Tiểu Hà Sơn

Chương 47




Nhị Nha đã tính toán tương lai mấy năm tới của mình rất rõ ràng, cô muốn ghi danh Giao đại ở Cù thành, nếu trúng tuyển mỗi năm có nghỉ hè và nghỉ đông, thời gian về Nhạn thành rất nhiều, tuy là đất khách nhưng ở cùng Hồ Duy nên không sao. Nếu không thi đậu thì cô quay về đại học Nhạn thành, vừa lúc ông nội có thể giúp cô nói thêm ở trường được, làm công việc nhẹ nhàng, không có gì chậm trễ.

Huống chi cô nghe Vệ Nhuy nói Hồ Duy tốt nghiệp xong cũng muốn ở lại Cù thành

“Tin này có thể tin được không?” buổi tối trước hôm thi, cô ở nhà lột đậu phộng lén lút đối chiếu tin tình báo

“Tuyệt đối đáng tin cậy” Vệ Nhuy nửa nằm nửa ngồi trên ghế lô trong hộp đêm, bên người không có ai, cầm một ly nước ép cà rốt. Gần đây anh yêu quý thân thể nên hạn chế rượu, đi đâu cũng đem theo bình nước giữ nhiệt.

Anh bảo đảm “Anh cũng là nghe người khác nói, cấp trên đã tìm cậu ấy nói chuyện, chờ khi tốt nghiệp thì sẽ có quyết định”

“Vậy sao anh ấy không nói với em?”

“Em còn không biết Hồ Duy chắc, chuyện gì chưa chắc chắn đến phút cuối cùng thì cậu ta không nói với em, chuyện tốt không thấy cậu ta vui vẻ, chuyện xấu thì, haha, càng không có phản ứng”

“Hihi, tốt quá tốt quá” cần gì biết tốt hay xấu, hai người có thể ở bên nhau là đủ rồi. Nhị Nha nắm một nắm đậu phộng chà chà trong tay, phồng má thổi phù. Vỏ đậu hồng hồng bay khắp nơi, lộ ra nhân đậu trắng trẻo, Nhị Nha ngửa cổ trút vào miệng.

Nghe cô ở đầu dây bên kia nhai nhai, Vệ Nhuy đổi thế ngồi “Đã đêm rồi em còn ăn gì vậy?”

Lúc cô ăn sẽ không nói, Vệ Nhuy cực kỳ kiên nhẫn chờ cô nuốt xuống, cắm ống hút hút ngụm sữa, cô cảm thấy đã đời “Ăn đậu phộng”

“Ăn ít thôi, cái đó ăn cho vui chứ ăn nhiều dễ bị viêm túi mật” nhìn đồng hồ, Vệ Nhuy gác chân lên bàn “Ngày mai em đi thi phải không? Mấy giờ, anh với Tiểu Xuân đưa em đi”

“Không cần anh đưa, em ngồi tàu điện ngầm chỉ 3 trạm là tới, không kẹt xe mà còn tiện lợi” Nhị Nha lấy khăn giấy gom vỏ đậu phộng lại bỏ sọt rác, không quên uy hiếp Vệ Nhuy “Anh đừng tới nha, ngàn vạn lần không được tới”. Cô sợ anh làm ra chuyện xấu gì, căng biểu ngữ trước trường học của cô là anh dám có thể làm, Nhị Nha đối với Vệ Nhuy cực kỳ không yên tâm, cực kỳ không tin tưởng.

“Không cho đi thì thôi, làm như quý báu lắm”

Nhị Nha thi nghiên cứu sinh tựa như trò chơi, mấy ngày nay Hồ Duy cũng ở trường đang thi nên không ra ngoài được, chỉ có Đỗ Duệ với Đỗ Kê Sơn gọi điện thoại động viên cô.

