Tiểu Hà Sơn

Chương 28




Cách thời gian đàm phán còn mấy giờ, không gấp gáp, xe chạy được nửa đường, Vệ Nhuy cất di động bắt đầu đánh giá Nhị Nha, cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.

Kỳ quái ở đâu? Nói không rõ được, vẻ ngoài không có gì xấu, không được xem là đẹp động lòng người quyến rũ mê hoặc, chỉ có vẻ lanh lợi trong trẻo. Cách cô ngồi nhìn bên ngoài cửa kính, lông mi chớp lên chớp xuống, mình ngồi bên cạnh mà không thèm nhìn mình, chỉ tập trung nhìn bên ngoài, nhìn xe cộ, người đi lại trên đường.

Vệ Nhuy bắt chéo chân, rất thú vị nghiên cứu cô “Này, cô nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn xe”

“Xe có gì mà nhìn”

“Nhìn xem có xe gì mới hay không” Nhìn xe buýt có ông chú bà cô lớn tuổi, chống gậy, đội mũ xách đồ ăn; nhìn xe đạp có mấy người thanh niên đang phóng vọt về trước; bọn họ là đại diện cho lớp người thành thị, là thể hiện một bộ phận tạo thành nên thành phố này.

Vệ Nhuy nghiêng người “Cô thích xe?”

“Thích chứ”

“Xe của tôi thế nào?”

Nhị Nha bĩu môi “Chỉ hù dọa người đi đường, phô trương quá”

Vệ Nhuy thiếu điều trào máu, phô trương quá? Cô có biết xe này 400 vạn dặm chạy như bay mà kêu phô trương? Vệ Nhuy biết cô khác lạ ở đâu rồi, nhà quê! Nhà quê chưa hiểu chuyện đời! Ngay cả áo khoác mặc trên người kia cũng là hàng giảm giá của mấy năm trước. Vệ Nhuy hừ mũi suy nghĩ, chân đá đá ghế tài xế “Dừng ở trung tâm thương mại phía trước một lát”

Xe dừng ở trung tâm thương mại nổi tiếng ở Cù thành “Tân quang thiên địa”, Vệ Nhuy cầm túi xuống xe, ở bên ngoài đứng cả buổi, thấy Nhị Nha không xuống theo, anh nhướng nhướng chân mày với Nhị Nha. Nhị Nha tưởng anh ta đùa với mình, cũng nhướng nhướng chân mày lại còn nghĩ bụng, nhướng mày thì có bản lĩnh gì, tôi còn biết động đậy lỗ tai nữa đây.

Vệ Nhuy sửng sốt, lại hất hất mặt ý kêu cô xuống xe. Nhị Nha không thể hiểu được “Anh làm gì vậy?”

Vệ Nhuy trước nay chưa từng gặp cô gái nào mà không hiểu phong tình như vậy, bày ra vẻ “soái” thất bại, mặt mày xám xịt nói “Cô xuống xe!”

“Mua đồ thì tự anh đi mua đi, chờ anh không phải được rồi sao!”

Nói năng vô nghĩa, Vệ Nhuy dứt khoát trực tiếp chui vào xe, xách Nhị Nha như xách cổ gà con kéo xuống, Nhị Nha đứng trước cửa trung tâm thương mại lôi lôi kéo kéo với anh “Anh đừng túm tôi nha…”

“Ngoan ngoãn chút đi! Không nghe lời tìm người bán cô đi luôn. Một cân năm đồng, cô khóc cũng không tìm ra được đường về nhà đâu”

Vệ Nhuy nói rất nghiêm túc, không giống như đang hăm dọa, nghe nói không thể về nhà, Nhị Nha hối hận xanh ruột, không nên leo bừa lên xe người khác, không thể tin cái loại người âm không ra âm dương không ra dương này. Bị túm xuống kéo về phía trung tâm thương mại đi được mấy bước, Nhị Nha quay đầu muốn chạy. Vệ Nhuy xách cổ áo cô “Đi đâu?”

“Tôi muốn đi WC”

“Nín lại”

“Không nín được”

“Không nín được thì tè trong quần”

Đi vài bước, thấy một nhãn hiệu, Vệ Nhuy lôi Nhị Nha đi vào, Nhị Nha không nhúc nhích, Vệ Nhuy đau đầu “Trời ơi, mua cho cô bộ quần áo! Cô ăn mặc quê mùa quá, không lên mặt bàn nổi”

“Mặc được là tốt rồi, cũng đâu phải đi tiếp rượu, làm gì mà không lên mặt bàn được!”

