Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 96




Editor: Tường An

Bản thân A La cũng biết mình chọc ra tai họa rồi, biết Tiêu Kính Viễn là nam nhân hay ghen, cũng thấy rõ vẻ ghen tị trong mắt hắn nhưng vẫn cố tình trêu chọc hắn, chẳng những không nhanh chóng vạch rõ quan hệ giữa mình và Tam hoàng tử, ngược lại còn nói giữ Tam hoàng tử làm đường lui, này xem như trực tiếp chọc giận Tiêu Kính Viễn, hắn lập tức kéo nàng vào ngực, ôm ấp hôn hít một phen.

A La ban đầu còn cự tuyệt, sau biến thành ỡm ờ, không bao lâu đã toàn thân mềm nhũn cơ hồ đứng không vững, nửa người dựa hẳn vào lòng Tiêu Kính Viễn, mặc cho hắn làm gì thì làm.

Cơn gió mùa hạ thổi qua bãi lau sậy, cành lau khô lắc lư theo gió, phảng phất như vòng eo mềm mại thướt tha của thiếu nữ, hương sen và hương hoa cỏ dại mọc ven bờ sông thoang thoảng trong không khí.

Tiêu Kính Viễn cúi đầu, cái cằm cương nghị gác lên mái tóc đen mềm của nàng, chóp mũi vương vấn mùi hương ngọt ngào động lòng người, nhất thời có chút không phân rõ đâu là mùi hương cơ thể nàng, đâu là mùi hoa cỏ ngày hè.

Cách tầng tầng lớp lớp lau sậy trắng phau, bên kia là hội thuyền rồng hừng hực khí thế, chiêng trống vang trời, tiếng vỗ tay, tiếng cười đùa, cổ vũ không ngừng truyền đến.

Những âm thanh kia phảng phất như thật xa xôi, lại phảng phất như rất gần.

A La nhắm mắt lại, đắm chìm trong tư vị khó diễn tả bằng lời mà Tiêu Kính Viễn mang đến cho mình.

Có lẽ bởi vì đang ở bên ngoài, cũng có lẽ bởi vì tiếng chiêng trống rung trời bên kia chỉ ngăn cách với bên này một cánh đồng lau sậy, bầu không khí giữa đôi nam nữ vừa ngượng ngùng, lại mang theo tư vị cấm kỵ, điều này làm nàng ít nhiều có chút khó tự kiềm chế.

Tiêu Kính Viễn ôm nàng trong ngực, nhìn hai hàng lông mi ướt át như cánh bướm dính sương sớm, duy mỹ mà mê hoặc, hắn càng say mê không tự thoát ra được, cúi đầu hôn lên gò má mềm mịn hồng nhuận của nàng.

"Hiện tại còn mạnh miệng?" hắn thấp giọng hỏi.

Nửa nằm trong lòng hắn, nàng xuyên qua kẽ lá, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la rộng lớn.

Hơi khép mi lại, nàng cảm thụ chất giọng khàn khàn ôn nhu của hắn.

Nàng biết, hành vi của nàng và hắn lúc này có chút hoang đường không chịu nổi.

Nàng đời trước chưa bao giờ biết, thì ra nam nhân nhìn lạnh lùng nghiêm khắc này còn có thể làm ra hành vi hoang đường như vậy, càng không biết, thì ra ngữ khí của hắn có thể dịu dàng đến thế, khàn khàn mang theo ôn nhu sủng nịnh, phảng phất như bầu trời bát ngát kia, có thể bao dung hết thảy sự tùy hứng của nàng.

Nàng mím môi cười khẽ, vẫn như cũ khép hờ mắt, không trả lời.

"Nói hay không?" hắn nhìn chằm chằm hàng mi ướt át kia, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua kẽ lá chiếu lên làn da trắng nõn mịn màng của nàng, phảng phất như có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt tiểu cô nương, vì thế hắn hiếm khi nổi lên tâm trêu đùa, dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt nàng, cố ý ép hỏi như vậy.

