Tiểu Hạ

Chương 22




Tiểu Hạ không nghĩ rằng Cố Hành Chấp sẽ đến đón mình, cô vui vẻ nhào vào ngực anh, trong mắt lóe lên ánh sao, hỏi: "Anh trai, sao anh lại đến vậy, là đặc biệt tới đón em?"

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Anh ừ một tiếng, một tay ôm lấy eo cô, đưa cô lên xe. Gió lạnh thổi qua những cành cây trơ trụi, không ai chú ý tới ánh mắt phía xa xa.

Mộ Phong dắt tay đứa bé trở lại viện mồ côi, chiếc xe cũng nhanh chóng lái đi.

Dù Tiểu Hạ sợ lạnh, nhưng thân mình lại giống như một lò lửa nhỏ vậy, bàn tay nhỏ bé vừa mềm vừa ấm. Hai tay cô bao bọc lấy bàn tay anh, truyền đến nhiệt độ, cô ngồi sát vào anh, lầm bầm nói: "Tay anh lạnh quá nha, để em giúp anh sưởi ấm."

Hơi ấm nhẹ nhàng chậm rãi lan ra, gió rét ngoài cửa sổ vẫn đang gào thét. Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô gái đang cẩn thận nghiêm túc giúp anh sưởi bàn tay, trái tim dường như nhận được một chút độ ấm xa lạ.

Cố Hành Chấp hình như bắt đầu hiểu được Mạnh Thanh Như, cô gái mềm mại khéo léo như vậy đúng là có thể mang tới sự ấm áp cho người khác.

Người như anh, cũng sẽ cảm thấy ấm áp được sao?

Mùa đông ở Hoài Thanh vừa khô vừa lạnh, gió rét táp vào mặt lạnh đến thấu xương, người đi đường bọc kín trong áo khoác và khăn len, co chặt thân thể đi trên mặt đường đông cứng. Cảnh sắc bên ngoài là một mảnh tiêu điều, bầu trời và đường phố đều mờ mờ, màu sắc của vạn vật đều bị trùm lên một lớp bụi u ám.

Xe chậm rãi đi về phía trung tâm thành phố, theo màn đêm hạ xuống từng bóng đèn neon sáng lên, chiếu sáng lên mùa đông nhàm chán giá rét.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Tiểu Hạ thấy xe dừng lại, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta đang đi làm gì vậy ạ?"

Cố Hành Chấp đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hơi rối của cô, nói: "Có đói bụng không, đưa em đi ăn cơm."

Anh cho tài xế rời đi trước, dắt tay Tiểu Hạ xuống xe. Tiểu Hạ cười mỉm, đi cùng Cố Hành Chấp đến phòng ăn. Căn phòng ưu nhã lãng mạn, nằm ở trên đỉnh cao ốc, nhìn thấy được cảnh đêm huy hoàng của thành phố.

Trong phòng ăn không có ai khác, chỉ có bọn họ tận hưởng góc yên tĩnh này của màn đêm.

"Anh trai, nơi này thật là đẹp nha." Tiểu Hạ chưa bao giờ kìm nén niềm vui, nụ cười của cô rất dễ lan truyền.

"Thích thì lần sau lại mang em tới." Anh nhìn gương mặt tươi cười của cô, ánh mắt bớt lãnh đạm hơn, thưởng thức sự vui vẻ từ cô.

Một ngày giữa trưa, Phương quản gia lặng lẽ đi tìm Cố Hành Chấp.

Trên gương mặt nghiêm khắc có thêm vài nét xa lạ ưu tư.

"Hành Chấp." Bà nói, "Tiểu Hạ vẫn là một đứa trẻ."

Từ chuyến đi Nhật trở về, nụ cười trên mặt Tiểu Hạ ngày càng rực rỡ, ngay cả trên người anh cũng có chút ít thay đổi.

Sẽ có lúc anh lẳng lặng nhìn Tiểu Hạ, ánh mắt trở nên bình thản, dường như không còn lạnh như băng như trước nữa. Nhưng tất cả những việc này chỉ càng khiến Phương quản gia lo âu.

"Dì Phương, dì thay đổi rồi." Cố Hành Chấp nhàn nhạt mở miệng, một câu nói nghe như chẳng liên quan.

Lúc đầu Phương quản gia không thích Tiểu Hạ, dù biết cô chính là Tiểu Hạ trong lời Mạnh Thanh Như. Bà chỉ là đáp ứng anh chăm sóc cho cô, vậy thì tại sao hôm nay lại đến trước mặt anh nói những lời này.

Mùa đông còn chưa qua, thời gian Tiểu Hạ đến Cố gia mới chỉ có nửa năm.

Tiểu Hạ thích nhất là cùng Cố Hành Chấp hôn môi, cũng thích ôm anh ở những góc không người.

Mười một giờ đêm, Tiểu Hạ chân trần từ trên giường đi xuống, vội vã chạy đến trước cửa sổ kéo rèm ra, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng soi rọi, trong màn đêm lóe lên một ngôi rồi lại một ngôi sao. Cô nhìn vào ống nhòm của chiếc kính viễn vọng đã cũ, nhìn mãi mà chưa thấy mưa sao băng rơi.

