Tiểu Hầu Gia Ngộ Long Kí

Chương 11: Mãnh Ái (Tình cảm mãnh liệt)




Editor: Uyên Quyển

Xúc cảm ấm áp khiến Long Ẩn run lên một cái, cả người căng thẳng, rướn thân thể nhìn chằm chằm hắn. Địch Tiểu Hầu ngồi chồm hỗm ở giữa hai chân y, một bên ngẩng đầu dùng ánh mắt trấn an y, một bên thật cẩn thận liếm duyện nơi hắn đã mơ ước thật lâu kia. Long Ẩn kinh ngạc phát hiện chính mình nơi đó chậm rãi trướng đại, tuy rằng đối mặt không phải nữ nhân, nhưng y cương!

Tại sao có thể như vậy? Long Ẩn có chút bối rối, lại rất ngạc nhiên, chậm rãi thả lỏng thân thể, bán nằm bán cố định tựa vào trên chăn, xem Địch Tiểu Hầu ra sức hầu hạ. Địa phương nam tính sôi sục bị Địch Tiểu Hầu ngậm trong miệng, đôi môi đỏ sẫm từng nói ra lời nói  buồn cười hoặc đáng yêu cỡ nào, hiện tại đang gắt gao bao trụ phân thân y, khi phun ra nuốt vào, nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy ra, mang theo một sợi chỉ bạc rơi xuống trên sàng đan (ga giường) tơ lụa, như thế này đúng là...

Long Ẩn hình dung không ra bản thân bây giờ là cảm giác cái gì. Y thực hưng phấn, đúng vậy, tuy rằng đối mặt chính là Địch Tiểu Hầu một thân nam tử, nhưng y thực hưng phấn, toàn thân máu sôi sục, bộ vị đang được cẩn thận hầu hạ đến khoái hoạt kia thẳng cứng đứng lên.

Địch Tiểu Hầu vừa lòng nhìn Long Ẩn phân thân trướng lớn đến kinh người. Hắc, quả nhiên hắn Địch Tiểu Hầu gia bổn sự không đến nỗi nào! Tuy rằng trước kia chưa từng làm cho người khác, nhưng chính hắn chịu hầu hạ như vậy cũng là chuyện thường, thậm chí từng tự mình dạy dỗ qua luyến đồng (trẻ con). Khi nào thì nên khinh (nhẹ), khi nào thì nên nặng, thế nào mới có thể làm cho người ta tối thoải mái, chính hắn tự mình lĩnh hội qua. Hiện tại đổi vai trò, đương nhiên làm chơi ăn thật. Mắt thấy Long Ẩn dần dần thích thú, Địch Tiểu Hầu trong lòng nhạc khai liễu hoa (vui như nở hoa).

Phân thân của mỹ nhân đương nhiên cũng xinh đẹp, hình dáng hoàn mỹ, bóng loáng thẳng cứng, mang theo ấm áp cùng nhịp nhàng khiến lòng run sợ, Địch Tiểu Hầu quả thực thích đến không muốn rời miệng. Hắn sử dụng tay cùng miệng, khi thì liếm lộng khi thì mút vào, từ gần rừng rậm hắc sắc đến đỉnh chóp hình nấm to lớn, khắp nơi tỉ mĩ hôn môi âu yếm, đồng thời còn không quên an ủi hai viên tiểu cầu no đủ, thoắt trái thoắt phải, khi khinh (nhẹ) khi trọng (nặng) vuốt ve đùa bỡn. Long Ẩn hô hấp trở nên ồ ồ, làn da hai chân đều phiếm đỏ.

Địch Tiểu Hầu thấy thời cơ chín muồi, mắt lóe ý xấu ở đỉnh phân thân dùng sức hút, Long Ẩn hừ nhẹ một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi.

