Tiểu Hà Sơn

Chương 27




Công ty mà Diêu Huy giới thiệu cho Nhị Nha là một công ty gia đình, nổi tiếng trong ngành là điều kiện cao. Diêu Huy giới thiệu cô đến đó, đưa số điện thoại người liên hệ cho cô để khi tới thì liên hệ với người đó. Nghề của Nhị Nha trước nay vẫn là dạng tự do, mỗi ngày ở trong công ty Diêu Huy chỉ là dạng công ty nhỏ, làm gì đã thấy qua những văn phòng làm việc cao cấp như thế này, một đống con gái ăn mặc xinh đẹp, sử dụng laptop, bưng café, mang giày cao gót đi như đi giày đế bệt.

Cô vào sảnh, tiến tới quầy tiếp tân hỏi thăm, ở đây đang đông người, cô chen vào hỏi “Xin chào, tôi đến phỏng vấn ở Trung Dịch”

Cô gái tiếp tân đang nghe liên tục 2, 3 cái điện thoại, không ngẩng lên “Hôm nay Trung Dịch không có phỏng vấn, tôi không nghe bên nhân sự báo”

“Tôi là…”

Chưa kịp nói xong đã có người chen vào “Cô ơi, tôi đến tầng 16”

Nhị Nha nhụt chí đứng sau đám đông đó, lấy di động ra gọi cho người mà Diêu Huy bảo cô liên hệ, điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, một giọng đàn ông uể oải “Alo?”

“Xin chào, tôi được Diêu Huy giới thiệu liên hệ anh, hẹn hôm nay phỏng vấn”

“Diêu Huy?” một loạt tiếng gõ bàn phím lạch cạch, người đó lười biếng trả lời “À, biết rồi, Đỗ… Đỗ Vãn”

“Dạ, Đỗ Oản”

“Cô ở đâu?”

“Tôi đang ở dưới lầu chỗ quầy tiếp tân, họ bảo hôm nay các anh không có phỏng vấn nên không lên được”

Trung Dịch tuyển người xưa nay đều là đến các trường đại học lớn, mỗi năm 1 lần vào mùa thu, Nhị Nha tới không đúng lúc. Người đó không quan tâm mà đáp lại “Được rồi, cô ở dưới lầu chờ, để tôi liên hệ tiếp tân”

Đều là người nhờ người, giống như khi tốt nghiệp nhờ quan hệ để có cơ hội nên thấp thỏm. Khoảng 5 phút sau, tiếp tân gọi “Đỗ Vãn, Đỗ Vãn là ai?”

Nhị Nha thân thiện tiến tới “Là tôi!”

Tiếp tân lấy thẻ từ vào cổng, nhập thông tin vào máy tính “Đây, Trung Dịch ở lầu 22, bên trái có thang máy”

Vất vả chen vào được thang máy, Nhị Nha nới cổ áo khoác, cả người toát mồ hôi.

Công việc không dễ tìm, thật sự không dễ tìm.

Tìm được lầu 22 của công ty Trung Dịch, đi vào là cảm nhận được không khí bận rộn nghiêm túc. Điện thoại, máy copy, máy fax. Thanh âm đan xen nhau không ngừng. Nhị Nha tìm cái bàn có cô gái ngồi gần cửa nhất, nhẹ giọng hỏi “Xin chào, cho hỏi Triệu Bác Văn ở đâu ạ?”

“Phía sau”

“Xin chào, tôi muốn hỏi chỗ Triệu Bác Văn”

Lại một cái khoát tay tùy ý “Phía sau”

Y như con ruồi mất đầu hỏi lung tung vài người, Nhị Nha vốn được nuông chiều từ bé có hơi bực mới tìm được chính chủ. Trước bàn có để một bảng tên, Bộ phận phiên dịch kinh doanh quốc tế, Triệu Bác Văn.

Người mang mắt kính, đầu tròn, hơi hói.

“Xin chào…”

Có vẻ văn hóa công ty này là không thèm nhìn mặt người, chỉ lo bận rộn công việc của mình “Ừ, Đỗ Oản đúng không?”

“Dạ phải…”

“Đợi một lát”, gõ xong một nửa đoạn dịch, Triệu Bác Văn mới từ tài liệu ngẩng lên nhìn văn phòng kính cuối phòng, sau đó đeo bảng tên lên, nói nhỏ với Nhị Nha “Cô đi theo tôi, dẫn cô đến gặp quản lý bộ phận nhân sự”

Nhị Nha như cô dâu nhỏ đi theo Triệu Bác Văn, bên trong có một phụ nữ trung niên tóc ngắn, mặc nguyên bộ vest đen, đúng kiểu phụ nữ mạnh mẽ thành đạt. Triệu Bác Văn đẩy mắt kính, vẫn nói nhỏ giống như hai người đang giao dịch mua bán gì mờ ám “Cô chờ tôi một lát, tôi đi vào nói trước”

Vốn là đi cửa sau nên người ta nói cái gì thì phải nghe cái đó. Gõ cửa, người phụ nữ đó ngẩng đầu, Triệu Bác Văn trưng vẻ mặt tươi cười “Chị Lý, bận quá ạ?”. Sau đó hai người trò chuyện.

Nhị Nha cẩn thận nhìn xung quanh, có thể thấy người quản lý nhíu mày nghiêm túc

“Anh biết chúng ta hiện nay không tuyển người…”

“Vâng, là do bạn học nhờ, chị còn nhớ Diêu Huy mà lần trước chúng ta ăn cơm không”

“Ai cũng vậy thôi, tôi cũng phải được cấp trên phê duyệt, không duyệt thì cô ấy là ai cũng vậy, chưa kể chỉ học khoa chính quy thì không được ký hợp đồng”

“Vâng vâng vâng, con gái một mình tới nơi khác làm việc cũng khó khăn, lại là bạn học nhờ vả, chị xem thử xem nếu không được thì coi như làm nhân viên thực tập một thời gian, phỏng vấn trước xem sao…”

Đều là đồng nghiệp, huống chi người đã chờ bên ngoài, người quản lý nhân sự cho dù bất mãn cũng phải xem tượng trưng một lát, hỏi vài câu. Liếc mắt nhìn Nhị Nha đứng ngoài cửa “Là cô ấy à?”

“Vâng vâng, cô ấy đấy”

“Vậy anh kêu vào đi”

Triệu Bác Văn cảm ơn rối rít, khom lưng ra ngoài đánh mắt với Nhị Nha “Vào đi!”

Nếu như ban đầu Nhị Nha còn hơi sợ hãi với chỗ này, nhìn thấy Triệu Bác Văn vì mình mà phải cầu cạnh người khác, trong lòng cô lại rất mâu thuẫn. Cô không thích người khác vì mình mà cầu cạnh người khác, cảm giác đó không dễ chịu. Cảm giác như mình làm sai gì đó, có hơi uất ức. Nhưng mà ở đây là chỗ nhờ vả bằng tình cảm của Diêu Huy, cho dù không muốn cũng phải nghiêm túc cư xử.

Rũ mi hạ mắt đi vào, Nhị Nha cúi người đúng tiêu chuẩn 90 độ “Xin chào, tôi tên Đỗ Oản”

“Ngồi đi, có mang lý lịch không?”

“Dạ có” Nhị Nha đưa sơ yếu lý lịch chuẩn bị sẵn ra, thành thật đưa sang.

Cùng lúc đó, Vệ Nhuy vẻ mặt chán đời ngừng xe dưới tòa nhà văn phòng cao cấp này, tiện tay ném chìa khóa vứt cho bảo vệ. Có vẻ anh thường tới đây, người vừa vào cửa đã có người đón ở lầu một mở cổng, ấn thang máy.

Muốn nói thì nói về việc hai người trước. Trước đã giới thiệu, Vệ Nhuy là Tổng giám đốc ngân hàng Hà Lập hoạt động tín dụng, chuyên thực hiện các khoản cho vay.

Ngân hàng Hà Lập là đầu tư bên ngoài, cho vay quốc tế, tỉ suất hối đoái tự do, vì vậy Vệ tổng giám quyền lợi khá lớn. Các công ty muốn được cho vay thì phải tìm Vệ Nhuy, Vệ tổng giám một ngày nhiều việc như vậy sao có thể tiếp hết được, vì vậy thì xem ai hiểu ý.

Cứ thế nên tạo nên cách làm việc của Vệ Nhuy cực kỳ tùy tiện, thái độ kiêu ngạo, tính cách bất thường. Gần đây anh ta đang bàn hạng mục với một công ty bên Anh. Phía Anh làm việc nghiêm túc, email gửi tới lui mấy lần, thấy ngân hàng bên này tin tức chậm chạp nên định đưa một đoàn đàm phán tới bàn việc trực tiếp. Thư ký báo với anh, anh đau đầu xoa xoa thái dương “Gấp cái gì không biết?”

“Thật sự là gấp, hai dây chuyền sản xuất đã dự trù xong, chờ vay được thì tiến hành sản xuất”

“Vậy làm đi, nói với tôi cái gì chứ?”

Loại việc thế này anh chỉ cần cho người đi là được, cần gì hội nghị, đàm phán, đều do mấy bộ phận chuyên môn làm. Thư ký hít sâu một hơi “Phiên dịch bên kia có chút vấn đề”

Vệ Nhuy nhướng mày “Vấn đề gì?”

“Phụ trách cung cấp phiên dịch chuyên nghiệp cho chúng ta xưa nay là công ty Trung Dịch, Sở tổng điểm danh muốn anh tự mình đi tới tìm người, nếu không…”

Vệ Nhuy mặt âm u liếc mắt qua “Nếu không thì thế nào?”

Thư lý sao dám nói lại nguyên văn lời Sở tổng, chỉ chọn lựa từ ngữ nhẹ nhàng “Nếu không, bây giờ nhân tài thiếu, công ty cô ấy cũng không có dư lương…”

Tập tài liệu gấp lại đánh xạch, thư ký rụt cổ lại, lấy tập hồ sơ che mặt “Anh thiếu nợ phong lưu bên ngoài, tôi chỉ là nói lại ngàn vạn lần đừng trút giận lên người tôi!”

Vệ Nhuy ngoài cười trong không cười hừ một tiếng, xoay người trên ghế da. Theo lý thuyết, ngân hàng đầu tư nước ngoài thì người quản lý cấp cao không thể không biết ngoại ngữ. Nhưng ngân hàng Hà Lập có Vệ Nhuy giỏi tiếng Hà Lan, tiếng Anh dùng nhiều từ chuyên ngành, anh không nắm chắc. Vì vậy khi có những nghiệp vụ hợp tác nước ngoài thì đều có công ty phiên dịch thực hiện.

Giám đốc công ty Trung Dịch là Sở Hồng, hợp tác với ngân hàng Hà Lập nhiều năm, một lần trong cuộc họp thường niên được mời tham dự, được người giới thiệu với Vệ Nhuy thì cùng uống hai ly rượu, Vệ tổng giám mặc bộ vest lịch sự, tướng tá đẹp đẽ nhẹ nhàng, khiến cho mỹ nữ liên tục hướng tới cười duyên, đêm đó lăn giường với nhau.

Vốn chỉ là chuyện trăng gió qua đường, ai cũng là người trải đời anh tình tôi nguyện, Vệ Nhuy không để trong lòng mà Sở Hồng thì lại động lòng. Lăn lộn thương trường bao năm, luôn cư xử đúng mực với đàn ông, biết rõ Vệ Nhuy là người không đáng để mình bị đánh bại, Sở Hồng cũng không muốn làm gì, chỉ là lựa thời gian mà ăn bữa cơm, làm nũng một chút, vui đùa một chút.

Thời gian trước tâm tình Vệ Nhuy tốt thì còn có lòng ứng phó, thỉnh thoảng sau khi ăn xong còn đưa đi dạo phố, tặng quà. Sau đó công việc nhiều, lại thêm mấy ngày bị nổi ban nên Vệ tổng giám toát ra cái vẻ “người sống chớ gần”, cái gì mà gái đẹp hẹn hò bữa tối nến đỏ lãng mạn gì gì đều không thèm để ý tới. Có một lần thư ký uyển chuyển truyền lời “Sở tổng hẹn anh ăn cơm tối”

Vệ Nhuy mắt thâm quầng, ngửa đầu nằm trong phòng nghỉ, lấy chăn trùm mặt “Không đi!”

Chuyện đó làm Sở Hồng ghi trong lòng, quyết tâm tìm cơ hội trị Vệ Nhuy một trận. Cái “trị” này, muốn gãi đúng chỗ ngứa, không thể làm Vệ Nhuy phản cảm cũng phải thể hiện được sự ấm ức của mình.

Công việc lui đi thì tình tới, muốn chơi thì Vệ Nhuy tiếp chiêu, cho mặt mũi, anh muốn hạ quyết tâm không để ý tới ai, ai cũng không thể làm gì anh. Ngồi xoay vòng vòng trên ghế xong, Vệ Nhuy đứng lên lấy chìa khóa đi ra ngoài.

Đi tới lầu 22, phòng giám đốc, cửa chớp đã kéo lại nhìn không thấy bên trong, Vệ Nhuy đẩy cửa đi vào, vừa vào là có người đẹp nhào vào ngực, ôm lấy cổ anh oán giận “Vệ tổng giám đúng là người bận rộn, muốn gặp anh một lát phải lấy việc công ra làm cớ”

Vệ Nhuy nửa ôm nửa không ôm đỡ eo người đẹp, nói gì đó bên tai mà khiến Sở Hồng đỏ hết cả tai, không đề cập việc thiếu nhân sự phiên dịch buổi tối, ngồi ở văn phòng hai phút, cuối cùng Sở Hồng tự mình đưa người ra, còn kéo tya Vệ Nhuy làm nũng “Tối nay đàm phán em tự đi có được không?”

Vệ Nhuy chỉ cười, không nói được cũng không nói không được “Sở tổng tự mình ra trận không phải là coi thường nhân tài sao?”

Móng tay chọc lên ngực Vệ Nhuy, nghiến răng nghiến lợi “Người khác đi em không yên tâm”

Ra đến cửa thang máy, vừa lúc đụng phải Nhị Nha. Nhị Nha đang cúi đầu bỏ lý lịch vào túi hồ sơ, trong đầu nghĩ quản lý nhân sự nói với cô “Kinh nghiệm của cô không tệ nhưng bằng cấp hơi thiếu, nhân viên thực tập của chúng tôi cũng đủ, để tôi báo với giám đốc rồi có tin tức gì sẽ báo cho cô”

Nhị Nha thử thăm dò “Nhân viên thực tập một tháng bao nhiêu tiền?”

Quản lý nhân sự lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, tới chỗ này làm việc còn muốn hỏi tiền lương bao nhiêu. Xoay ghế vào máy tính “3.000, bao cơm trưa, không đóng bảo hiểm”

Nhị Nha chửi thầm “3.000, 3.000 tôi không tới!”

Tức giận cho lý lịch vào bao, cô đụng phải Sở Hồng đang sóng vai với Vệ Nhuy ra ngoài.

Đụng một cái làm chìa khóa xe trong tay Vệ Nhuy rơi xuống đất. Anh không vui nhíu mày.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi” Nhị Nha ngồi xuống nhặt chìa khóa lên, lơ đãng nhìn thấy ký hiệu B trên chìa khóa, rụt cổ lại.

Do Nhị Nha đeo bảng tên khách nên Sở Hồng lên tiếng hỏi “Cô đến đây có việc gì?”

Nhị Nha nhìn bảng tên trước ngực Sở Hồng, hơi lúng túng “Phỏng vấn”

“Gần đây công ty không tuyển người, ai giới thiệu cô đến?”

Nhị Nha nghĩ thầm không thể đem tên Triệu Bác Văn với Diêu Huy ra được, bắt đầu nói dối “Không có ai giới thiệu, tôi nghe nói nên đến thử xem thế nào”.

Vệ Nhuy đang nhàm chán đứng chờ thang máy, nghe vậy quay lại nhìn Nhị Nha.

A! Cô gái này xinh xắn, trắng trẻo sáng sủa, nói chuyện không sợ hãi lúng túng, hợp tình hợp lý. Vì vậy tốt tính hỏi một câu “Cô học cái gì?”

“Tiếng Anh”

“Phỏng vấn phiên dịch à?”

Nhị Nha đánh giá Vệ Nhuy, cảm thấy anh giống kiểu làm chủ như Sở Hồng, đầu óc nhanh nhạy móc lý lịch ra “Đây ạ”

Sở Hồng nhíu mày tiến tới muốn ngăn lại, Vệ Nhuy đã nhận lấy lý lịch của cô. Đảo mắt qua, tên có ý nghĩa

Đỗ Oản.

Nhìn quê quán, Nhạn thành!!!

Vệ Nhuy gần đây có hứng thú với Nhạn thành, có lẽ do Hồ Duy từ đó trở về, anh muốn biết về Nhạn thành, xem ở đó có những gì.

Thang máy tới nơi, Vệ Nhuy cầm lý lịch của Nhị Nha, đối mặt với cô nói một câu mà sau này nhớ lại anh phải hối hận không thôi “Cô đi theo tôi”

Nhị Nha ngạc nhiên quay lại nhìn Sở Hồng, rồi lại nhìn Vệ Nhuy.

Vệ Nhuy bấm thang máy dừng, ở bên trong chờ cô hơi mất kiên nhẫn “Nhanh lên chứ”

“À được!”

Nhị Nha nhanh như chớp chui vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Vệ Nhuy đối mặt với sắc mặt xanh mét của Sở Hồng lộ nụ cười “tạm biệt”

Thang máy đi xuống không một tiếng động. Vệ Nhuy đứng phía trước, Nhị Nha đứng phía sau, một hỏi một đáp.

Vệ Nhuy nhàn nhã ngâm nga bài hát. Nhị Nha mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.

“Tốt nghiệp trường gì?”

“Ngoại ngữ XXX”

“Tiếng Anh sử dụng được mức nào?”

“So với người bản xứ thì nói tốt”

“À, tốt vậy sao người ta không tuyển cô”

Nhị Nha nói như trút giận “Mắt chó nhìn người thấp”

Vệ Nhuy bị chọc cười “Phiên dịch tài chính thì sao?”

“Cụ thể là cái gì?”

“Thương mại quốc tế, cho vay”

“Được”

“Giỏi không?”

“Trước kia tôi đã phiên dịch cho các hội chợ thương mại quốc tế” có sao nói vậy, bây giờ người làm gì cũng đều bằng miệng, thời điểm quan trọng thì phải xem trên tình hình thực tế.

Mà Vệ Nhuy là người làm việc tùy tiện. Mặc kệ Nhị Nha nói thật hay không, trực tiếp mang cô ra ngoài tòa nhà cao ốc, thấy thư ký thì hất cằm “Đem tư liệu buổi tối đưa cho cô ấy”

Thư ký gật đầu, kéo cửa xe cho Vệ Nhuy.

Vệ Nhuy ngồi phía sau, còn dịch vào bên trong, chừa lại phía bên phải, thấy Nhị Nha đứng bên ngoài không lên xe, thò đầu ra nhìn “Lên xe chứ…”

Nhị Nha nhìn chiếc xe Bentley bóng lưỡng, do dự. Vệ Nhuy nhạy bén hiểu, cười “Sợ à?”

Nhị Nha nhìn thấy xe ô tô này, nhìn thư ký của Vệ Nhuy, cũng không giống người làm chuyện xấu. Vì vậy trấn tĩnh lại.

Cúi người, chui vào trong xe.

Cửa đóng lại thật mạnh.

Nhị Nha lần này triệt để leo lên thuyền giặc!