“Mặc tốt? Đôi vớ của thư ký tôi có thể mua được cả bộ cô mặc kia, còn thấy tốt?”

“Con khỉ khô ấy, áo khoác này của tôi là hàng hiệu, mấy ngàn đó!”

“Chị đại, thời gian của em có hạn, hôm nay do rảnh rỗi không có việc gì làm mới dẫn cô theo, 6 giờ là tới lúc hẹn làm việc, đừng làm trễ giờ được không? Cái này coi như tôi tạm thời thuê đi, không thể bạc đãi cô, quần áo này coi như là đồ bảo hộ lao động”

“Vậy thì đổi nhãn hiệu khác, tôi không thích nhãn hàng này”

Vệ Nhuy sảng khoái gật đầu “Được, cô nói cái nào thì chọn cái đó”

Nhị Nha trở tay kéo Vệ Nhuy quay lại quầy hàng đối diện. Cô đối với nhãn hiệu cái biết cái không, không quá rành nhưng vẫn biết rõ giá cả. Chỗ mà Vệ Nhuy định vào khi nãy, một món cũng phải năm con số. Quầy mà cô kéo Vệ Nhuy vào là nhãn hiệu này Diêu Huy thường mặc, Nhị Nha biết rõ. Vào trong, có người bán hàng nhiệt tình tiếp đón, hỏi muốn loại kiểu dáng nào, Nhị Nha đi xem từng dãy quần áo, Vệ Nhuy ngồi ghế sofa đợi, chỉ tay vào một bộ váy màu sáng “Đem cái này cho cô ấy thử”

“Vâng, ngài chờ một lát”

Nhân viên bán hàng là người có mắt nhìn, biết ai mới là người trả tiền, vừa giới thiệu vừa kéo Nhị Nha vào phòng thử đồ. Nhị Nha lắc đầu, chỉ một áo sơ mi đen “Tôi muốn thử cái này”

Vệ Nhuy lại đau đầu “Cô cứ muốn màu đen làm gì? Thờ chồng à?”. Anh nhìn không thuận mắt nhất là cô mặc cả bộ đen tuyền thế kia. Tuổi còn trẻ đã mặc thành bà cụ non. Vệ tổng giám nói chuyện không lựa lời, không ngờ câu “thờ chồng” kia làm đau Nhị Nha, cô cúi mắt, cầm áo sơ mi vào phòng thử đồ, bỏ lại một câu làm Vệ Nhuy kinh sợ “Không thờ chồng, giữ đạo hiếu thôi…”

Bà ngoại qua đời chưa được một tháng, muốn cô ăn mặc lòe loẹt thật sự không được.

Trong phòng thử đồ, Nhị Nha thay áo sơ mi ra ngắm nghía, hít một hơi dài. Áo sơ mi thiết kế đặc biệt, áo bằng tơ tằm, phía sau lưng rũ lộ ra nửa lưng, vừa che nội y mà vẫn lộ lưng. Đi ra, Vệ Nhuy cũng không phản đối “Cô quay một vòng tôi xem thử”

Nhị Nha không tình nguyện quay người, Vệ Nhuy nhếch miệng, dứt khoát chụp tay ghế sofa đứng lên “Được, cái này đi”

Nhị Nha đau hết cả ruột gan đi tìm túi xách, trong lòng oán giận, người gì đâu, một phân tiền còn chưa kiếm ra mà mình đã bỏ ra mấy ngàn mua một cái áo chắc không có cơ hội mặc lần thứ hai.

Thấy Nhị Nha lấy ví tiền, Vệ Nhuy khó chịu ra mặt “Cô lại làm gì?”

“Trả tiền, không cần lấy tiền của anh, anh không là gì của tôi cả”

“Không phải lúc nãy đã nói đây là đồ để làm việc sao, cô yên tâm, tiền này sẽ trừ vào tiền công của cô. Tôi không phải người hào phóng, nhưng mà ở đây không có chuyện con gái tự mình thanh toán”. Nói rồi Vệ Nhuy nhìn người bán hàng huýt sáo, đưa một tấm thẻ, nhân viên bán hàng nhận lấy, Vệ Nhuy hạ giọng nói “Cái áo khoác kia cũng cắt nhãn mác giá tiền đi”

Từ trong trung tâm thương mại ra ngoài, Vệ Nhuy còn cực kỳ phong độ cầm túi đồ và áo khoác cho Nhị Nha.

