Tiểu Hạ

Chương 25




Mạnh Thanh Hòa là bác sĩ tâm lý, so với người bình thường lại càng hiểu nhân tính.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Anh ta tức giận, không cam lòng, không có chỗ giải tỏa, lời Cố Hành Chấp như một con dao bén nhọn, xuyên thủng cái cớ yếu ớt của anh ta.

"Khi bà ấy qua đời, các người ở đâu? Khi bà ấy giãy giụa thống khổ, tại sao các người không đến cứu bà?" Cố Hành Chấp hỏi.

Cố gia là vực sâu, nhưng là những người bà yêu sâu đậm không thèm để ý mà đẩy bà vào vực sâu vạn trượng.

Trong căn phòng cũ kỹ, Trần Thúy đã già rồi, nhớ đến Mạnh Thanh Như mà vẫn xúc động như ngày xưa vậy: "Chị của cậu, là cô gái tốt đẹp nhất tôi từng gặp."

Cô ấy hiền lành, xinh đẹp, ôn nhu, trong mắt vĩnh viễn tỏa ra một vầng sáng, như ánh mặt trời ngày xuân, luôn luôn rực rỡ động lòng người.

Nhưng tới tận khi ánh sáng trong mắt cô dần dần biến mất, người nhà vẫn chưa từng tới cứu cô.

"Không!" Mạnh Thanh Hòa nhìn Tiểu Hạ rồi phủ nhận lời của Cố Hành Chấp, "Rõ ràng chị ấy có thể không cần phải chết, là các người phá hủy hy vọng cuối cùng của chị ấy."

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

"Tôi đã xem hồ sơ bệnh lý, bệnh tình của chị ấy đang tốt dần lên." Anh ta nói khẳng định, "Là các người, chê Tiểu Hạ ngu ngốc, không để cho chị ấy nhận nuôi."

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hy vọng của bà một lần nữa bị dập tắt, ngọn lửa sinh mạng cuối cùng mới tắt hẳn.

Bệnh của bà rõ ràng có thể khỏi được, vì bà đã gặp Tiểu Hạ, cho bà niềm hy vọng mất đi đã lâu.

Lần đầu tiên Tiểu Hạ gặp Mạnh Thanh Như là ở bệnh viện.

Khi còn bé sức khỏe của cô hết sức yếu ớt, viện trưởng Hạ thường xuyên phải dẫn cô đi bệnh viện khám. Mọi người đi tới đi lui trong viện, Tiểu Hạ nắm tay viện trưởng Hạ, bỗng nhiên bà dừng bước.

"Thanh Như?" Viện trưởng Hạ nhìn người phụ nữ gầy gò trên xe lăn, có chút hoài nghi mình nhận nhầm người, nhưng đối phương nghe được tiếng gọi của bà thì rõ ràng ngẩn ra, rồi sau đó chậm rãi quay về phía hai người.

"Là Hạ Mộng sao." Mạnh Thanh Như nhận ra viện trưởng Hạ, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng.

Lúc đó, bệnh của Mạnh Thanh Như đang khá hơn một chút, có thể đi ra ngoài hóng gió một lúc khi thời tiết đẹp. Gặp người bạn đã lâu không gặp, Mạnh Thanh Như rất vui vẻ, thêm mấy phần tươi cười, lại càng khắc sâu vẻ tiều tụy trên mặt, làm cho người ta phải kinh hãi. Viện trưởng Hạ nhìn vào Mạnh Thanh Như trước mặt mình, nhất thời không dám tin, nhưng rất nhanh đã giấu đi sự kinh ngạc, cùng bà ấy chuyện trò.