Ông nội dặn dò tới mức cô nghe mà tai muốn đóng kén, “Không cần lo lắng, không cần vội vàng, viết tên hay đáp áp gì cũng vậy, cái này con coi như thì chính trị, như sáng tác vậy, đọc thêm tin tức, hiểu biết thời sự, nhất định nói phải có căn cứ, có tình cảm, ông nội nhớ năm thi đại học yêu cầu viết cho nhân dân Việt Nam một lá thư, lúc đó phải làm sao bây giờ, đầu tiên phải…”

Lại nữa, lại tới nữa, Nhị Nha nằm trên giường lật qua lật lại, quấn cái chăn bông to “Ông nội, bây giờ thi không giống hồi đó ông thi, không có viết thư, con thi là tiếng Anh chứ không phải tiếng Nga”

“Ừ đúng đúng” cũng đã 40-50 năm, Đỗ Kê Sơn quên mất “Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút, ông nội ở nhà chờ tin tức thắng lợi của con!”

“Dạ được!”

“Con, con là ở bên Hồ Duy?”

Nhị Nha dụi mắt “Dạ không có, anh Tiểu Hồ gần đây đang thi, ở trong trường không ra được”

Đỗ Kê Sơn nghe xong vội vàng “Đúng rồi, chủ yếu là chuyện học hành, con đừng quấy rầy nó”

Ngủ một giấc yên ổn ngon lành, sáng sớm hôm sau, Nhị Nha chuẩn bị văn phòng phẩm, mang giấy báo danh đi thi.

Bác đầu trọc ôm Lục Bảo tiễn cô “Thi thật tốt nhé, “kỳ khai đắc thắng”* nhé!”

Nhị Nha mặc áo hồng, dũng cảm phất tay “Cứ yên tâm, chờ cháu chiến thắng trở về!”

Thi hai ngày liên tục, buổi thi cuối cùng kết thúc, Nhị Nha đứng nhìn ngoài cửa trường không thấy Hồ Duy, cô hơi mất mát. Nếu anh bận xong thì nhất định đã đến đón mình. Gọi điện thoại cho anh, anh không bắt máy, Nhị Nha nghĩ chắc anh đang có việc, trên đường về mua một xâu hồ lô tự mình về.

Đồng thời lúc đó, trong trường học Hồ Duy…

Môn thi cuối cùng cũng kết thúc, học viên huýt sáo tâm tình sung sướng sửa soạn lại hành lý, không phải về nhà thăm người thân mà là về lại đơn vị cũ. Cũng có mấy người thay đổi đơn vị công tác, phần lớn là cùng cấp hoặc là đi đơn vị tốt hơn.

Một mình Hồ Duy đứng ở hành lang phòng ngủ, mắt lẳng lặng chăm chú nhìn vào sân thể dục. Theo lý thì anh đứng đầu nên phải thấy vui. Toàn bộ đội huấn luyện chỉ có một tên anh được điều đến Cù thành, trực thuộc bộ phận tham mưu tác chiến.

Có người thấy anh ở hành lang, cười đấm nhẹ vào ngực anh “Cậu được đấy, đồng chí thượng úy, một khi tiến cung là thành phò mã, cả nhà quang vinh nha”

Hồ Duy bình thản, không vui mừng cũng không tỏ vẻ khiêm tốn, đấm lại vào người đó “Khi nào đi?”

“Xe số 2, đoàn trưởng chúng ta đang chờ tôi, vợ ở nhà cũng gần sinh nên nóng ruột về nhà”

“Trên đường đi chú ý an toàn, có rảnh thì khi về gọi điện thoại cho tôi”

“Yên tâm, không chạy cậu được” cầm cây lau nhà, đối phương nhìn người khác cười nhưng miệng nói chuyện khác “Tôi nói với cậu, ở đây cần có mắt nhìn, đặc biệt là Khâu Dương, đừng thấy ít nói mà thực tế thì âm thầm, hai người về sau ở cùng một bộ phận, đừng để cậu ta dội nước bẩn lên người”

Tiểu Hồ mặt vẫn giữ vẻ bình thản “Tôi biết”

“Được, biết thì tốt” dứt lời, người đó ho khan một tiếng rồi xách cây lau nhà đi dọn phòng ngủ.

Nào ngờ ông trời trêu người.

