đông, nhìn bộ dạng lã chã chực khóc của hai người, cười nói: “Vài năm không thấy, như thế nào vừa gặp ta liền khóc? Này nhưng là vô cùng xui xẻo a.”

Tầm Đông ngừng khóc mỉm cười, dùng khăn ngăn lại nước mắt trong hốc mắt, nói: “Không nên khóc, không nên khóc… nhưng, đây không phải là vui mừng sao!”

Lạc Kiêu nói: “Đều là mẹ của mấy đứa nhỏ rồi, cái dạng này nhìn qua lại khiến người chê cười.”

Tri Hạ cùng Tầm Đông nhìn nhau cười cười, cũng không khỏi có chút ngượng ngùng. Tầm Đông thay Lạc Kiêu vén rèm lên cho hắn đi vào, miệng ngược lại là ngây thơ: “Bọn họ nhưng cũng không dám chê cười nô tỳ.”

Tri Hạ cũng cười theo: “Lời này của ngươi cũng không ngại nói cho Thế tử nghe, không biết xấu hổ.”

Tầm Đông cười hì hì nói: “Tỷ nói muội như vậy, muội cũng không ở một chỗ với tỷ nữa, muội đi xuống đổi bình trà nóng cho Thế tử!” Nói xong liền mang theo bình trà đi.

Tri Hạ  cười tủm tỉm nhìn Tầm Đông đi xa, lúc này mới nói với Lạc Kiêu: “Này rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng a, trà kia rõ ràng là muội ấy mới đổi xong.”

Lạc Kiêu nhìn cô nương đã hầu hạ hắn hai đời trong lòng cũng là xúc động thật lâu, nói: “Các ngươi ở trong phủ vất vả hai mươi mấy năm, phu nhân nguyện ý xóa bỏ nô tịch của các ngươi cho các ngươi về quê, tội gì vẫn ở trong phủ làm nô tỳ?”

Tri Hạ khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Cho dù có thể đi, thì như thế nào bỏ xuống được.” Nâng mắt nhìn Lạc Kiêu: “Nô tỳ còn chờ Thế tử cưới Thế tử phi về, lại để cho nô tỳ tiếp tục hầu hạ!”

Lạc Kiêu thở dài một hơi, cười khổ nói: “Vậy sợ là ngươi không đợi được rồi.”

Tri Hạ rồi lại cho rằng Lạc Kiêu bởi vì bản thân quanh năm chinh chiến bên ngoài, vì vậy chưa có ý định cưới vợ, cười tủm tỉm nói: “Lời này của Thế tử, chính là lúc Hầu gia tuổi còn trẻ nam chinh bắc phạt, cuối cùng cũng không phải cưới phu nhân một người đẹp như hoa thế này sao. Thế tử tuổi còn trẻ, lại cần lo lắng cái gì!”

Lạc Kiêu lắc đầu, cũng không trông chờ người bên ngoài có thể hiểu chỗ khó xử của hắn, chỉ dời đi chủ đề, lại hàn huyên với nàng một hồi, sau đó tìm lý do để người rời đi, lúc này mới có chút mệt mỏi nằm xuống giường.

Thế tử phi.

Ánh mắt Lạc Kiêu có chút buồn khổ, rồi lai bởi vì niệm đến ba chữ kia, nhớ đến người nọ lại không kiềm chế được mà có chút ngọt ngào. Ngay cả trái tim đều siết chặt.

Thế tử phi của hắn a…