Tiểu Hầu Gia Ngộ Long Kí

Chương 6: Long Ẩn




Editor: Uyên Quyển

Beta: Huyết Điện Hạ

Người thông minh chính là người thông minh, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, tỉa quả thành hoa. Địch Tiểu Hầu đắc ý dạt dào huýt sáo, múc bánh phục linh hạt thông ra khỏi nồi, hương a, thật là thơm. Hắn thừa dịp còn nóng cắn một cái, nhắm mắt lại say mê. Trong một nồi khác đang nấu canh rau cải cùng nấm, cũng cuồn cuộn không ngừng mà toát ra hương khí. A, thật thoải mái a, đã nhiều ngày không ngửi được hương vị thơm ngon vậy rồi…

Đột nhiên truyền đến thanh âm ùng ục làm Địch Tiểu Hầu bừng tỉnh. Liếc mắt liền nhìn thấy hắc y nhân đang đứng bên cửa bếp, hai mắt tỏa  sáng theo dõi cái bánh nóng hổi trong tay hắn, ừng ực một tiếng, lại nuốt nuốt một ngụm nước miếng thật lớn.

Địch Tiểu Hầu trở mình mắt trợn trắng: “Nhìn cái gì vậy! Không phải phần của ngươi!”

Hắc y nhân nhất thời thất vọng, căm giận trừng hắn. Địch Tiểu Hầu mồm to ăn xong cái bánh trong tay, bảo vệ nồi, bĩu môi nói: “Người giống ngươi chỉ xứng ăn cơm trắng cải củ.”

“Ngươi không phải cũng ăn sao!”

“Không còn cách nào. Hiện tại ta phải suy nghĩ cẩn thận, tự mình động thủ thì mới có cơm no áo ấm. Ta muốn làm cơm thơm ngào ngạt để thần tiên đại nhân ăn, và rồi ta có thể dần thân thiết với y, hừ, không có phần của ngươi”

“Thần tiên đại nhân?”

“Đúng vậy a”

“Ai?”

“Nói nhảm, còn có thể là ai? Dù sao không phải ngươi”

“Ha ha!”

“Ngươi cười cái gì?”

“Ha ha, thần tiên đại nhân, ha ha!”Hắc y nhân đại khái bị hương đồ ăn kích thích đã lâu, chẳng những phá lệ nói không ít mà trên mặt còn có biểu tình.

Địch Tiểu Hầu hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi kỳ quái làm gì?”

“Một cái bánh” Hắc y nhân giơ một ngón tay: “Họ của thần tiên”

“A?”Địch Tiểu Hầu ngây người trong chốc lát mới hiểu được ý tứ của hắn thì không khỏi mừng rỡ. Đúng a, ở chung nhiều ngày như vậy còn không biết tôn tính đại danh của thần tiên đại nhân. Hắn nhìn nhìn bánh trong nồi, hung hăng quyết định: “Thành giao!”

Một cái bánh phục linh nóng hổi đưa tới trên tay hắc y nhân, trong nháy mắt đã không còn tăm hơi. Địch Tiểu Hầu trợn mắt há hốc mồm mà theo dõi hầu kết lên xuống mạnh mẽ của hắn, hoài nghi hắn là như thế nào đem bánh nuốt vào, cái bánh kia  dù sao cũng không coi là nhỏ a!

Hắc y nhân lại duỗi thân nằm, Địch Tiểu Hầu mới đột nhiên tỉnh ngộ, cả giận nói: “Họ!”

“Long!”

“Tên?”

“Bánh!”

“Long Bánh?”

“Hừ!”Hắc y nhân lườm hắn một cái, bàn tay càng lúc càng đưa đến gần, Địch Tiểu Hầu giật mình — còn muốn bánh!

“Ngươi!” Mới một chữ liền lừa một cái bánh, tên còn phải biết, tiểu tử này, thật sự là gian trá a! Không cam lòng lại đưa qua một cái bánh, cũng là trong nháy mắt không còn tăm hơi, Địch Tiểu Hầu đau lòng nghĩ rằng: “Nghẹn chết ngươi, nghẹn chết ngươi!”

Đáng tiếc hắc y nhân lại bình an vô sự, ý đồ chưa hết liếm khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh mỹ vị nóng hổi trong nồi.

“Nói mau!”

“Ẩn” Trừ ăn ra, hắc y nhân kia thật đúng là lời ít mà ý nhiều.

“Long Ẩn?” Địch Tiểu Hầu niệm mấy lần, cảm thấy thật là một tên hay, họ cực hảo, danh thật tốt, hắc hắc, chỉ biết, thần tiên mỹ nhân nhà ta khẳng định có cái tên rất hay.

“Y là thần tiên?” Địch Tiểu Hầu tâm tình tốt, trên mặt tươi cười nở hoa chói mắt.

Hắc y nhân con mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào nồi, tựa hồ mặt mày hớn hở của Địch Tiểu Hầu còn không có lực hấp dẫn bằng một cái bánh, khiến Địch Tiểu Hầu tức giận không biết trút đâu, một phen lấy vung đậy lại, cả giận nói: “Ta đã đưa bánh rồi!”