Ở một khu khác của trường học, một chiếc xe jeep chạy tới dưới lầu, lập tức có người đến mở cửa xe, một người từ trên xe bước xuống, bước chân mạnh mẽ vang dội, không hỏi một lời mà đi thẳng lên lầu.

Cậu lính của tham mưu trưởng Tống theo sát phía sau, y như kêu gào ông bà “Thủ trưởng ơi, thủ trưởng, lãnh đạo chúng tôi không có ở đây!”

“Đừng có nói với ta cái gì có ở đây hay không, ba mươi năm trước mà cậu ta thấy tôi còn phải đứng nghiêm chào” Người nói chuyện có đôi mắt ưng, không cao lắm, rất gầy, vẻ giỏi giang hiện rõ, do tuổi cao nên tóc còn lưa thưa nhưng không ảnh hưởng tới việc ông nói chuyện, làm việc lưu loát.

“Dạ dạ dạ, tôi biết ngài là lãnh đạo, nhưng hiện tại ông ấy cũng là lãnh đạo của tôi, ngài xông vô như vậy thì tôi biết làm thế nào. Thật sự là không có ở đây!”

Khi nói chuyện, người đàn ông đó đã lấy tốc độ cực nhanh đi lên lầu ba, nhân viên trường trong tòa nhà ra vào, nhóm giáo viên đi tới thấy ông bước vội vàng, khuôn mặt nghiêm túc đều kỳ quái nhìn cậu lính bên cạnh dùng ánh mắt hỏi thăm “Ai vậy?”

Cậu lính trẻ đầu đầy mồ hôi, thở mạnh cũng không dám, vội vàng đuổi theo, lòng hô to không tốt.

Đi một mạch đến lầu sáu, đôi mắt ưng kia hơi thở không gấp, mặt không đỏ, đứng ở cửa còn chỉnh cà vạt, hỏi cậu lính “Là phòng này phải không?”

Chú lính nhận thua, ủ rũ cụp đuôi “Dạ phải, ngài vào đi, dù sao thì tôi cũng không tránh khỏi việc bị phạt”

Đôi mắt ưng hùng hổ định gõ cửa, bỗng nhiên bên trong truyền tới giọng tham mưu trưởng Tống gào lên giận dữ “Anh đừng nói với tôi chuyện đó!!”

Đôi mắt ưng dừng tay ở giữa không trung.

Lão Tống mặc thường phục, nút cổ đã bị mở hết ra, một tay chống nạnh, một tay phẫn nộ đập bàn “Mấy người các anh, mấy người cái anh không thể lúc này tới ăn trộm dưa, chúng tôi cực cực khổ khổ trồng ra được trái cây, tốt thì sao, mấy anh đuổi tới đánh một cái báo cáo muốn người thì phải đưa người? Tôi mặc kệ anh tìm lãnh đạo nào, mặc kệ ai cam đoan với anh! Người, một người cũng không có”

Đối phương là một người tầm 40, 50, tóc cắt gọn, tướng tá giản dị, trên mặt không biết là do trời sinh lạnh lùng hay do cao nguyên, ông xoa xoa tay, trên làn da ngăm đen còn có những vết da nứt lớn lớn bé bé, mặc kệ đồng chí lão Tống nổi giận với ông thế nào, ông không tức giận, trước sau vẫn cười haha.

“Chỗ đó của tôi xa xôi, lúc các anh tổ chức huấn luyện cũng không cho tôi đi vào, anh đây cũng đâu thèm nhìn. Anh cũng vì tôi mà suy xét đi, biết ở đây cũng thiếu người nhưng mà chúng tôi càng thiếu hơn. Đổi mới thiết bị, phương thức tác chiến bắt kịp thời đại, nhìn thấy mấy thứ kia mà không có người sử dụng, trong lòng rất sốt ruột”

“Triệu lão khờ, ông đừng làm bộ làm tịch này với tôi! Anh biết tôi giận cái gì”

“Biết biết, còn không phải là do không nói với anh trước mà đem mệnh lệnh tới sao, không phải muốn con trai anh, cũng không phải vợ anh, anh giận cái gì”

Vừa nghe vậy, lửa giận lão Tống càng cháy to, bàn tay nắm chặt không ngừng gõ lên bàn “Đại ca à, anh muốn không phải ai khác mà là hai lá bài chiến của tôi đó, tôi thà là anh muốn con trai tôi!! Một người là người tham mưu theo tôi ba năm, một người là đứng đầu trong tất cả học viên!”

