Editor: Uyên Quyển
Từ đó về sau hễ cách mấy ngày Long Ẩn liền một mình đi ra ngoài một lần. Địch Tiểu Hầu vô cùng kỳ quái, ẩn ẩn cảm giác bất an. Hôm nay sau khi Long Ẩn rời khỏi, hắn liền cầu khẩn Tiểu Trư dẫn hắn đi ra ngoài. Tiểu Trư liếc mắt nhìn hắn, nói: “Như thế nào, không cam lòng nên phải theo Long mỹ nhân của ngươi, đến cầu khẩn ta?”
Địch Tiểu Hầu mắt trợn trắng: “Cái gì cầu khẩn ngươi! Nhớ tới một loại nấm ngon đến thời điểm cần phải đi hái về làm đồ ăn, ngươi muốn ăn thì dẫn ta đi”
Tiểu Trư biết rõ hắn nói dối, nhưng xem ở phân lượng thức ăn ngon, vẫn là nhận mệnh làm ngưu làm mã, dẫn hắn xuất động. Kỳ thật Tiểu Trư khinh công tương đối không tồi, tuy rằng so ra kém Long Ẩn, cũng đủ làm cho Địch Tiểu Hầu sợ hãi thán phục.
“Vì cái gì ngươi lười đến cơm cũng không chịu làm, lại học tốt võ công như vậy?” Địch Tiểu Hầu nghĩ mãi không thông.
“Ông nội bức bách a” Tiểu Trư một bên đem Địch Tiểu Hầu ở trong núi chạy như bay, một bên chung quanh đánh giá nơi nào có nấm.
“Ngươi vì cái gì không tu hành giống Long Ẩn?”
“Ta có tu a”
“Da? Ngươi tu hành cái gì?” Địch Tiểu Hầu tò mò. Tiểu Trư trừ ăn cơm hoặc hỗ trợ nấu cơm ra, thời gian còn lại cơ bản đều ngủ, hắn nào có thời gian tu hành?
“Tu ngủ nga” Tiểu Trư thản nhiên đáp. Địch Tiểu Hầu một cước đạp vào khoảng không, suýt nữa từ trên cây ngã xuống, được Tiểu Trư một tay tóm.
“Ngươi kích động cái gì?” Chưa thấy qua tu ngủ sao?
Địch Tiểu Hầu trở mình mắt trợn trắng. Hắc, chỉ biết tiểu tử này tu không được cái gì chính tiên!
Đột nhiên Tiểu Trư một phen che miệng hắn: “Hư, đừng lên tiếng” Dẫn hắn nhẹ nhàng nhảy lên một cây đại thụ khác, giấu mình trong tán lá cây, lặng lẽ hướng ra phía ngoài xem.
Dưới tàng cây không xa là vách núi hướng về mặt trời, có không ít cây tùng bách mấy trăm năm thật lớn. Vì địa thế dốc đứng, hiếm người tới được, nên sinh trưởng là dược liệu rất trân quý. Trước kia Long Ẩn từng mang Địch Tiểu Hầu tới.
“Sao vậy?” Địch Tiểu Hầu rướn cổ nhìn, không phát hiện ra dị trạng gì.
“Đừng nóng vội, cho ngươi xem trò hay” Tiểu Trư dù bận vẫn ung dung ở trên một cành cây ngang ngồi xuống, miệng ngậm một phiến lá cây.
Địch Tiểu Hầu kỳ quái quay đầu nhìn, vẫn không có phát hiện cái gì, trong lòng nhớ tới Long Ẩn, buồn bực nói: “Đừng lề mề, mau mang ta đi tìm Long Ẩn!”
Tiểu Trư ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải đi ra tìm nấm sao?”
Địch Tiểu Hầu thẹn quá hóa giận: “Ta chính là tìm Long Ẩn, thế nào?!”
Tiểu Trư đưa ra khuôn mặt tươi cười nói: “Không gì cả, ngươi muốn tìm nấm, nơi này không có, tìm Long Ẩn, vừa hay nơi này liền có”
Địch Tiểu Hầu kỳ quái quan sát mọi nơi. Nào có nửa bóng dáng Long Ẩn a?