Y tá và người giúp việc theo chăm sóc sau lưng bà ấy cũng không dám ngăn trở, viện trưởng Hạ và Mạnh Thanh Như nói chuyện về cuộc sống mấy năm gần đây, rồi nhớ đến phải đi lấy thuốc cho Tiểu Hạ, cũng chỉ có thể tạm ngừng câu chuyện. Mạnh Thanh Như dường như có chút không nỡ, người bên cạnh bà lại nói: "Lấy thuốc sẽ phải xếp hàng, mang theo đứa bé có chút không tiện, hay là để tôi đi lấy giúp?"

Viện trưởng Hạ ngại làm phiền người khác, từ chối ý tốt của đối phương, nhưng thấy Tiểu Hạ bên cạnh có vẻ mệt mỏi, tinh thần không tốt lắm, đành phải làm phiền Mạnh Thanh Như trông giúp Tiểu Hạ một lúc. Mạnh Thanh Như nhìn về phía cô bé an tĩnh quá đáng luôn chỉ đứng cạnh họ ngẩn người, gật đầu đáp ứng. Viện trưởng Hạ dặn Tiểu Hạ là bà sẽ trở về rất nhanh, Tiểu Hạ ngoan ngoãn nói vâng, đưa mắt nhìn bà bước đi.

Theo bản năng, Mạnh Thanh Như cảm thấy chán ghét trẻ con, bà nhìn Tiểu Hạ một cái rồi quay đầu đi, ngắm nhành cây trơ trụi đến xuất thần.

Tiểu Hạ trước mặt người khác luôn là ngoan ngoãn biết điều, cô bé không khóc không làm loạn, lặng lẽ ngồi trên ghế băng vườn hoa bệnh viện chờ viện trưởng Hạ, bắp chân ngắn mập mạp đung đưa. Mấy người đi theo Mạnh Thanh Như đưa đồ ăn vặt và bánh kẹo cho cô bé, cô bé xua xua bàn tay nhỏ, ngọt ngào nói: "Cảm ơn dì, cháu không ăn đồ ngọt ạ."

Thỉnh thoảng Tiểu Hạ cũng sẽ liếc mắt nhìn Mạnh Thanh Như, cảm thấy dì này thật là kỳ quái.

Đó chính là lần gặp nhau đầu tiên giữa Tiểu Hạ và Mạnh Thanh Như, không có bất kỳ điểm gì đặc biệt.

Viện trưởng Hạ lấy thuốc trở lại, mang Tiểu Hạ đi. Mạnh Thanh Như cười tạm biệt viện trưởng Hạ, ánh mắt không hề dừng lại trên mặt Tiểu Hạ.

Lần gặp tiếp theo của hai người vẫn là ở bệnh viện, khi đó Mạnh Thanh Như đang phát bệnh, bà trốn thoát từ phòng bệnh, chân trần chạy ra ngoài. Đúng lúc viện trưởng Hạ mang Tiểu Hạ chạy qua, bà ngăn cản Mạnh Thanh Như, Mạnh Thanh Như sụp đổ gào thét, cào xé chính mình, viện trưởng Hạ ra sức ôm lấy bà ấy, kêu với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, mau đi gọi bác sĩ!"

Tiểu Hạ chạy không bao xa đã thấy một đám người chạy tới phía bên này, trong đó có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, cô bé đứa bọn họ đến chỗ Mạnh Thanh Như và viện trưởng Hạ. Đứng từ xa, Tiểu Hạ thấy bọn họ cầm một ống kim tiêm đầy ắp thuốc, cô bé sợ hãi lấy hai tay che mắt, lại nhìn lén qua khe hở giữa mấy ngón tay thấy mấy người đè Mạnh Thanh Như lại, đâm kim tiêm vào người bà, thân thể bà cứ như vậy dần dần mềm rũ, cuối cùng bị người khiêng lên giường mang về phòng bệnh.

Người Cố gia nói cảm ơn với viện trưởng Hạ. Bà bị thương nhẹ một chút, sau khi băng bó đơn giản thì từ chối khéo khoản tiền cảm tạ của họ, nói muốn lên thăm Mạnh Thanh Như một chút. Tiểu Hạ đi theo viện trưởng Hạ đến phòng bệnh, nhìn thấy Mạnh Thanh Như nằm trên giường đang lâm vào hôn mê.

