Thuốc sắc rất đắng, Chử Thiếu Kiệt đút Tiểu Thất một thìa, y phùng miệng bất động, cả khuôn mặt nhỏ nhăn nhó thành một trái khổ qua.
Lúc nuốt xuống bụng, nước mắt đều ép chảy ra, thanh âm cũng run rẩy, “Miên Miên, thuốc rất đắng, ta không muốn uống.”
Chử Thiếu Kiệt đem cái thìa múc thuốc đưa vào miệng nếm, vị như hoàng liên, đúng là đắng chát.
Hắn cất giọng nói: “Tam bá, mang chút mật ông vào.”
Mật ong quấy hoà vào trong chén thuốc, Chử Thiếu Kiệt thử một chút, vẫn đắng, lại tăng thêm hai muỗng mật, vị đắng mới nhạt đi một chút.
Đại phu dặn dò mật ong chỉ có thể thêm một chút tuỳ lúc, hắn khuấy chén thuốc, mang theo ý tứ dụ hống, thương lượng với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, uống hết thuốc sẽ có mứt táo ăn có được không?”
“Mứt táo? Tiểu Thất che chặt miệng, âm thanh chặn ở mu bàn tay, ong ong mềm mại, “Là ngọt sao? Ăn ngon?”
“Rất ngọt, ngươi sẽ thích.”
Tiểu Thất cân nhắc, “Nhưng mà thuốc đắng…”
Chử Thiếu Kiệt nói: “Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh tình, ta bỏ thêm chút mật ong, ngươi thử xem.”
“A, vậy được rồi.” Tiểu Thất nhắm chặt mắt uống ngậm ngụm thuốc vào miệng, giữa đắng nồng lộ ra một chút một chút ngọt nhạt sặc vào yết hầu, y khụ một tiếng, uỷ khuất nói: “Thật là đắng.”
Chử Thiếu Kiệt muốn thu tay lại, lại bị Tiểu Thất kéo, “Ta uống.”
“Tiểu Thất?”
Tiểu thất cong lên hai mắt vô thần, cười nói: “Ta muốn chữa khỏi mắt, đại phu nói uông thuốc rồi mắt có thể hồi phục.”
Y nhẫn nại tư vị đắng chát, một chén thuốc vào bụng, đầu lưỡi chạm được mứt táo Chử Thiếu Kiệt đưa tới.
“A, ngọt.”
Liếm liếm ngón tay Chử Thiếu Kiệt, Tiểu Thất ăn liên tiếp mấy viên, viên mứt ráo cuối cùng đưa đến bên môi, y dùng đầu lưỡi bao lấy ngón tay Chử Thiếu Kiệt không buông, mút nhẹ thịt mềm trên ngón tay, hàm răng gặm gặm.
Y cười thành tiếng nho nhỏ, giáo hoạt nói: “Miên Miên, ngươi bị ta cắn.”
Chử Thiếu Kiệt nhìn đầu ngón tay ướt nhẹp xuất thần, lúc Tiểu Thất cắn người không đau, tê tê dại dại, ngín tay có dấu răng nhợt nhạt, lõm thành hố nhỏ, trong mắt hắn trở nên đáng yêu cực kỳ.
“Tiểu Thất, sao lại cắn ta.”
Chử Thiếu Kiệt cố ý dùng giọng điệu hung dữ hung dữ, giả bộ nổi giận, nếu như hai mắt Tiểu Thất không mù, lập tức có thể nhìn thấy ý cười lấp loé đáy mắt hắn.
Tiểu Thất mù, tâm tư cũng đơn thuần, tự nhiên không hiểu được dụng ý của Chử Thiếu Kiệt, lầm tưởng thật sự cắn đau người, thái độ mềm xuống, ngoan ngoãn xin lỗi hắn.
“Miên Miên, là ta không tốt…”
Mắt Chử Thiếu Kiệt ngắm nhìn gương mặt Tiểu Thất tràn ra ngời ngời ánh sáng, giọng điệu lại trầm xuống, “Ta tốt bụng uy ngươi uống thuốc, hống ngươi ăn mứt táo, ngươi lại cố ý cắn ta, xem ta là cái gì?”
Tam bá hầu ngoài phòng liếc mắt vào trong một cái, Huyện thái gia và Tiểu Thất công tử ghé vào rất sát, không biết đang nói gì, có lời nào nhất định phải dính chặt vào nhau để nói sao?
Ông thấy ánh mặt trời sáng rực rỡ, hết chức trách về viện mang chăn đi hong nắng.
Chử Thiếu Kiệt chất vấn liên tiếp hai lần, Tiểu Thất xấu hổ bất an, đôi mắt đều đỏ.
“Là ta không tốt…”
Chử Thiếu Kiệt nói: “Trừ phi Tiểu Thất để ta cắn lại, chờ ta hả giận, sẽ không giận nữa.”
“Miên Miên cắn.” Tiểu Thất ngoan ngoãn vươn ngón tay, chờ Chử Thiếu Kiệt hạ miệng.
Y chờ giây lát, nghi hoặc không rõ hỏi: “Sao lại không cắn a… …”
Chử Thiếu Kiệt cắn vào miệng, hắn cắn không phải ngón tay Tiểu Thất, mà là đôi môi mềm mại.
Hương vị vào miệng đắng chát lại mang chút ngọt, cánh tay dài thu lại, đơn giản đem người ôm chặt, làm sâu sắc thêm tư vị môi lưỡi quấn quýt.