Thấy hắn chuẩn bị tức giận, Tiểu Trư ngắt lời nói: “Đừng nóng vội, muốn câu cá trước phải có mồi, ngươi đếm tới một ngàn, ta giúp ngươi tìm mồi câu đến”
Địch Tiểu Hầu chưa rõ nguyên nhân, Tiểu Trư đã phóng thân rời đi, nháy mắt biến mất trong rừng.
Tiếng thông reo từng đợt truyền đến, mùi cỏ cây thơm ngát tả hữu quây quanh. Địch Tiểu Hầu không yên lòng mà đếm, khi vừa đếm tới tám trăm đã nhìn thấy một thân ảnh thon thả chậm rãi theo trong rừng đi ra.
Người nọ đội đấu lạp (nón tre rộng vành, có dán giấy dầu để đi trời mưa), mặc bạch y thêu hoa màu lục. Nguyên lai là nữ tữ đến ngọn núi hái thuốc.
Địch Tiểu Hầu chỉ nhìn thoáng qua, liền không tái quan tâm, chỉ mở to hai mắt chung quanh tìm kiếm thân ảnh Long Ẩn. Đột nhiên bên người lá cây vừa vang, Tiểu Trư không biết từ nơi nào xông ra, ở bên cạnh hắn ngồi xuống, thở gấp nói: “Mồi câu đến đây”
“Nơi nào?” Địch Tiểu Hầu chung quanh loạn xem, Tiểu Trư miệng rì rầm: “Đấy không phải sao”
Địch Tiểu Hầu ánh mắt dừng lại trên người nữ tử hái thuốc kia, ngạc nhiên hỏi: “Nàng ta?”
“Ân”
“Sao lại thế này?” Địch Tiểu Hầu kỳ quái, Tiểu Trư lười giải thích, ý bảo hắn tiếp tục quan sát. Địch Tiểu Hầu quay đầu đi, đột nhiên ngẩn ngơ. Dưới ánh mặt trời một đạo nhân ảnh bạch sắc đón gió mà đứng, phong tư như tiên, đây không phải là Long Ẩn sao.
Nữ tử hái thuốc kia dường như cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Long Ẩn dọa sợ ngây người, xa xa nhìn y, vẫn không nhúc nhích. Long Ẩn chậm rãi hướng nàng đi đến, dưới ánh mặt trời sáng lạn, Địch Tiểu Hầu khoảng cách mặc dù xa, nhưng cũng thấy rõ ràng, Long Ẩn mang trên mặt mỉm cười. Hắn ngày thường vốn là cực mỹ, trên mặt khi mang theo ý cười càng giống mỹ ngọc dưới ánh mặt trời sinh huy (rực rỡ), làm người ta nhìn đến thần tình mê đắm. Địch Tiểu Hầu mỗi ngày thấy y đến quen, ngẫu nhiên thấy y cười còn muốn thất thần nửa ngày, như thế nữ tử hái thuốc làm sao gặp qua người như thần tiên như Long Ẩn, sớm si mê đến không biết người ở chỗ nào.
“Y... Y muốn làm gì?” Địch Tiểu Hầu bồn chồn tim đập dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, huyệt thái dương trướng đến phát đau.
“Chuyện của nam nhân” Tiểu Trư miệng ngậm một nhành cây nhỏ, không chút để ý nói.
“Y...” Không thể nào. Địch Tiểu Hầu nghiến răng nghiến lợi, Long Ẩn thần tiên mỹ nhân của hắn, lại ở trong núi hấp dẫn nữ tử hái thuốc, làm... làm cái loại sự này?
“Nữ nhân yêu mến y rất nhiều. Này là ngẫu nhiên gặp phải, còn đặc biệt vào núi tìm kiếm, cũng chỉ vì muốn cùng y kết mối nhân duyên ngắn ngủi” Tiểu Trư không cho là đúng nói.
Núi này truyền thuyết trong có thần tiên ngụ tồn tại đã lâu. Mọi người đều nói thần tiên mỹ mạo phi thường, có thể đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió), lên trời xuống biển, vui hoan cùng nữ tử thế gian kết cái nhân duyên ngắn ngủi. Hữu duyên nữ nhân gặp được y, chẳng những có thể lấy thân hầu hạ, còn có thể được dị bảo trong núi, một lần hoan tình nhất thời đổi lấy thiên kim (nghìn vàng), thật sự là mỹ sự trên trời rơi xuống! Hơn nữa bởi vì hầu hạ chính là thần tiên, cho nên nữ tử ủy thân chẳng những không bị thế nhân ghét bỏ, giá trị bản thân còn có thể tăng lên gấp bội.
Địch Tiểu Hầu ngơ ngác như tượng gỗ nghe Tiểu Trư nhẹ giọng kể chuyện xưa, trong đầu như có hàng ngàn con ong lởn vởn, ong ong làm loạn, trong lòng chỉ nghĩ đến: “Y cư nhiên đi tìm nữ nhân! Y cư nhiên đi hấp dẫn nữ tử tư sắc (nhan sắc) bình thường như vậy! Y cư nhiên không nhìn ta, uổng phí ta đối y một lòng say mê! Tức chết ta! Tức chết ta!!”
Mắt thấy Long Ẩn cùng nàng kia chậm rãi hướng vào rừng, hắn rốt cuộc không quan tâm, đứng lên lớn tiếng kêu gào: “Long Ẩn — Long Ẩn — “
Tiểu Trư hoảng sợ. Hắn thầm nghĩ làm cho Địch Tiểu Hầu nhìn bí sự của Long Ẩn, trêu cợt hắn một chút, cũng không muốn cho Long Ẩn phát hiện mình. Hiện tại Địch Tiểu Hầu kêu như vậy, cái gì cũng đều lộ ra, vậy thì đại sự không ổn. Hắn bàn chân như được bôi dầu, trong chớp mắt trốn không thấy. Địch Tiểu Hầu đứng ở trên cây cao, liều mạng hô to: “Long Ẩn — ngươi trở về — ” Thanh âm trong sơn cốc truyền lại quanh quẩn: “Long Ẩn — ngươi trở về — Long Ẩn —- ngươi trở về —- “
Thân ảnh Long Ẩn tựa hồ tạm dừng một chút, lại không quay đầu lại, mang nàng kia đi vào rừng cây, biến mất không thấy.
Địch Tiểu Hầu tức giận đến trong ngực như muốn nứt toạc ra, hai mắt không biết khi nào đã ngấn lệ, lòng tràn đầy bi phẫn thương cảm, một tiếng la lên, cho đến khàn cả giọng, khóc không thành tiếng, chân mềm nhũn, từ trên thân cây cao ngã nhào. Hắn kinh hô một tiếng, tâm vừa mới thấp thỏm, liền rơi vào một cái ôm ấm áp rắn chắc. Long Ẩn ôm hắn đứng ở trên thân cây, nhíu mày hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Địch Tiểu Hầu cố không lộ ra khác thường, một phen nhéo y, cả giận nói: “Ngươi vừa rồi làm gì đó? Ngươi tại sao có thể như vậy?” Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Long Ẩn không hờn giận nói: “Ngươi khóc cái gì?”
Địch Tiểu Hầu nghe khẩu khí của y, nhất định là trách mình phá hủy “chuyện tốt” của y, càng thương tâm, oa một tiếng khóc hu hu, ôm lấy Long Ẩn, đem nước mắt nước mũi đều chùi trên người y, lên án nói: “Ngươi này tên không lương tâm! Cũng không nghĩ đến là ai ngày ngày nấu cơm cho ngươi, cùng ngươi đọc sách, cho ngươi họa tranh, ngươi tại sao có thể ném ta đi tìm người khác tìm hoan? Oa oa oa, ta hảo mệnh khổ a...”
Long Ẩn lông mày cau chặt, kỳ quái nói: “Này với ngươi có quan hệ gì?”
