Tiểu Hà Sơn

Chương 9: Nhạn bắc về 9




Nhị Nha không thường uống rượu, nhưng tửu lượng của cô rất kinh người.

Không biết cô giống ai, hình như trời sinh thân thể có miễn dịch, uống rượu như uống nước lạnh.

Năm Đỗ Oản tốt nghiệp đại học, xách hành lý về nhà, Đỗ Kê Sơn với mấy bác làm bàn thức ăn phong phú, nói để chúc mừng cho cô. Trong bữa tiệc, bác hai mở bình rượu trắng, rót cho cô ly nhỏ.

“Ai chà, cũng là một cô gái trưởng thành rồi, hôm nay vui vẻ, uống một chút đi, nhấp một tí cho có là được”

Nhị Nha cầm ly rượu, ngửi ngửi, lấy đầu lưỡi nhấm 1 tí. Chà, hương vị ngon quá! Uống xong một ly, lắc lắc bình rượu, lại tự rót cho mình một chung nữa.

Bữa cơm đó, uống với cô thì bác cả mỉm cười mà ánh mắt rã rời, bác hai trốn rượu chui xuống gầm bàn nhất định không chịu ra, chỉ có cô xếp bằng ngồi lột đậu phộng, như người bình thường.

Từ đó về sau, giống như Nhị Nha đã mở ra một thế giới mới, bắt đầu thích rượu.

Cô có thể uống, lại không thích xã giao, càng không thích làm trò uống với người ngoài, cô thích uống trộm.

Có khi tan tầm sớm, hoặc có khi việc làm có được cho thêm tiền đô, cô đi đến quán ăn dưới cầu mua gà nướng, về tới nhà mua két bia, nói hoa mỹ là chúc mừng.

Chương Đào không biết Đỗ Oản có tửu lượng cao! Lại càng không biết cô không thích rượu vang đỏ.

Trong bữa ăn nói chuyện phiếm này kia, Nhị Nha nhàm chán, cô thấy nho ủ thành rượu chẳng có hương vị gì, một khi rượu không hợp khẩu vị thì cô làm gì cũng không hứng thú nổi. Vì vậy lấy cớ đi toilet, Nhị Nha đứng dậy.

Trăm triệu lần không ngờ là Chương Đào cũng tìm lý do chạy ra ngoài, đứng ở cửa vừa vặn chặn cô lại.

“Có chuyện gì? Có chuyện thì đứng thẳng lên mà nói” Nhị Nha bực bội cau mày, dùng tay chặn ngực anh ta không cho đến gần mình quá.

Chương Đào cười haha “Đã mấy năm rồi còn hận tôi sao?”

Nhị Nha nói vang dội “Hận, làm sao không hận, tôi là người thù dai nhất đâu phải anh không biết”

Dù gì cũng từng là mối tình đầu, Chương Đào bắt bí tính tình cô chính xác “Em hận tôi như vậy có phải là do trong lòng còn có tình với tôi, vậy hai chúng ta phải đổi lại cách trò chuyện”

Quả nhiên Nhị Nha thu tay lại, nghiêm trang hẳn lên.

“Tôi nói thật, có cơ hội đến công ty chúng tôi phát triển đi, chứ ở cùng Diêu Huy thì có ý nghĩa gì?”

Nhị Nha là cô gái thông minh, hình như đang cười cợt “Vì kiếm tiền mà tính kế lên đầu bạn học vậy à?”

Năm qua Hy Lạp rơi vào cảnh nợ nần; Mỹ gặp nguy cơ lừa gạt; Nga thì lửa cháy rừng thiêu rụi một lượng lớn lương thực của thế giới, giá nhà trong nước tăng điên cuồng.

Năm qua thị trường chủ nghĩa tư bản rung chuyển, những nhân tài chuyên nghiệp bị mất đi khiến các công ty săn đầu người dốc toàn lực ra tìm kiếm.

Anh ta nghe xong thì cực kỳ bất mãn “Đừng nói khó nghe vậy, tôi thật sự muốn em tốt hơn, ở Nhạn thành này thì cả đời có thể nhìn đến đâu”

Nhị Nha không băn khoăn mong muốn của anh ta, chỉ hỏi “Các người săn đầu người vậy giới thiệu một người có thể kiếm bao nhiêu tiền?”

Chương Đào hít sâu một hơi “ Tôi cũng không giấu em”. Anh ta vươn năm ngón tay.

Nhị Nha cực kỳ có nguyên tắc mà lắc đầu “Việc làm ăn này tôi không làm, có khác gì bọn buôn người chứ”

Chương Đào nhướng mày “Đỗ Oản, thời đại tiến bộ, tư tưởng của em có thể tiến bộ theo hay không, chúng ta là giới thiệu người phù hợp với nhu cầu đơn vị, là công ty săn đầu người chuyên nghiệp, đều là ở cấp bậc quản lý, không thể so em với Diêu Huy chỉ là một người môi giới thì công ty lớn hơn tới mức nào? Cô ấy là cái gì, nói hay thì là môi giới phiên dịch, nói khó nghe thì là trung tâm phục vụ nên thu tiền em một đồng cũng không thiếu. Đầu năm nay người phiên dịch tiếng Anh một đống, em nghĩ mình có ưu thế gì?”