Triệu lão khờ như che chở con, ôm kỹ hai bộ hồ sơ vô lòng.

Đàm phán không được, lão Tống nhụt chí, hơi nhượng bộ “Như vầy đi, anh đổi một người, đội hai có người làm máy móc cực giỏi, anh dùng ở đó…”

Chưa nói dứt câu, Triệu lão khờ đã vội vàng “Không không không, tôi không cần. Ở đó chúng tôi không thiếu nhất chính là binh lính tốt, các anh ở Cù thành còn thường tới đó chọn, cũng là tôi khổ tâm huấn luyện mà ra, mấy anh cứ từng toa xe từng toa xe lôi đi sao không nghĩ tới cảm giác của tôi, hừ, bây giờ cầm của anh hai trái dưa thì lại đau lòng?”

“Dưa này dưa mùa đông không được ngọt”

“Hừ, vậy anh cũng đừng muốn đi! Lời này không phải nói vậy, tuy là mùa đông có thể trồng ra dưa, tuy là không ngọt nhưng nhất định hiếm lạ hơn so với dưa khác”

Triệu lão khờ có tiếng là khờ, nhưng cũng quỷ quyệt, cò kè mặc cả thì ông nhận là số một thì không ai dám nói số hai. Ông nhìn trúng ai, muốn đồ gì thì nhất định sẽ tới tay, mấy năm nay các đơn vị bị ông vơ vét ít nhiều thứ tốt đi, người khác không cho ông liền mặt ủ mày ê mà kéo ghế qua ngồi đối diện, nói với lãnh đạo mấy năm nay ông ấm ức thế nào. Ỷ vào mình chiếm một vùng đất trâu bò, cái gì địa hình không ưu thế, ngày thường chiến sĩ quá khổ, sợ mình nghèo nên không ai tới đủ thứ đủ kiểu, nói tới động lòng, lãnh đạo nghe tới cau mày, mặt mũi lạnh lùng.

“Đại ca à, hai cậu này một người 30, một người 27, chưa ai có vợ, người này…” lão Tống lấy một bức ảnh chụp dán trên phiếu điểm, gõ gõ “Không có mẹ, ba là bác sĩ quân y, năm đó chữa bệnh bị tai nạn mất nửa chân, cả nhà còn có mình cậu ta”

“Hả?” nói vậy thì làm Triệu lão khờ do dự, nhìn tấm ảnh chụp ngó trái ngó phải, mày cau chặt “Nhưng mà vậy thì sẽ chịu được khổ…” nhìn người thanh niên trên ảnh mày kiếm mắt sáng, khí chất hiên ngang, Triệu lão khờ không khỏi miên man suy nghĩ, nếu đem cậu ta tới phòng tác chiến sư bộ, chỉ cần nghiêm trang đoan chính ngồi xuống, ai chà, lão Triệu ta cũng lên mặt được! Bàn tay to chà chà xoa xoa.

“Cái này, thì tôi gặp mặt ba cậu ấy mà xin lỗi, vừa rồi không phải anh mới nói sao, là quân y, là một người lính vậy có thể hiểu, không có vợ, vậy vừa hay chúng tôi có cô gái giỏi ca múa, có xinh đẹp có thông minh có sức khỏe, còn nếu muốn lập gia đình thì tôi phê cho cậu ta nghỉ phép đi thăm người thân, cái gì cũng có!”