Nhị Nha nói “Anh đưa áo khoác cho tôi, lạnh quá”

Vệ Nhuy lấy trong túi ra một cái áo khoác lông “Biết “ngài” còn giữ đạo hiếu, không dám chọn xanh đỏ lòe loẹt, cái này “ngài” nhìn có thuận mắt không, có thể nể tình mặc đi, coi như tôi cho cô mượn, sau đó thì trả lại tôi?”

Giọng điệu thương lượng nhỏ nhẹ, Nhị Nha biết ý tốt của anh, không do dự nhận lấy mặc vào, còn khom người cung tay với Vệ Nhuy “Cảm ơn anh!”

Vệ Nhuy cũng khom người “Không cần khách sáo”.

Lên xe đi về hướng ngân hàng Hà Lập, Nhị Nha lấy tài liệu chuẩn bị đọc, nói với Vệ Nhuy “Anh đừng làm phiền tôi, tôi phải đọc qua tài liệu để lát nữa không luống cuống”

Vệ Nhuy làm tư thế ra vẻ không dám trêu vào “Mời ngài mời ngài!!”

Tài liệu đọc qua nhớ trong lòng, Nhị Nha lấy từ điển ra tra lại mấy từ ngữ chuyên ngành, trong miệng lẩm nhẩm, đã nắm chắc 80%. Chuẩn bị tương đối, Nhị Nha định cùng Vệ Nhuy nói chuyện thù lao nhưng không biết mở miệng ra sao.

Vệ Nhuy nhắm mắt ngửa đầu nghỉ ngơi, thẳng thắn hỏi “Nghĩ cái gì? Nói đi”

Nhị Nha hắng giọng nói “Tôi là thu phí theo giờ, một giờ 2.000, giống như kiểu đàm phán của anh thì thường không quá 2 giờ, vượt quá thì thu thêm 500. Vượt qua một giờ gần hai giờ thì thu như hai giờ”

“… tuy biết việc này anh cũng gấp, theo lý phải thêm tiền, nhưng mà” Nhị Nha cào cào mặt “Dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác, cũng muốn cho thấy thành ý nên cứ tính như vậy đi. Nếu tôi làm không tốt, anh không vừa ý thì tôi không thu một xu”

Vệ Nhuy cười cười, nhắm mắt bắt tay cô “Thành giao”

Sự thật chứng minh, ánh mắt Vệ Nhuy không sai. Trên bàn đàm phán, việc nào ra việc đó, Nhị Nha là người rất linh hoạt. Công việc quan trọng nhất của phiên dịch chính là thuyết minh rõ ràng, truyền đạt đầy đủ nội dung của hai bên, không mang theo bất kỳ cảm tình cá nhân nào. Cô kéo ghế dựa ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, trên đùi là xấp giấy tốc ký, trong tay cầm viết, toàn bộ quá trình không hề có một động tác dư thừa. Khiến Vệ Nhuy hài lòng nhất là dù ăn mặc quê mùa nhưng khi nói chuyện, là giọng Luân Đôn chính tông. Thiên thời địa lợi nhân hòa, tóm lại, hôm nay tâm tình Vệ tổng giám cực tốt, nói chuyện chưa tới một giờ đã quyết định cho vay.

Hai bên bắt tay tạm biệt, bên kia muốn mời Vệ tổng giám ra ngoài uống vài ly. Vệ Nhuy cười phong lưu cực kỳ, khen hay, đảo mắt xách theo Nhị Nha “Chạy đi đâu?”

“Tôi tan tầm! Anh xong việc rồi nha!”

“Ai nói xong rồi, một lát còn đi uống rượu bên ngoài đó”

Nhị Nha nóng nảy “Tôi không tiếp rượu!”

“Yên tâm đi, tiếp rượu cũng không tìm cô. Không có cô ai phiên dịch cho tôi?”

“Vậy thêm tiền! Cứ thêm một giờ tính 500, không được vượt quá 12 giờ, không, 11 giờ”

“Tôi cho cô thêm 5.000, đi nhanh đi”

“Vậy anh trả tiền vừa rồi cho tôi đi”

“Đại gia như tôi còn có thể thiếu cô chút tiền đó sao!”