Nhị Nha ghét nhất người khác nói xấu bạn bè mình, rất có tình nghĩa phản đối “Anh không được nói Diêu Huy như vậy!”

Diêu Huy mấy năm nay vẫn đối xử tốt với cô, nếu không là cô ấy, cô cũng không quá thoải mái như vậy. Chương Đào bật cười, không biết nói cô không đầu óc hay là nói cô không nắm bắt đúng trọng tâm, sau một lúc mới hạ giọng, nhìn chỗ khác “Em vẫn như trước kia, không thay đổi chút nào”

Lúc này, Nhị Nha mới cảm thấy rượu vang đỏ lúc nãy uống có chút tác dụng, người hơi choáng váng.

Cô là người đầu óc cứng nhắc, nguyên tắc rõ ràng, sợ nhất là người khác mưu tính mình. Đúng là có nhược điểm, chính là sợ lừa tình, khi còn bé thiếu sự quan tâm của gia đình, hơi tự ti, ai muốn nói chuyện cũ với cô, cô trở thành người câm điếc. Nghe xong lời vừa rồi, Nhị Nha rũ mi, có chút dáng vẻ tủi thân.

Chương Đào cẩn thận đánh giá cô. Đỗ Oản trong ấn tượng, thời sinh viên có quê mùa hơn, mặt mày cũng không dịu dàng như bây giờ, lúc nào cũng để mặt mộc.

Cô rũ mi, hai hàng lông mi đen nhánh như cây quạt nhỏ run run, nhìn rồi đầu óc Chương Đào nóng lên, đột nhiên nói với cô “Chuyện năm đó, tôi nợ em lời xin lỗi. Vì không hiểu chuyện nên nghe bạn học trực ban nói câu đó, lại làm em bị bẽ mặt”

Chuyện này vốn như một cái gút trong lòng Nhị Nha, không gặp Chương Đào còn đỡ, gặp mặt, trong lòng có oán giận, nhưng nghe anh ta nói vậy, cô trở lại bình thường. Cô vẫn cúi mắt như cô dâu nhỏ “Ừ…”

Một tiếng ừ, như trời đất rung chuyển, làm tâm trạng Chương Đào bập bềnh! Anh ta muốn mượn rượu hôn một chút, Nhị Nha biết anh ta nghĩ gì, trong lòng bồn chồn muốn đẩy anh ta ra, vất vả mới hòa hoãn lại quan hệ, bây giờ lại căng thẳng. Mà nếu không đẩy thì cô lại không tình nguyện.

Lúc Hồ Duy đụng phải chính là lúc này.

Một tiếng Đỗ Oản kia, thật sự kêu tới kinh hồn bé nhỏ của Nhị Nha cũng bay mất, rượu cũng tỉnh, mặt đỏ bừng.

Sống lớn tới chừng này, lần đầu tiên lén lút với đàn ông bên ngoài lại bị bắt gặp tại trận, Nhị Nha xấu hổ tới mức hận đất không nứt ra cho cô chui vào.

Hồ Duy thực ra rất bình tĩnh, đứng cách đó không xa gật đầu với cô “Đến ăn cơm à?”

Nhị Nha co quắp người xoắn tay “Bạn học cũ tụ tập”

Hồ Duy vẫn đút tay túi quần đứng đó, đầu tiên nhìn Chương Đào, lại nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Chương Đào vì uống rượu, áo sơ mi cởi hai nút, cà vạt xiêu vẹo, bị Nhị Nha đẩy ra thì dựa vào tường mặt đầy nghi ngờ.

Xấu hổ gãi gãi chân mày, Hồ Duy cố gắng tìm từ ngữ thích hợp “Xong việc thì… về nhà sớm một chút”

Nói xong anh làm như chưa thấy gì hết, bỏ đi.

Nhị Nha rên lên trong lòng, che mặt tự mắng mình, thật đúng là mất mặt chết người! Mất mặt chết người!

Hồ Duy đi toilet về, lại ngồi với Bùi Thuận Thuận và Mạnh Đắc một hồi nữa, tầm 10 giờ thì tan hàng, ra cửa quán ăn, Mạnh Đắc nói tiện đường nên kêu taxi đưa Bùi Thuận Thuận về chỗ nghỉ, Hồ Duy một mình đi tới chỗ đậu xe.

Không biết xe ai chắn trước mặt xe anh, không có đường ra. Trước kính cũng không có phương thức liên hệ, Hồ Duy đành quay lại quán ăn nhờ người phục vụ hỏi xem ai là chủ xe 7171.

