Trương Hữu Đức dẫn Lạc Kiêu rồi trở lại, Văn Nhân Cửu đang ở trong phòng tùy ý lật sách, thấy người vào, nhưng cũng không nâng mắt, chỉ hỏi “Hôm nay lúc Cô ra ngoài, có ai đến Đông cung không?”
“Lúc tối Thất hoàng tử có đến một lần, bảo là muốn cùng Điện hạ đi đến chỗ Hoàng hậu ngắm hoa. Nhưng nô tài thoái thác Điện hạ đang bệnh nhẹ, liền ngăn lại.” Trương Hữu Đức đi lên trước, nói, “Chỉ có điều hôm nay Điện hạ bôn ba ở ngoài, thân thể nhưng có chỗ nào không thích hợp?”
“Không sao.” Văn Nhân Cửu thản nhiên đáp, chỉ lật xem sách, một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu, mang theo vài phần tìm tòi mà nhìn ông: “Trương công công, Cô nhớ kỹ nguyên quán của ngươi dường như là ở Lưu Châu?”
“Lưu Châu huyện Ô Mộc.” Trương Hữu Đức giúp Văn Nhân Cửu đổi lại tiết y, cảm thán nói: “Thời gian trôi qua đã lâu, nô tài cũng sắp quên mất, phiền Điện hạ còn nhớ.”
Văn Nhân Cửu thả sách trong tay xuống, đứng lên, duỗi thẳng hai tay tùy ý Trương Hữu Đức thay quần áo cho y: “Lưu Châu cách Đế Kinh cũng không tính là gần? Vậy Cô hỏi ngươi, lúc trước ngươi làm sao lại muốn vào cung?”
Trương Hữu Đức hơi ngẩn ra, sau đó cẩn thận buộc lại nút cho Văn Nhân Cửu, cười nói: “Như thế nào đang êm đẹp Điện hạ lại hỏi cái này?”
Văn Nhân Cửu chỉ lẳng lặng nhìn ông, một lúc lâu mới hỏi: “Bởi vì nghèo?”
Trương Hữu Đức thở dài một cái, buộc xong nút thắt cuối cùng, lui qua một bên nói: “Nô tài ba bốn tuổi năm đó, Lưu Châu cộng cả ba châu xung quanh đồng loạt gặp đại hạn, rất nhiều ruộng không thu hoạch được. Nhưng mà, nếu chỉ như vậy cũng có thể trông chờ vào năm tiếp theo, nhưng không nghĩ tới, cùng hạn chính là trọn vẹn ba năm. Ông trời không cho lương thực, người cũng không có cách nào sống, vài năm như thế thật sự chết đói không ít người, thi thể chất đống cũng có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ.”
“Thê thảm đến tận đây, Tiên đế cũng không cấp phát tiền bạc cứu trợ thiên tai?” Văn Nhân Cửu đứng trong chốc lát, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè xuống 《 Đế vương sách 》đặt trên bàn gỗ, lông mi thật dài vừa nhấc, con ngươi đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, “Cũng không sợ dân chạy nạn bạo loạn?”
“Hai năm cuối cùng Tiên đế cầm quyền hoang dâm vô độ, thờ ơ chính sự, lão thậm chí không biết tình hình Lưu Châu gặp nạn, lại như thế nào cấp tiền trợ giúp thiên tai?” Trương Hữu Đức lắc đầu, “Lại nói tiếp, Tân đế đăng cơ, thuế má không giảm ngược lại tăng, tại Lưu Châu thật sự sống không nổi nữa, cho nên trong nhà đành phải đưa nô tài vào cung.”
Văn Nhân Cửu hạ mắt nói: “Tại cung điện vàng son lộng lẫy ngây ngốc hồi lâu, chùn chân bó gối*, cũng không biết được, Đại Càn hôm nay, mộ khí** không ngờ đã nặng như thế.”
(*固步自封: giậm chân tại chỗ, ví với yên phận không muốn vươn lên)
(**hơi tàn: nói lúc ý khí đã suy kém.)
“Điện hạ?” Trương Hữu Đức có chút nghi hoặc gọi Văn Nhân Cửu, chần chờ nói: “Hôm nay Điện hạ sao vậy…”
“Không có gì, chỉ là được thấy một số thứ chưa từng thấy trong cung mà thôi.” Văn Nhân Cửu dùng khăn ướt lau mặt, “Ngươi nói, mấy huynh đệ vẫn luôn dã tâm bừng bừng với ngôi vị Hoàng đế của Cô kia, bọn họ có từng biết một bát cháo trắng phải tốn bao nhiêu bạc? Có từng biết một gia đình hàng năm phải trả bao nhiêu thuế? Có từng thật sự nghĩ đến sau khi leo lên ngôi vị Hoàng đế kia, nên vì ngàn ngàn vạn vạn con dân Đại Càn này làm chút gì a?”
“Điện, Điện hạ.” Miệng Trương Hữu Đức khép mở vài lần, nhìn Văn Nhân Cửu nhất thời không thốt nên lời.
“Lạc Kiêu, Lạc Tử Thanh….. Lạc Tử Thanh a.” Văn Nhân Cửu ném khăn lau cho Trương Hữu Đức, mái tóc có chút ướt áp sát vào bên mặt tái nhợt, lông mi dài nhọn nửa rũ xuống, đôi môi diễm sắc giống cười mà không cười cong lên, khóe mắt đuôi lông mày nhiễm lên sắc màu quyến rũ yêu dị, rồi lại bén nhọn đến bức người khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
“Bình Tân Thế Tử này, quả thật so với tưởng tượng của Cô thú vị hơn nhiều.”