Đồng chí lão Tống tối tăm nhìn ngoài cửa sổ, không có lòng dạ cãi cọ, bất lực thở dài “Ông ấy là lãnh đạo cũ của tôi, đối với tôi có ơn cứu mạng, lúc trước ông ấy đưa người tới đây, đã nói rõ ràng rằng đưa tới thế nào thì về thế ấy. Tôi giữ cậu ta ở lại Cù thành đã là làm đau lòng ông ấy. Đội trưởng tôi chịu biết bao nhiêu mệt nhọc vì học không nhiều, đến bây giờ vẫn là chức chủ nhiệm đoàn, mỗi lần đại hội gặp tôi còn phải chào, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là lính ông ấy phải được học hành nhiều, dùng tri thức làm vũ khí, bên chỗ Nhạn thành anh cũng biết, không có điều kiện như tôi bên nay, thấy ông ấy sắp tới tuổi hưu, anh nói tôi làm sao mà ăn nói với ông ấy…”

Thái Hỉ đứng ngoài cửa nghe đối thoại bên trong, chậm rãi bỏ tay nắm gõ cửa xuống, trầm mặc xoay người rời đi. Chú lính vác ba lô đuổi theo “Thủ trưởng”

Đôi mắt ưng không còn sắc bén như khi nãy, sống lưng cũng không thẳng tắp như vừa rồi, chỉ có vẻ anh hùng xế chiều bất đắc dĩ “Tôi muốn đi ký túc xá các cậu nhìn xem… nhìn xem lính của tôi”

“Dạ, được được! Tôi đưa ngài đi!”

“Không cần, cậu nói cho tôi đi như thế nào, tôi tự đi”

“Đối diện tòa nhà này, người ngài muốn tìm ở lầu bốn”

Hồ Duy đứng thẫn thờ trước cửa sổ, một bàn tay từ phía sau chụp lấy bả vai anh, anh cho là ai đó lại đùa với mình nên phản ứng cực nhanh bắt lấy tay kia xoay người đánh trả.

Thái Hỉ gươm quý không bao giờ cùn, lui nhanh về phía sau, nắm tay Hồ Duy xông thẳng tới bụng ông, thấy rõ người đến là ai, Hồ Duy nhanh chóng đứng nghiêm, nghiêm túc cúi chào “Thái chủ nhiệm”

Thải Hỉ sửa lại cổ áo, ánh mắt tán thưởng “Tốt đó cậu nhóc, đưa cậu tới đây nửa năm không uổng công huấn luyện, sức lực lớn đấy”

“Sao ông lại tới đây?”

Ánh mắt dừng ba ngôi sao đầu vai Hồ Duy. Thái Hỉ ý bảo Hồ Duy vừa đi vừa nói “Có người đào góc tường nhà tôi, nếu không tới, tôi sợ cậu quên đường về”

“Không quên được, đi tới đâu cũng không thể quên được”

“Cái đó thì tôi tin”

Hai người đi dọc theo sân thể dục của trường, một người mặc áo bông, một người mặc áo lông vũ cũ. Giống như người thầy giáo già dẫn theo học trò mình ăn xong đi tản bộ

“Biết mình được giữ lại Cù thành, có vui không?

“Vui, mà cũng không vui”

“Hửm? Để tôi đoán xem, vui là vì Cù thành có nhiều cơ hội rèn luyện, khả năng phát triển rất lớn, có thể ở cùng với người nhà mình; còn không vui chính là vì rời đi đơn vị mình ở đã lâu, tâm lý, tình cảm nhiều nên băn khoăn”

“Dạ phải”

“Vậy nếu tôi cương quyết bắt cậu phải đi về, sẽ hận tôi sao? Hoặc là chúng ta đổi cách nói, nếu đột nhiên muốn đem cậu điều đến một chỗ rất xa, rất cực khổ, thậm chí nửa đời sau của cậu cắm rễ ở đó, không có người thân, không có bạn bè, bên người chỉ có những chiến hữu đồng cam cộng khổ, ngày qua ngày buồn tẻ, cậu còn nguyện ý không?”

“Vẫn là câu nói lúc đi kia” Tiểu Hồ mỉm cười, ánh mắt kiên định “Tôi phục tùng mệnh lệnh”

Phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh…

Bốn chữ này, chứa đựng ít nhiều sự chua xót bất đắc dĩ của người lính, lại chứa đầy ý chí cao thượng vinh quang!