“Không phải thần tiên”

“Cái gì?!” Địch Tiểu Hầu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không phải thần tiên?

Hắc y nhân lười trả lời, thân thủ giơ ra một ngón tay. Địch Tiểu Hầu khẽ cắn môi, lại cho hắn một cái, lúc này ăn có phần chậm một chút, cư nhiên nhìn ra được động tác nhấm nuốt, một cắn hai nhai ba nuốt, nuốt xuống.

“Không phải thần tiên?”

Tay lại duỗi ra, Địch Tiểu Hầu quả thực muốn nổi giận — chỉ còn hai cái bánh nha!

“Không cho nữa không cho nữa, ta còn không có để ăn!” Địch Tiểu Hầu bảo vệ bánh, còn phải thân thiết với thần tiên đại nhân… Ách, không, thân thiết với Long Ẩn!

Hắc y nhân thất vọng trộm nhìn cái nồi được bảo vệ kĩ càng, ánh mắt chuyển hướng nồi hấp khác. Địch Tiểu Hầu cân nhắc, cuối cùng nhịn đau cho hắn bới thêm một chén nữa, đây là đồ thí nghiệm, tổng cộng mới làm không nhiều.

Rốt cục hắc y nhân lấy tốc độ tương đối chậm uống xong một chén canh cơ hồ là nóng bỏng lưỡi, vừa lòng chậc lưỡi, thở dài: “Canh ngon. Ẩn sĩ.”

Địch Tiểu Hầu ngây ra một lúc, đem tài năng ra giải thích bốn chữ này là: canh hương vị tốt lắm — Long Ẩn là ẩn sĩ.

Đây không phải là vô nghĩa sao! Địch Tiểu Hầu suýt nữa ngã nhào. Với hành vi cùng khí chất của Long Ẩn, không phải thần tiên thì chính là cao nhân ẩn sĩ sao? Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy bát canh cho đi lãng phí cực kỳ, đau lòng muốn chết, oán hận trừng mắt hắc y nhân, Hắc y nhân hướng hắn cười: “Ta gọi là Tiểu Trư” Này xem như quà tặng kèm theo đi?

Địch Tiểu Hầu nổ khí: “Ngươi — là — con — heo!”

“Ông nội của ta đặt đấy” Tiểu Trư miễn phí giải thích, lại đi đến chiếc giường cây cỏ ngủ tiếp, trong bụng no căng, ngủ đến thực hạnh phúc a. Hắn khó có được vẻ mặt tươi cười khi ngủ.

Long Ẩn bị hương thơm bay tới hấp dẫn, từ đống sách như ngọn núi ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Địch Tiểu Hầu đang chậm rãi đến gần, trong tay của hắn bưng mâm, bên trong có một đĩa bánh to, một chén canh, mùi thơm xông vào mũi.

Địch Tiểu Hầu thật cẩn thận mà đem mâm đặt lên bàn, lòng tràn đầy chờ mong nhìn Long Ẩn, nói: “Là ta thử làm, ngươi nếm thử chút”

Long Ẩn nhìn nhìn, ngửi ngửi, trên mặt chậm rãi lộ ra tươi cười đến như ánh sáng mặt trời chậm rãi phá vỡ tầng mây, thiên địa rực rỡ. Địch Tiểu Hầu nhìn y không chớp mắt, trong lòng khinh phiêu (bay bổng), không biết trời trăng mây gió.

“Là ngươi làm?”

“Đúng vậy a, hắc hắc, có tài liệu hướng dẫn nhưng cũng không quá thuận lợi. Ngươi nếm thử chút” Địch Tiểu Hầu khiêm tốn, trong lòng lại thầm ca ngợi bản thâm.

Quả nhiên Long Ẩn rất  vừa lòng, khen hắn vài câu. Địch Tiểu Hầu toàn thân xương cốt đều nhũn, khóe miệng kéo tới tai, quyết định, nhất định phải hảo hảo nghiên cứu trù nghệ. Hắc, không phải có câu nói: nếu muốn bắt lấy tâm một người nam nhân, trước phải bắt được dạ dày của hắn!

Long Ẩn trong cốc nhiều ngày, không thể ăn uống quá độ, chỉ ăn hai cái bánh, uống nửa bát canh, cám ơn Địch Tiểu Hầu, lại vùi đầu đọc sách. Địch Tiểu Hầu cảm thấy mỹ mãn mà đứng bên cạnh, tinh tế quan sát mặt mày y. Đã biết Long Ẩn không phải thần tiên, tâm muốn thân cận nhất thời tăng lên nhiều. Hắc hắc, chỉ cần là người, còn có thất tình lục dục, lâu ngày sinh tình, chính mình mỗi ngày trông nom y, thương y, hầu hạ y, nhất định có thể chân thành đạt được, nhất định!

Mỹ nhân a mỹ nhân, ngươi là của ta, ha ha ha…

Long Ẩn hồ nghi ngẩng đầu nhìn Địch Tiểu Hầu si ngốc ngây ngô cười, hỏi: “Ngươi đói bụng sao?”

“A?”

“Nước miếng chảy tới trên mặt đất”

“…”