“Anh đại gia sao không trả tiền ngay bây giờ cho tôi chứ?”

Hai người vừa cãi nhau vừa ngồi vào xe, Vệ Nhuy hừ hừ “Biết cái gì là sống về đêm không? Từng đi hộp đêm chưa?”

Xem thường ai chứ!

Nhị Nha vỗ ngực cực kỳ kiêu ngạo “Chuyện này trước kia tôi không thiếu phần đâu”

“Phải không đó, đi là đi đâu?”

Nổi tiếng nhất Nhạn thành, Kim Bích huy hoàng HYV!

Vệ Nhuy cười nhạo “Kim bích huy hoàng”? Có phải còn có đèn chùm kiểu Âu treo trên trần không?”

Thấy Vệ Nhuy có vẻ chế nhạo, Nhị Nha tắt lửa nhiệt tình không thèm hé răng.

Quyết tâm đưa Nhị Nha xem việc đời, Vệ tổng giám sung sướng búng tay, nói cái tên, xe hướng tới hộp đêm náo nhiệt nhất Cù thành!

Vệ Nhuy là ai? Hộp đêm biết anh tới đều vui vẻ. Đã có lúc anh chơi tới “high” nhất, đứng lên nói “Tất cả nước mọi người uống, tôi bao, chọn loại tốt nhất mang lên đây!”

Bà chủ hộp đêm cười tít mắt, Vệ tổng, anh nói loại tốt nhất, là con gái hay là gì?

Một người “lưu manh” như vậy, ý định mang Nhị Nha đi mở mang tầm mắt chính là quyết tâm khiến cô phục mình, gọi anh bằng “ba”. Nhưng Vệ Nhuy trăm triệu lần không nghĩ tới Nhị Nha là người uống rượu như uống nước lọc, ngàn ly không ngã.

Lúc mới bắt đầu mời rượu, Vệ Nhuy còn chưa biết, kéo Nhị Nha lại nói vào tai cô “Đến đây, uống một chút, không uống chút rượu thì không thú vị”. Âm thanh chấn động khiến tim Nhị Nha như muốn nhảy ra ngoài, ngoài sàn nhảy quay cuồng, ai cũng nhảy như điên, Nhị Nha nhận ly rượu kia, ngửa đầu uống cạn. Vệ Nhuy thấy, à há, còn có thể uống. Vì vậy lại rót đầy một ly “Lại đây lại đây, muốn uống thì uống cạn luôn. Nhà cô ở Nhạn thành à?”

“Đúng”

“Nhạn thành có gì tốt, có cái gì để chơi không?”

“Nhạn thành à, chỗ nào cũng tốt! Chỗ chơi rất nhiều”

Hai người kề tai nói nhỏ, giọng nói ù ù trong hoàn cảnh hỗn độn, Nhị Nha càng uống càng vui, Vệ Nhuy càng uống càng không phục, rất nhanh đã có một loạt vỏ chai rỗng.

Vệ Nhuy sớm đã vứt đối tác ra sau đầu, xăn tay áo sơ mi rống “Phục vụ, đem tới đây một chục chai!”

Nhị Nha chống tay lên sofa, nhìn khắp nơi xung quanh, thấy nơi này cũng chả có gì. Chỉ là ăn mặc thời trang hơn, trang trí cao cấp hơn. Bỗng nhiên có tiếng huýt sáo, tất cả sôi động lên. Nhìn lại thì trên sân khấu có một người mặc bikini vóc dáng cao gầy bắt đầu biểu diễn.

Nhị Nha kinh ngạc “A múa cột!”

“Có gì mà ngạc nhiên chứ, múa cột đâu phải chỉ là múa cột, bây giờ người ta coi nó như tập thể dục, như múa, như yoga!”

Nói xong, Vệ Nhuy nhìn cách ăn mặc của Nhị Nha, nảy ý muốn đùa ác kéo cô vào sàn nhảy. Nhị Nha la lên vài tiếng, Vệ Nhuy có ý xấu, sức lực của cô sao là đối thủ của anh, tay nắm chặt lại không cho cô vùng ra, hai người dính sát vào nhau. Trên sân khấu, người chỉnh nhạc (DJ) thấy Vệ tổng giám tự mình lên sân khấu, tay trượt sang nhạc tình cảm, dưới sàn nhảy mọi người dạt dần nhường một khoảng trống cho hai người.