Ha, cư nhiên còn kiên trì được, xem ra mỹ nhân nhà ta quả nhiên tài giỏi! Địch Tiểu Hầu toàn thân nhiệt huyết sôi trào, cởi ra hơn phân nửa quần áo còn lại, toàn thân xích lõa bổ nhào lên người Long Ẩn, đem số quần áo còn lại trên Long Ẩn cởi hết, hai người chân chính lỏa thể. Tuy rằng bình thường khi tắm rửa hai người đều lõa thể sớm đều thấy hết, nhưng hiện tại không giống nhau. Hai người trong thân thể như có một trận hỏa thiêu người đến mặt đỏ tim đập, mỗi một lần đụng chạm lẫn nhau lại giống như bị thiêu, khiến cho run rẩy, kích động khó hiểu.

“Tiểu Hầu?” Long Ẩn không xác định bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của Địch Tiểu Hầu, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Địch Tiểu Hầu thở hổn hển, hung tợn đặt ở trên người y, tà tà tươi cười khiến Long Ẩn mê hoặc. Hiện tại Địch Tiểu Hầu, là quen thuộc, cũng là xa lạ, bọn họ hiện tại hành vi đồng dạng như thế.

“Bảo bối, đừng nhúc nhích, hảo hảo hưởng thụ” Địch Tiểu Hầu thở hổn hển, dùng sức kiềm nén dục vọng của mình, cưỡi trên người Long Ẩn, khố hạ hai kiếm (cái đó) chạm nhau, xúc cảm kỳ diệu khiến hắn khoái hoạt đến quả thực muốn điên rồi. Nam nhân tại loại thời điểm này đều là kẻ điên, vì làm cho Long Ẩn có lần đầu khó quên, Địch Tiểu Hầu liều mạng vẫn duy trì một tia bình tĩnh, gắt gao ôm y, hôn lên bờ môi của y.

Long Ẩn có chút luống cuống. Chưa từng có người nào hôn qua bờ môi của y, tuy rằng y cùng nữ tử thân thiết, nhưng nữ tử cho tới bây giờ đều là bị động, dáng vẻ không như Địch Tiểu Hầu nhiệt tình nóng bỏng như vậy. Hắn gắt gao đặt trên người y, nhiệt tình hôn môi y, đầu lưỡi vói vào trong miệng của y, câu dẫn đầu lưỡi y, hơi thở của hắn là dồn dập đến như thế, biểu hiện hắn đang khẩn thiết cùng khát vọng — người này, đang toàn tâm toàn ý mà yêu y, lấy lòng y.

“Khỉ con” Thật vất vả kết thúc một cái hôn nồng nhiệt thật dài, Long Ẩn hô hấp không xong, trong lòng hồi hộp, không kịp nói chuyện, Địch Tiểu Hầu đã từ chiếc cổ duyên dáng của y hôn xuống, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng kéo dài đến trước ngực, đột nhiên kích thích gia tăng, Long Ẩn rên rỉ một tiếng, cúi đầu thấy Địch Tiểu Hầu đang cố gắng hút nhũ thủ của hắn.

“Ngươi làm cái gì, ta không phải nữ nhân, không có sữa” Long Ẩn một bên nghi hoặc nói xong, một bên cố nén cảm giác kích thích kỳ dị.

Địch Tiểu Hầu suýt nữa hỏng việc lớn, buông y ra, liều mạng thở hổn hển mấy hơi, lại hôn sang nhũ thủ khác, hàm hồ nói: “Không quan hệ, ăn ngon giống nhau “

Long Ẩn bị hắn biến thành cả người nóng rực, khố hạ lại trướng tới phát đau, tâm phiền ý loạn nói: “Ngươi đến tột cùng muốn thế nào?” Dục vọng tìm không thấy nơi phát tiết, y rất khó chịu a!

Địch Tiểu Hầu hôn qua cái bụng bằng phẳng rắn chắc, lại một hơi ngậm vào phân thân thẳng tắp nóng bỏng, lần này không có khách khí, hai tay đỡ hai bên, thật sâu mạnh mẽ phun ra nuốt vào. Long Ẩn cái kia thật lớn khiến cho hắn động tác gian nan, nhưng hắn không đình lại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (1) cấp tốc cọ sát. Long Ẩn kìm lòng không đậu đĩnh động thắt lưng phối hợp theo hắn, làm cho mình tại nơi ẩm ướt ấm áp kia vào càng sâu, miệng hắn phát ra tiếng rên nhè nhẹ, càng ngày càng động tình.