Tiểu Hạ hỏi viện trưởng Hạ: "Mẹ, dì bị bệnh sao?"

Viện trưởng Hạ nói: "Đúng vậy Tiểu Hạ, dì bị bệnh, rất khó chịu."

Nhớ tới cô gái ngày xưa dịu dàng ôn nhu, viện trưởng Hạ lương thiện thấy vô cùng đau lòng. Sau đó, bà thường mang Tiểu Hạ đến thăm người bạn tốt ngày xưa, hai người đến mang một chút ánh mặt trời rót vào thế giới của Mạnh Thanh Như, khiến bà ấy có nhiều lúc tỉnh táo và mỉm cười hơn.

Chỉ là trong mắt bà ấy vẫn không có ánh sáng.

Mới đầu, trong mắt Mạnh Thanh Như không hề có bóng dáng Tiểu Hạ, bà ấy ghét trẻ con, bao gồm cả con của chính mình. Tiểu Hạ cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên, nghe viện trưởng Hạ và Mạnh Thanh Như nói chuyện phiếm, động viên bà ấy sớm ngày bình phục.

Nhưng ai cũng biết, thế gian này khó chữa nhất là tâm bệnh, không có ai ôm hy vọng với việc này cả. Người Cố Gia bày tỏ lòng cảm ơn viện trưởng Hạ tới thăm, bà đã cố hết sức giúp Mạnh Thanh Như, nhưng hiệu quả quá nhỏ.

Không ai có thể nghĩ đến, cuối cùng là Tiểu Hạ nhỏ bé dần dần làm Mạnh Thanh Như mở lòng, trở thành người Mạnh Thanh Như quan tâm nhất.

Tiểu Hạ bẩm sinh ngốc nghếch, chỉ hiểu những lời đơn giản, chuyện đơn giản, cô bé dùng lời chúc đơn giản nhất nói với Mạnh Thanh Như: "Dì, người bị bệnh, phải ngoan ngoãn uống thuốc, dì xem cháu bị bệnh uống thuốc cũng nhanh khỏi lắm. Chúng cháu chờ dì, như vậy dì sẽ không cô đơn nữa, chúng ta cùng nhau trở nên khỏe mạnh."

Lời nói ngây thơ làm Mạnh Thanh Như ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hạ, từ trong mắt của cô bé bà có thể nhìn thấy thứ ánh sáng trong trẻo nhất trên đời.

Một mình bị bệnh rất cô đơn.

Thân thể Tiểu Hạ nho nhỏ yếu đuối không vững vàng, bà cúi người ôm lấy Tiểu Hạ bật khóc, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa. Tiểu Hạ đau lòng vỗ vỗ lưng bà, học viện trưởng Hạ cách dỗ bà: "Dì đừng khóc nha, uống thuốc xong mẹ sẽ cho chúng ta ăn kẹo."

Cô bé nhớ tới lúc đau khổ uống thuốc, cũng an ủi Mạnh Thanh Như như vậy.

Có lẽ là duyên phận, đến bây giờ cũng chưa ai có thể giải thích rõ ràng, trong biển người mênh mông Mạnh Thanh Như và Tiểu Hạ lại gặp nhau. Hai người không phải mới quen mà như đã biết nhau từ lâu, từ từ bước vào thế giới của nhau, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nhưng lại biến thành ràng buộc.

Mỗi lần Tiểu Hạ đi khám bệnh đều phải đi thăm Mạnh Thanh Như, sau đó bệnh tình lúc trước của Tiểu Hạ khỏi hẳn, không cần tới bệnh viện nữa, đổi thành Mạnh Thanh Như đến viện mồ côi gặp cô bé. Ở viện mồ côi, Mạnh Thanh Như gặp rất nhiều đứa trẻ đáng yêu giống Tiểu Hạ vậy, bọn trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng chúng không hề từ bỏ hy vọng.