Vệ Nhuy cười hì hì, tay cũng rất tự nhiên ôm lấy Đỗ Oản.

Nhị Nha hoảng hốt “Anh làm gì vậy?”

“Khiêu vũ đó”

“Tôi không biết nhảy đâu”

“Không biết thì đi theo tôi, học tí là biết”

“Anh buông tôi ra”

“Không buông”

Vệ Nhuy lúc này cồn xông tới óc, như lọt vào sương mù, nhìn Nhị Nha mà lòng ngưa ngứa. Nhị Nha nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt đảo một vòng, lấy hết sức dẫm lên giày cao gót nghiến chân anh ta, Vệ Nhuy đau điếng cúi gập người xuống “Mẹ kiếp…”

“Khiêu vũ thì lo mà nhảy cho tốt, đừng có sờ chỗ này sờ chỗ kia lợi dụng con gái”

Cái dẫm này khiến Vệ Nhuy tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa định trở mặt thì Nhị Nha đã cho anh một đòn trí mạng!

Cô hét to “Vệ tổng giám phải khiêu vũ!!! Mọi người yên lặng đi!!!”

Sàn nhảy dần dần dừng lại, tất cả đều kinh ngạc quay đầu nhìn hai người. Lúc này đổi lại là Vệ Nhuy hoảng sợ nhìn Nhị Nha “Cô muốn làm gì?”

Nhị Nha hiền lành vô hại cười hắc hắc, nghĩ thầm “Chó chết, muốn chơi tôi, làm gì có chuyện dễ vậy?”. Cô bò lên trên sân khấu, khom người hỏi DJ “Có thể kết nối bluetooth không? Tôi muốn mở một bài nhạc”

DJ vung tay “Muốn bài gì cô cứ nói, nhạc của cô âm thanh sẽ không tốt”

“Cái tôi muốn các anh không có”

“Không có chuyện đó, chỉ cần cô nói ra là gì cũng có”

Nhị Nha cười nhếch mép, nhón chân ghé sát DJ nói một câu. DJ hoang mang hỏi lại “Cô chắc chứ?”

Nhị Nha gật đầu thật mạnh “Vệ tổng giám nói muốn bài đó, nhớ về thời thanh xuân”

“Một bài trả 500”

“Vệ tổng giám nói cho anh 5.000”

“Lên luôn em êi”

Sau đó, trước mắt bao nhiêu người, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, tiếng nói rõ ràng bắt đầu “Bài tập thể dục bảy động tác của học sinh tiểu học trung học cả nước” khiến cả hộp đêm sôi trào.

Đúng là chỉ có gặp Vệ tổng giám mới có trường hợp này!

Đúng là khẩu vị của Vệ tổng giám không bình thường!

“Động tác thứ nhất, vươn thở…”

Vệ Nhuy cắn chặt răng, dưới sân khấu phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhị Nha.

Nhị Nha ở trên sân khấu nghiêng đầu nhìn lại, giống như một đứa trẻ.

Thử hỏi danh tiếng của Vệ tổng giám đã bao giờ mất mặt thế này!

Mấy trăm trai gái nhảy tập thể dục thời đi học, mà ở hộp đêm!!

Anh mà nhảy thì ngày mai truyền ra ngoài làm sao còn gặp người khác!

Nhưng mà cô đứng trên sân khấu, cười khanh khách nhìn anh.

“Thua người không thua trận” là nguyên tắc sống còn của đồng chí Vệ Nhuy từ khi trưởng thành. Tiếng vỗ tay cổ vũ ồn ào không dứt, vì vậy, Vệ Nhuy Vệ tổng giám dưới sự ủng hộ cuồng nhiệt của mấy trăm người, đầu óc tê dại mà nhảy, không trâu bắt chó đi cày mà. Bắt đầu nhảy theo bảy động tác thể dục.

Toilet tiếng phun ào ào.

Vệ Nhuy được tài xế giữ cổ áo sơ mi, đầu khó chịu như sắp nứt ra. Tài xế chán nản vỗ lưng cho anh, mở một chai nước đưa qua, mới đụng vô miệng Vệ Nhuy, Vệ Nhuy đã co rúm lại nói liên tục “Không uống, không uống!!!”