Rốt cục Địch Tiểu Hầu sau một lúc dùng sức hút, Long Ẩn hô lên một tiếng, xuất ra. Địch Tiểu Hầu tuy rằng sớm có chuẩn bị vẫn bị sặc, liên tục ho khan, mặt ửng hồng. Long Ẩn tinh dịch một phần bị hắn nuốt vào, một phần theo khóe miệng chậm rãi chảy ra, trong không khí tràn ngập hương vị mờ ám.

Long Ẩn ngực trơn bóng như ngọc kịch liệt phập phồng, khiếp sợ nhìn Địch Tiểu Hầu, không thể tin được vừa rồi bọn họ trong lúc đó xảy ra chuyện gì. Địch Tiểu Hầu tà tà cười, tiến lại đây hôn y, thấp giọng hỏi: “Thế nào, có khoái hoạt hay không?”

Hai cỗ thân thể nóng bỏng dính cùng một chỗ, Long Ẩn luống cuống mặc cho Địch Tiểu Hầu ôm lấy. Hai người tim đều đập thật mau, như muốn nhảy ra khỏi ngực. Thật sự là rất khoái hoạt, chưa từng trải qua khoái hoạt như vậy, Long Ẩn kỳ quái hồi tưởng, lĩnh hội vừa rồi trải qua nhiệt tình khác thường.

Bất quá không làm cho y nghĩ lâu, Địch Tiểu Hầu liền ngồi dậy, Long Ẩn kỳ quái nhìn hắn lại cúi người xuống. Lúc này y rất phối hợp đem phân thân đưa đến bên miệng Địch Tiểu Hầu, nhưng hắn chỉ tùy ý hôn môi vài cái, liền vòng qua nơi đó, lấy tay dính chút ngọc dịch dính lại trên sàng đan, hướng phía sau của Long Ẩn sờ loạn.

“A?” Long Ẩn bị đụng đến chỗ đấy run rẩy một chút, không tự chủ được rụt lui thân thể, Địch Tiểu Hầu cười xấu xa ngẩng đầu nhìn y, tay không ngừng, nhẹ nhàng tại động khẩu bí ẩn kia đánh vòng, dụ dỗ nói: “Đừng nóng vội, còn có việc càng mất hồn hơn” Ngón tay xảo quyệt trơn trượt chậm rãi chen vào huyệt khẩu chặt chẽ kia, Long Ẩn cảm thấy bất an, thân thủ đẩy hắn: “Đừng như vậy, không thoải mái”

“Chậm rãi liền thoải mái, thật sự, phi thường thoải mái, bảo đảm ngươi dục tiên dục tử!” Địch Tiểu Hầu tin tưởng tràn đầy, nghĩ hắn Địch Tiểu Hầu gia khi ở kinh thành chính là được xưng lãng tử phong lưu nhất, phong nguyệt (chuyện phòng the) thủ đoạn cao siêu vô cùng, vừa rồi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà (ý anh ‘công phu’ cao siêu dùng vào việc nhỏ nhặt này), rất nhanh đã hạ gục Long Ẩn, hiện tại y sảng khoái rồi, vậy muốn tiến hành bước tiếp theo, phải hảo hảo an ủi tiểu huynh đệ của mình. Ha ha ha, Địch Tiểu Hầu đắc ý dào dạt, càn rỡ mà cười. Long Ẩn đánh cái rùng mình, một phen đẩy hắn ra, nói: “Không chơi, ta không thích như vậy”

Gì? Địch Tiểu Hầu mặt choáng váng — nhìn xem  hạ thân của mình giương cung bạt kiếm — ngươi nói không ngoạn sẽ không ngoạn sao? Ta đây làm sao bây giờ nha!

=============================

(1) “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc (theo QT).