Dần dần Mạnh Thanh Như không ghét trẻ con nữa, bệnh tình tốt dần lên, thời gian phát bệnh ngày càng ngắn.

Bà cho rằng tất cả những việc này đều nhờ Tiểu Hạ, Tiểu Hạ là ông trời phái tới cứu lấy bầu trời của bà. Tiểu Hạ hồn nhiên tốt đẹp nhất, đã trở thành nơi gửi gắm của Mạnh Thanh Như. Trong giáo đường cũ nát, Tiểu Hạ dựa trên đùi Mạnh Thanh Như ngủ mất, nắng chiều chiếu rọi vào mặt cô bé, bà nói với viện trưởng Hạ: "Hạ Mộng, tôi muốn nhận nuôi Tiểu Hạ."

Bà muốn thiên sứ nhỏ vĩnh viễn ở bên cạnh bà, bảo vệ cô bé trưởng thành, tương lai dường như sẽ không còn cô đơn như vậy nữa.

Suy nghĩ nhất thời, bà không muốn chờ đợi, viện trưởng Hạ lại nhìn bóng dáng người đứng ngoài cửa nói: "Thanh Như, cậu cũng có con."

Đứng ngoài cửa là một thiếu niên cao gầy, lời nói bên trong truyền tới, gương mặt lãnh đạm của cậu cũng không lộ ra cảm xúc gì khác. Cậu bé chỉ lẳng lặng rời đi, bóng lưng dưới trời chiều càng ngày càng xa.

"Cố Hành Chấp, cậu chính là hung thủ, bởi vì cậu mà chị ấy mới phát điên, chị ấy không muốn sinh ra cậu nhưng bị ép phải sinh. Cậu bị loại người rác rưởi như Cố Vinh Bách nuôi lớn, cậu hận chị ấy, nên mới không cho chị ấy nhận nuôi Tiểu Hạ, bức chị ấy từ sống sờ sờ phải chết. Các người biết rất rõ chị ấy bị bệnh, tại sao không thể để chị ấy toại nguyện?"

Cùng lắm chỉ là nhận nuôi một đứa trẻ mà thôi, tại sao phải phá hủy hy vọng của bà.

Trần Thúy kể lại câu chuyện đã bị chôn vùi kia cho Mạnh Thanh Hòa, cuối cùng lại khẩn cầu anh ta hãy vĩnh viễn giữ bí mật này sâu trong đáy lòng. Lời nói khẩn thiết của người già: "Tâm nguyện lớn nhất của Thanh Như, là hy vọng các người được bình an, không nên phụ tấm lòng cô ấy."

Chỉ một câu nói này, đã đẩy Mạnh Thanh Hòa rơi xuống vực sâu, là sự hy sinh của Mạnh Thanh Như đổi lấy cuộc sống bình an như ý cho Mạnh gia.

Tiểu Hạ một mực trốn sau lưng Cố Hành Chấp, nghe Mạnh Thanh Hòa và Cố Hành Chấp nói chuyện. Cô đột nhiên đứng ra từ sau lưng anh, trợn mắt tức giận nhìn Mạnh Thanh Hòa, "Anh không thể nói như vậy với Anh trai, anh ấy mới không phải cái gì mà hung thủ, bác sĩ Mạnh anh mau về nhà đi, anh tức giận cũng không thể tùy tùy tiện tiện đi trút lên đầu người khác."

Tiểu Hạ nói xong không thèm để ý đến Mạnh Thanh Hòa nữa, kéo Cố Hành Chấp vào nhà, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại.

Bên trong, Tiểu Hạ ôm lấy Cố Hành Chấp, nhẹ giọng an ủi: "Anh trai, anh đừng buồn nhé."