Tài xế bóp miệng anh ra “Cho anh súc miệng! Thì anh nói anh không uống được, chọc cô ấy làm gì?”

Vệ Nhuy gục người xuống sắp khóc, cũng hận chính mình, anh không bao giờ nói chỗ nhỏ con gái quê, ai mà nói cô ấy quê mùa anh liều mạng với người đó.

Nhảy tập thể dục ở hộp đêm, chơi tới mức vậy, con mẹ nó là nữ vương hộp đêm đó. Nhảy thất điên bát đảo chưa đã ghiền, còn một hai lôi kéo anh uống rượu, một chục chưa đủ thì hai chục, uống tới mức Vệ Nhuy cảm thấy giống như anh uống hết rượu của cả năm nay rồi, cô ấy còn mặt mũi tỉnh khô, tim không đập loạn.

Tài xế nhìn ông chủ mình bị hành còn cười ha hả “Vệ tổng, anh nhảy rất đúng bài đó, nhiều năm vậy mà còn chưa quên nhỉ! Làm cho mấy người nước ngoài kia nhìn hết sức kích động, bây giờ còn ở bên ngoài lôi kéo người ta chỉ cho nhảy kìa”

Ban đầu là Vệ Nhuy bị xấu mặt, cuối cùng lại thành cả đống trai gái tới hộp đêm chơi biến thành hồi ức thanh xuân, biến thành mấy trăm người nhảy tập thể dục, DJ thấy vậy liền chỉnh tiết tấu nhanh hơn, sôi động hơn. Vệ Nhuy mở miệng định nói lại thấy ghê ghê trong miệng, vội vàng gục xuống bồn mà ói tới mật xanh mật vàng.

Từ trong hộp đêm ra ngoài, không dám động tay động chân nữa, Vệ Nhuy hận không thể cách xa Nhị Nha tám mét. Nhị Nha còn vênh mặt hất hàm sai khiến “Ở đây tôi không biết đường, anh đưa tôi về”

Vệ Nhuy thiếu điều quỳ xuống “Được, cô nói đi đâu thì đi đó, cô muốn về Nhạn thành tôi cũng suốt đêm đưa cô về”

“Vậy thì không cần, cho tôi đến hẻm gần khu Hồng tinh là được”

Vệ Nhuy đang kéo cửa xe dừng tay lại, nhíu mày “Cô ở đó à?” Chỗ đó là khu vực cũ, đã hư hại nặng, một cô gái trẻ không nên ở đó.

Tiếng chất vấn lại “Ở chỗ đó không được sao?”

Vệ Nhuy co rúm lại “Được, được”

Xe rẽ trái rẽ phải đưa Nhị Nha về nhà, hai người chiếm mỗi người 1 góc xe phía sau, Vệ Nhuy không dám nói tiếng nào, xe dằn một cái là anh lại muốn phun ra. Lúc chờ đèn đỏ, anh xuống xe lấy hai chai nước sau cốp. Mở một chai, giống như dâng cống phẩm cho Nhị Nha “Đây…”

Nhị Nha lắc đầu, ánh mắt đề phòng “Tôi không uống, không khát”

Vệ Nhuy cười “Dám uống rượu ở hộp đêm mà không dám uống nước trên xe tôi?”

Nhị Nha chẳng e dè “Rượu là tôi nhìn thấy họ mở, nước này của anh thì không”

“Không thì tôi thử cho cô coi” Vệ Nhuy lấy chai nước lại uống một hớp, sau đó mở chai khác, cũng uống một hớp “Không có chuyện gì rồi chứ?”

Nhị Nha liếc trắng mắt, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

“Đừng lạnh lùng vậy chứ, hai chúng ta lăn lộn cả nửa ngày rồi, còn không tính quen biết sao? Tôi là người tốt hay xấu cũng không nhìn ra à?”

“Anh không phải người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt gì”

Lời này coi vậy mà đúng. Vệ Nhuy thở dài, cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, hạ quyết tâm trong lòng. Hôm nào đó phải đem cái đồ nhà quê làm nhân viên của mình, không cần làm gì hết, chỉ cần theo anh giải buồn là đủ. Nghĩ ngợi, Vệ Nhuy vỗ đầu một cái, nhớ ra buổi tối đã hứa làm một chuyện. Vì vậy kêu tài xế thay đổi đường đi. “Tối nay tôi phải gặp một người bạn có chút chuyện, cô chờ vài phút rồi tôi đưa cô về nhà”

Nhị Nha muốn xuống xe “Vậy anh cho tôi xuống đây đi, tôi tự về”

Vệ Nhuy ngăn lại “Chỉ mấy phút thôi, nhanh lắm là xong”

Đang nói thì tài xế đã lái xe vào một tiểu khu, dừng lại đối diện với một chiếc Audi.