“Oa a a, ngươi không cần người ta rồi! Ngươi lòng dạ thay đổi rồi! Ngươi này tên vô tâm vô phế, vong ân phụ nghĩa nha...” Địch Tiểu Hầu khóc ròng lên án, Long Ẩn nhẫn nại nói: “Nói bậy bạ gì đó. Nàng là nữ nhân ngươi là nam nhân, sao có thể giống nhau”
“Oa — ngươi thà rằng tìm nữ nhân xấu như vậy, cũng không muốn ta, ta sống không nổi rồi...” Địch Tiểu Hầu xoay thân muốn xuống, Long Ẩn vội vàng bắt lấy hắn. Hôm nay thật là chuyện tốt bị hắn giảo (phá) đến rối tinh rối mù, cũng không còn tâm tình tiếp tục, đành phải một phen nhấc hắn phi thân rời đi.
Dọc theo đường đi Địch Tiểu Hầu khóc không ngừng, kinh động cả núi rừng một mảnh hỗn loạn. Long Ẩn một bụng khí dẫn hắn quay về động, ném xuống đất, cả giận nói: “Ngươi đến tột cùng làm cái quỷ gì!”
Địch Tiểu Hầu khóc ròng nói: “Ta thích ngươi! Ngươi là của ta, không thể đi tìm người khác!”
Long Ẩn cười nói: “Hai người chúng ta đều là nam nhân, ta không tìm nữ nhân tìm ngươi làm cái gì?”
“Nam nhân cũng có thể nha, so với nữ nhân mạnh hơn nhiều!” Địch Tiểu Hầu thấy hắn không hiểu được then chốt, nhịn không được giảng giải.
“Làm sao có thể?” Long Ẩn đối phương diện này hoàn toàn không biết gì cả, cười nói: “Ngươi có ta đều có (ý chỉ có cái đó), ngươi làm sao giống nữ nhân?”
Địch Tiểu Hầu giận, hắn như thế nào hội giống nữ nhân? Bất quá lời này cùng Long Ẩn giải thích cũng không rõ, chỉ biết con mọt sách này không có khả năng thông thạo, vẫn là dùng thực tiễn dạy y!
“Đến đến đến, đến ta dạy ngươi. Nam nhân cùng nam nhân giống nhau có thể khoái hoạt, so với cùng nữ nhân ở cùng nhau còn nhanh tốt hơn! Không hiểu việc này, ngươi mấy chục xe sách đọc hết làm gì!” Địch Tiểu Hầu dõng dạc, kéo Long Ẩn vào phòng ngủ, đẩy y ngã xuống giường, bổ nhào lên hôn môi.
“Ai ai ai, ngươi như thế nào cùng khỉ con giống nhau, còn loạn khẳng (cắn)” Long Ẩn bị biến thành hồ đồ, lại nhịn không được cười. Địch Tiểu Hầu nổi giận, hắn làm sao giống thối khỉ con lông xù kia? Một phen xả quần Long Ẩn, hắn thân thủ nắm lấy dục vọng của Long Ẩn. Long Ẩn vươn tay chặn lại, buồn cười nói: “Được rồi được rồi, đừng nóng giận, ta không cần ngươi hỗ trợ”
Ân? Địch Tiểu Hầu dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi, Long Ẩn nói: “Ta có thể đi tìm nữ tử giải quyết, không cần giống ngươi, trốn ở trong chăn tự mình giải quyết”
Địch Tiểu Hầu mặt đùng một cái đỏ lên, nguyên lai y cũng biết! Y biết hắn mỗi ngày trốn ở trong chăn làm gì! Đáng giận, nhưng y không biết mình đúng ra.. Là nghĩ đến y... Kìm lòng không đậu...
“Không phải như ngươi nghĩ!” Địch Tiểu Hầu kêu, lại cầu xin nói: “Để cho ta nói cho ngươi biết, nam nhân không nhất định phải cùng nữ nhân. Ta có thể cho ngươi càng thêm khoái hoạt, thật sự, Long Ẩn, cho ta một cơ hội” Ánh mắt của hắn như ai khẩn (bi thương + cầu khẩn), trong ánh mắt hắc bạch phân minh ngấn lệ, Long Ẩn mềm lòng, buông tay ra, chần chờ nói: “Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
Địch Tiểu Hầu không nói lời nào, nằm sấp xuống, nhẹ nhàng ngậm vào phân thân đã nhuyễn của y.