Này có lẽ là lần đầu tiên Trương Hữu Đức nhìn thấy Văn Nhân Cửu trước giờ mắt cao hơn đầu mở miệng khen ngợi một người như thế, trong lòng ngược lại càng thêm tò mò Lạc Kiêu. Thu khăn lau, lại đi ra ngoài bưng một chậu nước hầu hạ Văn Nhân Cửu rửa chân, đang định lui xuống, ánh mắt rồi lại vô tình lướt qua hộp gỗ nho nhỏ đặt trên bàn.
“Điện hạ, hộp gỗ này có cần nô tài giúp người thu lại?”
Ánh mắt Văn Nhân Cửu chậm rãi rơi xuống hộp gỗ làm bằng đàn hương, sau đó thản nhiên nói: “Không phải thứ gì quan trọng, không cần thu lại, ném đi.”
“Vâng.” Trương Hữu Đức đáp, cầm hộp gỗ trong tay, đang chuẩn bị đẩy cửa ra khỏi phòng, nhưng chân còn chưa hoàn toàn bước ra, lại nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Văn Nhân Cửu: “Đợi một chút.”
“Điện hạ?” Trương Hữu Đức quay đầu lại, chỉ thấy Văn Nhân Cửu ngồi trên giường, sắc mặt lãnh đạm nhìn ông, rồi lại cả buổi không nói lời nào.
“… Điện hạ?” Trương Hữu Đức lại hô một tiếng.
“Đặt hộp xuống, ngươi ra ngoài đi.” Sau hồi lâu, Văn Nhân Cửu mới lên tiếng, rõ ràng giọng nói không chút dao động, nhưng dù sao ông cũng hầu hạ lâu như thế rồi, do dự như có như không trong giọng nói của chủ tử nhà mình vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Vậy nô tài liền đặt hộp lại lên bàn?” Trương Hữu Đức hỏi một câu thăm dò, thấy Văn Nhân Cửu không đáp lại, thì biết rõ này là đồng ý rồi. Cất kỹ mấy thứ, theo bản năng liếc nhìn hộp gỗ không khác gì bình thường, nhưng chỉ một chút liền dằn xuống lòng hiếu kỳ, bưng chậu ra phòng, sau đó mới cẩn thận đóng cửa lại.
Thẳng đến khi Trương Hữu Đức đi xa, Văn Nhân Cửu lúc này mới xuống giường. Đến bàn đưa tay cầm hộp kia lên, đặt trong tay khẽ vuốt trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi mở nắp ra. Trong hộp, trên từng lớp từng lớp vỏ bọc đường trong suốt là một đồ chơi bằng đường có bộ dạng tiểu hồ ly.
Bởi vì nguyên nhân độ nóng dần cao, kẹo đường đã có chút chảy ra, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được tư thái sống động giảo hoạt của tiểu hồ ly.
Văn Nhân Cửu cầm đồ chơi bằng đường trong tay, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm một cái, mùi vị mềm ngọt gần như trong nháy mắt tan ngay trong miệng. Mùi vị ngọt ngào này rất đặc biệt, nói không ra ngon hay dở, chỉ có điều so với mấy loại bánh ngọt bình thường hay ăn đều là cùng một dạng.
“Loại này, có cái gì đáng giá mà thích?” Văn Nhân Cửu nhìn tiểu hồ ly, trên mặt hơi có chút nghi hoặc, tay nhưng vẫn cất kỹ đồ chơi bằng đường vào hộp, sau đó mới cẩn thận bỏ vào hộc tủ.
Mà bên kia, Thiên Điện.
Lạc Kiêu nằm trên giường, nhớ lại nét mặt biểu hiện ra ngoài của Văn Nhân Cửu lúc cùng hắn đi ra ngoài, hơi hơi cong lên khóe môi. Kiếp trước, cho dù là Văn Nhân An, hay vẫn là Văn Nhân Cửu, bọn họ chọn dùng, phần lớn đều là lấy sát (*giết) ngưng sát.
Nhưng mà, về sau, hắn bắt đầu hối hận rồi.
Lạc Kiêu nghĩ đến những tiếng kêu rên của cô quả (*mẹ góa con côi) lão phụ ở trên chiến trường khi mất đi trượng phu cùng nhi tử, cùng cảnh đổ nát hoang tàn sau cuộc chiến, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Hiện tại Đại Càn qua mấy đời Hoàng đế, đã trở nên quá mức yếu đuối. Đại Càn cần, là một Minh chủ có thể vực dậy nó, mà không phải một Bạo quân chỉ biết sát phạt chinh chiến.
Kiếp trước đã phạm qua lỗi, đời này hắn không muốn lặp lại nữa. Lúc này đây, hắn chỉ muốn chuộc tội cho quá khứ của mình.
Mà hắn tin tưởng, người kia cùng Văn Nhân An… trong đầu Lạc Kiêu xẹt qua bóng người thiếu niên đững giữa nơi hoang vắng, nhàn nhạt nhìn xem một vùng trời đất, môi hơi cong lên, người kia cùng Văn Nhân An, là bất đồng.