Cố Hành Chấp từ thư phòng trở lại, vẻ mặt Tiểu Hạ đầy tiếc nuối nói: "Ôi, tại em ngủ quên, không xem được mưa sao băng."

Lúc trước, không biết Tiểu Hạ tìm được chiếc kính viễn vọng này từ xó xỉnh nào trong nhà, khó khăn lắm mới học được cách sử dụng, lại mong chờ mãi đến lúc có mưa sao băng. Vất vả lắm đến tối nay có dự đoán một trận mưa sẽ rơi xuống, nhưng cô lại ngủ quên.

Cô làm bộ tội nghiệp nhìn Cố Hành Chấp, bước chân trần tiến tới ôm lấy anh, dựa vào ngực anh làm nũng. Anh để cho cô ôm, nghe cô nói lải nhải.

Khi sao băng rơi xuống, Tiểu Hạ đang bị hôn đến mơ mơ màng màng, đôi mắt mông lung, nhưng ánh mắt anh lại tỉnh táo, thấy được ánh sáng chợt lóe lên ngoài cửa sổ.

Anh dịu dàng hôn lên đôi môi cô, không buông cô ra.

Tiểu Hạ đắm chìm trong đó, cũng quên mất mình đang chờ mưa sao băng, nguyện vọng của cô chỉ là được ở bên Cố Hành Chấp cả đời.

Sắc mặt Phương quản gia ngày càng nặng nề, mỗi ngày vẫn cẩn thận chọn trang phục cho Tiểu Hạ, chê cô không biết thương tiếc cái đẹp, luôn nghịch ngợm làm bẩn quần áo.

Thỉnh thoảng Tiểu Hạ cũng mạnh miệng cãi lại, còn phần lớn thời gian là ngoan ngoãn.

Phương quản gia vô tình thấy cổ cô có dấu vết màu đỏ, đổi sang một chiếc váy có thể che kín cổ. Tiểu Hạ la hét kêu mặc không thoải mái, lại bị sắc mặt của Phương quản gia dọa cho im lặng.

Thấy Phương quản gia nhìn chằm chằm vào cổ mình, Tiểu Hạ vội vàng giải thích: "Dì Phương, đây là Anh trai hôn, không phải bị thương, không đau chút nào." Cô hơi ngượng ngùng, "Còn rất thoải mái nữa."

Cô không biết nói tránh, khờ khạo ngốc nghếch.

Sắc mặt Phương quản gia thay đổi, thả mái tóc dài của Tiểu Hạ xuống, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy: "Tiểu Hạ, hiện giờ cháu có vui vẻ không?"

"Vui lắm ạ." Cô gật đầu một cái, không biết nghĩ tới điều gì mà lại cười ngọt ngào.

"Dì Phương, dì nên cười nhiều một chút, thật ra dì cười lên rất xinh đẹp." Tiểu Hạ vui vẻ nói, dường như đã quên mất Phương quản gia vừa mới hung dữ với mình, nói ra lời mà viện trưởng Hạ hay nói với cô và Bạch Tịch.

Viện trưởng Hạ thường nói, bất cứ lúc nào, cũng không nên quên mỉm cười vui vẻ.

Cuối cùng viện trưởng Hạ cũng không thể chờ đến khi Tiểu Hạ và Bạch Tịch cùng trở về ăn Tết.

Một buổi chiều bình thường, Tiểu Hạ nhận được điện thoại của Bạch Tịch, cô buông bỏ tượng gỗ trong tay, ngay cả áo khoác cũng quên mặc, chạy tới bệnh viện.

Có rất nhiều người vây quanh phòng bệnh.

Viện trưởng Hạ nằm trên giường, có vẻ là biết Tiểu Hạ tới, nặng nề nâng lên mí mắt. Tiểu Hạ run rẩy cầm lấy tay bà, kéo ra một nụ cười, nói: "Mẹ, con tới rồi."

Bạch Tịch đỏ mắt, người run rẩy, mọi người cũng đều có biểu cảm như vậy.

Chỉ có Tiểu Hạ cười, trong mắt không hề thấy bi thương.

"Mẹ, người không cần lo lắng nha, con sống rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ."

Khóe miệng viện trưởng Hạ khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, sắc mặt ảm đạm không chút huyết sắc, môi bà hơi động đậy, phát ra âm thanh yếu ớt như muốn nói gì, Tiểu Hạ ghé sát tai lắng nghe, nghe được bà nói: "Mẹ... cũng... rất... vui..."

Đời người đến đây, bà không tiếc nuối điều gì.

Bà nhìn qua gương mặt của từng người trong phòng, muốn nói bọn họ đừng khóc, nhưng đã không còn sức.

Lúc hấp hối, tiếng nói của Tiểu Hạ vọng đến bên tai.

"Tịch Tịch, anh, chị... Mọi người đừng khóc được không? Mẹ mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, chúng ta đều phải vui vẻ lên, như vậy mẹ mới có thể ngủ ngon."

Nghe được lời Tiểu Hạ, viện trưởng Hạ rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt.