Tiểu Hà Sơn

Chương 17




Đỗ Hi phẫu thuật thành công nhưng mới chỉ là bước đầu tiên trong cuộc vạn dặm trường chinh, sau đó còn tiến hành quan sát thường xuyên, lâu dài, tránh việc cơ thể đào thải dị vật, hơn nữa, quan trọng nhất là ông không có khả năng tiếp tục công tác ở khoa cấp cứu.

Sau khi Đỗ Hi được đẩy ra, viện trưởng Trương cũng theo sát, chậm rãi giải thích kết quả phẫu thuật với Đỗ Kê Sơn “Bác yên tâm, bây giờ đưa cậu ấy vào quan sát hai ngày, chủ yếu để kiểm tra đo lường khả năng, tránh những biến chứng sau phẫu thuật, chờ tỉnh lại thì chuyển về phòng bệnh thông thường”

“Vâng, tốt tốt, các anh vất vả rồi” ông nhíu mày nghiêm túc lắng nghe, mắt nhìn về hướng phòng phẫu thuật phía sau “Vị bác sĩ mổ chính cho Đỗ Hi đâu rồi?”

“Chủ nhiệm Nhạc mệt nên ngồi nghỉ ở bên trong một lát, đứng mổ suốt 6 tiếng đồng hồ nên cơ thể chịu không nổi”

“Thay ta cảm ơn ông ấy, vất vả rồi”

“Nhất định sẽ chuyển lời ạ”

Đỗ Kê Sơn nhìn Đỗ Hi nằm trên giường, vui buồn lẫn lộn. Tốt xấu gì cũng nhặt lại được cái mạng. Nhưng mà thà đem ông già xương cốt không còn như ông chịu đi, lại cứ bắt tội đứa con trai này…

Để Đỗ Hi tiện nghỉ ngơi, cũng không có việc gì để chăm sóc. Người nhà kéo nhau ra thang máy.

Hồ Duy đứng bên cửa sổ, thả lon coca trong tay, nhấc chân đi qua. Phía trước anh, cánh cửa phòng phẫu thuật có người mở cửa đi ra ngoài, Hồ Duy đi ngang qua cửa, hai người lướt qua nhau.

Nhạc Tiểu Bằng mặc nguyên bộ đồ trong phẫu thuật, đội mũ sát khuẩn, khẩu trang tháo xuống trước ngực, lộ cả khuôn mặt.

Hồ Duy mặc đồ thường phục mùa thu, áo khoác cà vạt đều ở trong xe, áo sơmi trên người bị Đỗ Cam túm lấy đấm anh khi nãy mà hơi nhăn nhúm.

Hai tay anh đút túi quần, hơi cúi đầu. Có lẽ do mặt mũi của đàn ông nên anh không muốn ngẩng đầu để người khác thấy vết thương. Nhưng khi đi ngang qua cánh cửa kia, ma xui quỷ khiến Hồ Duy ngước lên nhìn thoáng qua bên trong.

Hai người vẫn duy trì bước chân đi, không ai dừng lại. Một cái liếc mắt, có thể chỉ một giây, hoặc hai giây.

Nhạc Tiểu Bằng mặt không gợn sóng, Hồ Duy cũng lạnh nhạt như vậy, như nhìn một người xa lạ.

Không có tiết mục cha con nhận nhau kinh thiên động địa, giống như chỉ cái nhìn vội vã thoáng qua, biết đối phương còn sống trên đời này, thậm chí không nghĩ đến những cái khác, cứ vậy mà đi lướt qua nhau.

Hồ Duy đuổi theo giường bệnh Đỗ Hi, Đỗ Cam vẫn mắng “Mày còn lại đây làm gì?”

Hồ Duy không lên tiếng, kiên trì đi theo giường Đỗ Hi, đi theo mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mặt ông.

Người được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người nhà không được vào, thời gian thăm bệnh cũng qua, chỉ có thể nhìn qua kính mà thấy Đỗ Hi nằm đó, trên người gắn đủ loại máy móc giám sát, gương mặt bình thản im lặng.

Tầm hơn nửa giờ sau, ngồi, đứng, đều chỉ là bên ngoài cửa kính nhìn vào, vợ Đỗ Kính kéo tay chồng “Cũng đã muộn rồi, nếu không đưa ba về trước? Đến giờ ba uống thuốc nghỉ ngơi”

Đỗ Kính gật đầu, bước tới ngồi xổm bên chân Đỗ Kê Sơn “Ba, đưa ba về nghỉ trước, tình huống của chú ba nó cũng ổn định, bệnh viện đông bác sĩ y tá vậy chăm sóc, không thành vấn đề đâu, hôm nay con với chú hai nó ở lại đây theo dõi, nếu ba muốn thì đợi em ba nó tỉnh lại, lại đưa ba tới”

Đỗ Kê Sơn đang ngẩn ngơ, nghe Đỗ Kính gọi một tiếng mới hoàn hồn.

“Được, lát nữa kêu thằng hai đưa ba về, ba có chuyện muốn nói với nó”

Đỗ Kính đồng ý, đứng lên nói với Đỗ Cam để ông đưa ba về “Chú hai, lát nữa chú…”

Đỗ Kê Sơn chống gậy đứng lên, gọi Hồ Duy đang đứng trước cửa kính “Hồ Duy”

Hồ Duy quay đầu lại, ông chỉ tay về phía cầu thang “Lại đây, ông nội nói với con vài câu”

Hai người ở cầu thang nói chuyện khoảng 2-3 phút, giọng rất thấp, bên ngoài không ai nghe được cụ thể là bên trong nói gì.

Lát sau, Đỗ Kê Sơn dẫn Hồ Duy ra, nói với con trai con dâu “Hôm nay không cần ai ở lại đây, một lát thằng hai đưa ba về nhà, thằng cả cũng đưa Thư Bình về, để Hồ Duy ở lại đây là được”

Đỗ Cam không đồng ý “Không được! Để nó ở lại đây con không yên tâm”

Ông trừng mắt giận “Thế nào? Trong nhà này con quyết định hay ta quyết định! Gần 60 tuổi đầu mà ở bên ngoài không biết cư xử ổn thoả, la la hét hét, đừng nói là em trai con còn nằm ở bên trong, ở bên ngoài cũng không mắc sai lầm như vậy. Quyết định như vậy đi, ban ngày Hồ Duy phải đi làm, con với thằng cả ai có thời gian thì tới chăm sóc, buổi tối không cần các con, để cho hai cha con nó ở với nhau”

Đỗ Kê Sơn người già nhưng trí không già, tuy không biết rõ đầu đuôi sự việc nhưng ông tin tưởng Hồ Duy. Đây là biện pháp để Hồ Duy với Đỗ Hi được ở cùng một chỗ, cho hai cha con có không gian riêng.

Đoàn người đưa Đỗ Kê Sơn về nhà, bên ngoài phòng ICU yên tĩnh lại.

Có người nhà bệnh nhân rảnh rỗi liền ngồi nói chuyện tào lao.

“Vừa rồi là cả nhà già trẻ cả gia đình của ai vậy?”

“À nghe nói là bác sĩ của bệnh viện này, người già đó là ba ông ấy, đứa trẻ kia là con ông ấy, còn hai người kia… là anh em thì phải”

“Coi thái độ họ đối với cậu kia thì có vẻ như cậu ta làm người khác lo lắng, chọc cho ba cậu ta giận đến ngã xuống”

“Chắc chắn rồi, không thấy trên mặt còn có vết thương sao, không biết bên ngoài quậy ra chuyện gì rồi”

“Chậc chậc”

Trong phòng không khí rất ngột ngạt, khiến anh đau đầu như thở không nổi. Ban đêm trong bệnh viện yên tĩnh, thời tiết tháng 4 ấm áp, có người xách cơm chiều từ tiệm lề đường vội vàng đi về, có người đẩy bệnh nhân tản bộ trong sân.

Hồ Duy tìm chỗ không ai thấy, muốn hút điếu thuốc. Mới vừa lấy gói thuốc trong túi quần ra, phía sau có người đứng không xa đó hỏi anh “Con đối với ta còn có ấn tượng không?”

Điếu thuốc để ở giữa môi ngừng lại, Hồ Duy cúi đầu, nhét nó vào gói thuốc, đứng lên.

Anh xoay người, vẫn duy trì khoảng cách với người nọ, rất bình tĩnh nói “Có ấn tượng nhưng không nhớ rõ lắm”

Nghe lời này của Hồ Duy, Nhạc Tiểu Bằng thả tay mỉm cười, nhưng trong mắt thất vọng chán nản.

Ông đã cởi đồ giải phẫu, thay quần áo của mình.

Một bộ quân trang giống y như đúc Hồ Duy!

Nhưng mà…

Già so với trẻ càng trầm tĩnh ổn định, trên vai là chức hàm, trước ngực là những đường gạch thẳng tư cấp*

Người qua đường nhìn thấy thế này không khỏi thốt lên, đây mới thật sự đúng là cha con!

Nhạc Tiểu Bằng cũng không giận, giọng điệu vẫn điềm đạm “Nhiều năm không gặp, không nhớ rõ cũng đúng thôi”

Tay Hồ Duy trong túi quần đã nắm chặt thành quyền. Ông ta có thể nào như vậy! Có thể nào nói câu ấy nhẹ nhàng như mây thoảng mây trôi vậy!!

Hồ Duy cắn răng không hé nửa lời, đứng dưới tàng cây nhìn chằm chằm ông ấy “Ông còn nhớ rõ mẹ tôi không?”

“Nhớ, làm sao mà không nhớ rõ, mẹ con cả đời này ta không quên được”

Nói những lời này, Nhạc Tiểu Bằng không có dè dặt của tuổi trung niên, cũng không có sự sôi nổi không hợp lứa tuổi, thản nhiên bình thường mà lại có vẻ trịnh trọng không lẫn một tia lừa dối.

“Khi bà ấy chết, ông không nghĩ tới việc đến nhìn một lần”. Tiểu Hồ đỏ bừng mắt, phẫn nộ cố gắng kiềm chế mình để không bật ra câu hỏi “Tại sao ông cũng không đến đón tôi”.

Một người đàn ông trẻ có khí khái nam nhi, kiên quyết, trong lòng quật cường nghĩ, ông nếu đã không cần tôi, tôi cũng nhất định không hỏi ông vì sao lại không cần.

Dù sao từ bỏ chính là từ bỏ, thậm chí huyết thống máu mủ cũng không quan trọng.

Nhìn Hồ Duy hiện tại như nhìn thấy bản thân khi còn trẻ, Nhạc Tiểu Bằng môi run rẩy, tựa như muốn nói điều gì. Nhưng run rẩy, vùng vẫy đấu tranh, mà cái gì cũng không nói ra. Ông nhìn Hồ Duy vẻ mặt tổn thương, trong mắt ngập tràn sự đau lòng, lại không dám biểu lộ, chỉ có thể bình tĩnh mà nói “Nhà họ đối với con không tốt”

“Không tốt như thế nào, trên mặt bị thương một chút là không tốt? Cho tôi ăn cho tôi mặc, nuôi tôi lớn, người khác có cái gì tôi có cái đó, còn có thể có cái gì không tốt?”

Đối với con tốt, đối với con tốt thì tại sao lại đi tham gia quân đội!

Con trẻ mới 18 tuổi, cạo đầu gần như trọc, gầy như cây cột, cởi hết đồ đứng ở kia, bị bác sĩ chỉ huy kiểm tra thân thể, sau đó trong lên người bộ y phục màu xanh, trên xe lửa màu xanh rầm rập rời nhà xa trăm dặm.

Nhớ tới Hồ Duy khi đó, tim Nhạc Tiểu Bằng đau như dao cắt.

“Cha dượng con…”

“Ông ấy là ba tôi”

Nhạc Tiểu Bằng cười, đau khổ gật đầu “Đúng rồi, là ba con. Ba con… đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, có điều sau này cần phải tĩnh dưỡng, không thể làm việc ở khoa cấp cứu”

“Hiện tại ta ở Cù thành, tới Nhạn thành chỉ vì đi họp, ngày mai ta phải đi rồi. Ta biết lúc này con tiếp nhận ta rất khó, con cũng không cần kêu ta là ba. Nhưng mà…”

“Nhưng mà sau này con gặp khó khăn, hoặc thân thể ba con có gì không ổn, lúc nào con cũng có thể tìm ta. Đây là điện thoại của ta”

Một tấm card đưa tới trước mặt Hồ Duy.

Phía trên viết địa chỉ nhà, điện thoại bàn, di động…

Bàn tay nắm trong túi quần siết càng chặt, rồi buông ra, Hồ Duy cầm tấm card, nghiêm túc cúi đầu xem. Như thể đem từng địa chỉ, con số kia mà khắc từng cái vào trong lòng.

“Ông sớm biết tôi ở đây, có phải không?”

Bỗng nhiên đột ngột lên tiếng hỏi, hỏi đến tim Nhạc Tiểu Bằng run rẩy.

Ông ấy đã sớm biết mình ở nhà họ Đỗ, biết chính mình đi theo ai mà sống. Nhưng ông ấy chưa từng nghĩ tới việc tới tìm mình. Chỉ có anh dựa vào ấn tượng mà nhớ cha mình là bác sĩ quân y, vì vậy mới không hề nao núng mà dấn thân vào quân đội. Anh nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày, anh có thể biết được tin tức của ông ấy.

Thật buồn cười, thật thảm thương.

Không được Nhạc Tiểu Bằng trả lời, đúng như Hồ Duy dự kiến. Anh lẳng lặng cầm tấm card, quay người đi.

Nhạc Tiểu Bằng ở phía sau anh đột nhiên nói “Hồ Duy, ta muốn đón con về Cù thành. Trở về cùng ta đi”

Ta muốn đón con về Cù thành…

Câu này từ lúc mẹ qua đời, Hồ Duy vẫn luôn mong đợi…

Anh từ 18 tuổi đến 28 tuổi, mong đến nản lòng nhụt chí, mong đến tiết trời xuân sang thu mấy năm, mong đến nỗi những ký ức mơ hồ về cha ruột cũng không nhớ được, ông nói ông muốn đón mình đi.

Hồ Duy quay lưng về phía Nhạc Tiểu Bằng, dưới ánh đèn đường là bóng lưng người đàn ông trẻ mạnh mẽ kiên cường, không chịu khuất phục.

“Lời này ông nói mười năm trước, tôi có thể sẽ đồng ý”

Nhưng hiện tại.

Anh quay đầu lại, nhìn Nhạc Tiểu Bằng mỉm cười.

Đó là một nụ cười đơn thuần.

Nụ cười phát ra từ nội tâm, không có nước mắt, không phải châm chọc, vừa có cố chấp trẻ con lại vừa có vẻ nản lòng thoái chí cùng bất lực

“Biết ông còn sống, gọi ông một tiếng ba, đời này không thể ở bên ông báo hiếu, chờ kiếp sau nếu cuộc đời cho chúng ta ký hiệu nhận ra nhau, tôi lại đến báo hiếu”

Hiện tại.

Anh chỉ có thể vậy.

Hồ Duy khoanh tay từ từ đi tới phía trước, bỗng nhiên một tiếng gọi chân thành vang lên trong tòa nhà, kinh động hoa, kinh động cỏ, kinh động người đi qua đường

“Ba ơi…”

Một tiếng kêu nghẹn trong lòng mười mấy năm. Kêu đến tha thiết, kêu đến vang tận mây xanh!!!

Hồ Duy ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên bậc thang, hai hàng nước mắt nóng hổi.

Hình tượng người cha trong trí nhớ thời thơ ấu dần hiện rõ.

Anh khóc rồi cười.

Trong lòng nghĩ.

Đã gọi lần này.

Chỉ gọi lần này.

Nhạc Tiểu Bằng nhìn theo bóng dáng con trai càng lúc càng xa, ánh mắt đau thương.

Hồ Duy à… Hồ Duy…

Con ông.

Ông không đau khổ vì anh không nhận mình.

Ông khổ sở vì tuổi anh mới bao nhiêu, đã trải qua bao nhiêu đau khổ, trên vai gánh nặng bao nhiêu ân tình của người.

—–

* Tư hàm, tư cấp: Mình hiểu nó kiểu như sao, gạch nhìn để biết cấp bậc của quân đội, công an ấy