Chờ người phục vụ đi vào trong hỏi, Hồ Duy ở bên ngoài dựa cửa xe hút thuốc. Hút được một nửa thì có một cô gái đi giày cao gót từ bên trong quán ăn đi ra, hướng về Hồ Duy giơ tay “Ngại quá, để anh chờ lâu”

Cô gái này trang điểm, ăn mặc rất thời trang, váy lông dê bó sát người màu đen, giày bốt cao lộ một đoạn chân. Mặc dù là đang làm chậm người khác nhưng cô ấy vẫn đi thong thả, yểu điệu quyến rũ.

Hồ Duy búng khói bụi trên tay, lười biếng dời mắt qua chỗ khác, kéo cửa xe.

Không ngờ anh lại làm lơ lời xin lỗi của mình, cô gái hơi ngượng ngập, trong lòng không thoải mái lắm.

“Tiểu Xuân, sao vậy?” có người đẩy cửa ra thăm dò hỏi, chắc là bạn bè cô ta. Còn rất khó chịu trừng mắt nhìn Hồ Duy.

Cô gái vội vàng bấm điều khiển từ xa “Không có gì, mình dịch xe cho người ta đi”. Giận dỗi ngồi vào ghế lái, cô lẩm bẩm chỉnh kính chiếu hậu, trong lòng cực kỳ không vui “Không phải chắn anh thôi sao, người cũng bình thường, kiêu ngạo cái gì chứ…”

Chiếc xe thể thao màu đỏ nhích ra một tí, rất xảo quyệt, làm cho Hồ Duy sẽ khó khăn mới điều khiển xe ra được, nếu tay lái anh yếu thì chắc chắn sẽ cọ quẹt trúng.

Hồ Duy nhìn cô gái trong xe, chỉ thấy đầu óc căng lên, giống như dây thần kinh nào bị chạm vào, ân ẩn đau. Anh nhíu mày nhìn lại cô gái đó…

Cô gái đó nhìn anh nhún vai, tỏ vẻ “Trình độ tôi cũng có vậy thôi, anh cứ thoải mái xoay trở”

Hồ Duy cố nén cơn đau trong đầu, khởi động ô tô, đèn sáng lên đánh xe ra rời đi.

Cô gái nhìn về hướng xe anh làm mặt quỷ, cũng không ghi thù, lùi xe mình lại chỗ xe anh vừa rồi đi rồi xuống xe đi về quán ăn.

Vừa đi được hai bước, chợt có cái bóng đen trước ngõ nhỏ hiện ra một người “Tiểu Xuân!”

Cô giật mình hoảng hốt!

Vỗ vỗ ngực, cẩn thận nhìn phía trước lạnh giọng hỏi “Ai?”

Chỉ thấy người đúng ra đã đi từ sớm với Mạnh Đắc là Bùi Thuận Thuận từ bóng tối bước ra, mặt mày hớn hở.

Người gọi là Tiểu Xuân có vẻ quen biết lâu với anh, lại gần đấm anh một cái “Giả ma giả quỷ, cậu làm tôi sợ gần chết. Sao còn chưa đi à?”

Bùi Thuận Thuận cười hì hì “Không phải do tôi không yên tâm cậu sao, cậu theo giúp đám bạn tạp nham của cậu, ầm ĩ lên thì chuyện gì cũng làm ra được”

“Ai cần cậu”, buổi tối trời gió lạnh, thổi mái tóc xoăn của Tiểu Xuân bay lên, chóp mũi đỏ đỏ, thổi đến Bùi Thuận Thuận đau lòng. Cô xoa xoa tay cho ấm “Cậu không phải tới tìm chú Nhạc…”

Chưa nói xong thì quán ăn lại có người ra giục “Tiểu Xuân! Nói chuyện với ai vậy”

Bị cắt ngang, cô gái tên Tiểu Xuân không vui cau mày quát lớn “Giục cái gì mà giục! Mẹ cậu chờ tôi tới đỡ đẻ à?”

Bùi Thuận Thuận có vẻ không ngại, vẫn giữ vẻ hiền lành nhìn cô “Không có gì, cậu vào trước đi. Khi nào về có cơ hội thì gặp. Nhưng mà cậu làm bác sĩ, ra ngoài nhớ chú ý giữ hình tượng”.

Cô Tiểu Xuân này cái gì cũng tốt, chỉ là thích xã giao, yêu thuốc lá và rượu, thói quen này Bùi Thuận Thuận kín đáo phê bình nhiều lần. Không tin thì cứ nghe giọng cô khàn khàn thì biết, không chừng hôm nay đã hút rất nhiều thuốc! Uống rất nhiều rượu!

“Đừng quản tôi, cậu biết tôi ghét nhất người khác quản lý mình” cô gái nhíu mày phản đối “Tôi đi trước, khi nãy nói chưa hết, hôm nào lại gặp”

Tiểu Xuân choàng áo kín lại quay về.

Để lại Bùi Thuận Thuận đứng tại chỗ thương xót, Tiểu Xuân ơi Tiểu Xuân, không ngờ người mà em luôn đau đáu nhớ thương, vừa rồi đã gặp lại!