“Là cam tâm tình nguyện phục tùng?”

Hồ Duy “Không phải”

Thái Hỉ cười cười “Cho nên, không cần đội trưởng, đoàn trưởng, thậm chí là tư lệnh mạnh miệng nói cái gì đều là lời nói suông, không ai thích nghe lời nói hư tình giả ý hời hợt, quân nhân cũng là người, cũng có tình cảm, cũng có lựa chọn của chính mình, chẳng qua mỗi lần lựa chọn thì muốn xem mình làm như thế nào. Mặc kệ là đến nơi nào, có thể bị yêu cầu, ít nhất chứng minh là mình có giá trị. Người một khi có giá trị thì như câu nói kia: là vàng thì đến nơi nào đều sẽ sáng lên. Một khoảnh khắc đưa ra lựa chọn, tương lai sẽ lấy các loại hình thức khác nhau mà hiện ra kết quả cho mình” Thái Hỉ đứng yên, đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào Hồ Duy “Cậu hiểu ý tôi không?”

Lời này ý nghĩ cực sâu xa.

Hồ Duy nghiêm túc tự hỏi…

Đột nhiên cậu lính cần vụ của lão Tống chạy tới “Hồ Duy, tham mưu trưởng gọi anh đến văn phòng ông ấy!”

“Đã biết, lập tức đến”. “Chủ nhiệm Thái…”

Thái Hỉ xua tay “Đi đi, hiện tại cậu ấy là lãnh đạo của cậu”

Hồ Duy muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người khép áo bông lại bước đi, đi được vài bước, anh bỗng nhiên xoay người.

Thái Hỉ vẫn đứng yên không nhúc nhích tại chỗ, đau buồn như nhìn con trai mình.

Giờ khắc này, Hồ Duy hiểu ra.

Một nửa đời phụng sự cho quân đội, trên lưng đeo suy nghĩ muốn cho lính dưới mình tiến bộ, rồi lại không thể không chấp nhận chìm nổi thời đại, ông như đến cả con trai mình mang đến cũng không thể đưa về nhà. Cứ vậy mà trơ mắt nhìn anh đi xa.

Đi vào tòa nhà nhân viên trường, lên cầu thang, đến tầng 6, gõ cửa, động tác liền mạch lưu loát, không chút kéo dài thời gian.

“Mời vào”, Hồ Duy đẩy cửa, trở tay đóng cửa lại, cúi chào báo cáo. Đồng chí lão Tống vẫn đưa lưng về phía Hồ Duy, hình như đang hút thuốc “Gặp lãnh đạo cũ của cậu chưa?”

“Đã gặp”

Từ sau lưng ghế dựa khói vẫn nhàn nhạt bay ra, trong phòng tràn ngập hơi thuốc “Hồ Duy, tôi thực xin lỗi. Làm cha chú của cậu, chú thực xin lỗi, làm người lãnh đạo huấn luyện của cậu, tôi cũng thực xin lỗi” ghế dựa xoay lại, lão Tống dụi tắt thuốc “Chính là quân nhân là như vậy…”

Hồ Duy đã chuẩn bị tinh thần tốt. Anh nhìn Tống Kinh Sinh, không kiêu ngạo không nịnh nọt “Ngài nói đi, tôi có chuẩn bị”

“Sư đoàn 24 Tây nam tỉnh Lâm, cậu chắc biết, hàng năm đóng quân ở Bố Tây, bởi vì chiến khu cao nguyên có địa hình đặc thù, không ngừng thích ứng các loại năng lực tác chiến với nghiên cứu phương án huấn luyện mới, bọn họ thành lập đoàn chuyên môn điện tử đối kháng, trực thuộc bộ tham mưu sư đoàn, trước mắt đúng là thời điểm thiếu người”

Một giấy điều lệnh đưa tới trước mắt Hồ Duy.

Giấy trắng chữ đỏ, viết rành mạch.