Vệ Nhuy vung tay như đuổi gà “Ở trong xe chờ tôi! Chỉ mấy phút thôi!”. Lúc xuống xe còn gõ gõ cửa kính, kêu tài xế đem cửa xe khóa chết lại.

Hồ Duy đã ở đây chờ Vệ Nhuy hai giờ đồng hồ. Thấy xe anh từ xa tiến lại, Tiểu Hồ nhả khói, tắt thuốc, xuống xe đóng cửa lại “Cậu tới sớm nhỉ”

Vệ Nhuy nồng nặc mùi rượu, làn da cổ đỏ bừng, giọng xin lỗi “Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi bị người ta trị quá mức, xém chút nữa quên luôn chuyện hẹn cậu”. Đưa một tờ giấy qua “Địa chỉ ở đây”

Hồ Duy nhận lấy, mở ra gật đầu “Biết rồi”. Nói rồi lên xe đi, còn không quên quay lại quan tâm nói Vệ Nhuy “Uống ít chút đi, đừng có uống đến chết, sợ mạng cậu dài quá à”

Anh có tật bị dị ứng, từ nhỏ đã bị, uống thuốc trường kỳ, bác sĩ đã dặn uống thuốc thì không được uống rượu. “Hôm nay tình huống đặc biệt”

Vừa nói xong thì nghe tiếng động ầm ĩ bên trong xe phía sau. Nhị Nha ở bên trong ra sức đập vào cửa kính, muốn cho Vệ Nhuy chú ý.

Hồ Duy ngừng lại “Trong xe cậu có người?”

Vệ Nhuy liếm liếm môi “Không nghe lời, lỡ thả ra dễ cắn người lắm”

Hồ Duy cười, hiểu mà không nói.

Nhị Nha trong xe lo lắng. Cô điên cuồng đấm cửa sổ xe kêu “Cho tôi ra ngoài”, Vệ Nhuy quát khẽ “Lát nữa sẽ ra! Giục cái gì mà giục!”

Nhị Nha thấy rõ ràng người trong xe đối diện là Hồ Duy!!!

Như vậy làm sao mà cô có thể ngồi yên được!!

Lăn lộn nửa ngày với Vệ Nhuy, bây giờ ban đêm ở Cù thành, thời khắc dễ cảm thấy phiêu bạt, thấy Hồ Duy thì làm cảm giác gì? Là tha hương gặp cố tri! Là gặp chiến hữu sau cách mạng thắng lợi! Là cứu bá tánh cần lao khổ sở khỏi nước lửa đó!!

Đó là anh Tiểu Hồ của cô đó!

Nhị Nha kéo cửa xe, gần sắp khóc nói với tài xế “Anh cho tôi xuống đi!”

Tài xế quay lại nói “Vệ tổng không cho mà”

“Vệ tổng không cho thì anh không mở cửa? Anh ta giết người còn anh đưa dao hả! Tôi không nín được!”

“Muốn đi WC à?”

“Anh không mở thì tôi làm trong xe…”

“Đừng đừng đừng, xe này làm vệ sinh mệt lắm!”

Nói xong lật đật mở cửa. Nhị Nha như chim lao khỏi lồng, đứng bên ngoài xe xa xa gọi “Anh Tiểu Hồ!!!”

Một tiếng này, dọa Vệ Nhuy, kinh động Hồ Duy. Hai người đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy Nhị Nha đứng bên ngoài xe Vệ Nhuy, nhìn thẳng vào anh!

Trong mắt là chờ đợi, như đứa trẻ đứng trước cửa nhà trẻ chờ người lớn đến đón về!

Hồ Duy thoạt nhìn Nhị Nha mà trong nháy mắt không thể tin nổi, lại nhìn về Vệ Nhuy với ánh mắt ẩn chứa lửa giận.

Vệ Nhuy chỉ cảm thấy đầu mình vang lên ầm ầm, hoàn toàn ngốc rồi. Rốt cuộc anh quen biết với cái người nào đây chứ!