- -----------

Mà bên kia đồng lau sậy, Tam hoàng tử bước đi có vẻ nôn nóng.

Hắn đã sớm biết tin hôm nay A La sẽ đến hội thuyền rồng, cho nên từ sáng sớm đã cố ý sửa soạn chỉnh tề đến đây, trông mong có thể gặp nàng. Vừa rồi đứng trên thuyền, từ xa xa nhìn thấy nàng, trong lòng vui vẻ, vội vàng sai người lái thuyền vào bờ, muốn lại bắt chuyện với nàng.

Nào ngờ, thuyền chưa cập bờ thì thấy nàng nói chuyện với một thiếu niên ngăm đen.

Hắn nheo mắt trông sang, nhất thời không biết đây là tiểu tử nhà nào?

Sau đó nghe người bên cạnh nhắc nhở mới biết thì ra là công tử nhà Ngưu tướng quân.

Hắn tất nhiên rất không thích, nhưng A La nói chuyện với người khác, hắn tựa hồ cũng không xen vào, ít nhất bây giờ là như vậy.

Hắn đành nhẫn nại một lát, đứng xa xa nhìn, rốt cuộc thấy A La và Ngưu Thiên Quân tách ra.

Vì thế, trong lòng hắn thở phào một hơi, vội vàng xuống thuyền đi qua tìm A La, tốt xấu gì cũng phải giải thích rõ chuyện phụ thân A La lúc trước.

Không ngờ sau khi lên bờ, hắn tìm thế nào cũng không thấy A La đâu, sai người tìm ca ca Diệp Thanh Xuyên của A La cũng không thấy nàng ở đó. Trong lòng hắn bất giác cảm thấy không ổn, vừa sợ lộ ra sẽ tổn hại thanh danh A La, lại muốn nhanh chóng tìm được nàng, chỉ có thể sai hạ nhân tìm kiếm chung quanh.

Tìm một vòng vẫn không thấy người đâu, rốt cuộc không nhẫn được nữa, sai người gọi Ngưu Thiên Quân đến.

Bên kia, Ngưu Thiên Quân sau khi nghe những lời A La nói liền biết, mình đời này sợ là vô duyên với giai nhân, trong lòng vô cùng thất lạc, vẻ mặt ảm đạm, ngây ngốc đứng trên bờ sông nhìn thuyền rồng, trong đầu lại nghĩ đến đủ loại thần thái của A La cô nương đối với mình lúc trước. Hắn nghĩ, rõ ràng lúc trước nàng đối với mình không phải vô tình, sao có thể bỗng nhiên lãnh đạm như thế, hẳn là giận hắn không thể ra tay tương trợ khi Diệp gia gặp khó khăn đi.

Nghĩ như thế, tinh thần hắn suy sụp, cảm thấy mình thật vô dụng, về sau mình có công thành danh toại thì có thể thế nào, giai nhân rốt cuộc đã đi rồi, nhất thời cảm thấy sống không có ý nghĩa, chỉ hận không thể đâm đầu nhảy xuống sông mới tốt.

Đang khổ sở thì bị Tam hoàng tử gọi qua.

Hắn biết Tam hoàng tử có ý với A La, trong lòng càng khó chịu hơn, liền trừng mắt nhìn qua phía Tam hoàng tử.

Tuy Tam hoàng tử tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người cũng khiêm tốn nhường nhịn, nhưng chuyện liên quan đến nữ tử mình thích cho nên sắc mặt lúc này cũng không tính là tốt, ánh mắt thanh lãnh mang theo chút ghen tị.

Bốn mắt nhìn nhau, một bên đỏ mắt oán hận, một bên nhìn như trấn định thật ra âm thầm ghen tị, nhất thời hai người cũng có chút ngoài ý muốn.

Tam hoàng tử nhíu mày, không rõ người này tại sao dùng vẻ mặt căm hận nhìn mình, có chút không vui, thầm nghĩ nhi tử Ngưu gia quả nhiên là mãng phu thô lỗ. Mình tốt xấu gì cũng là Hoàng tử huyết mạch hoàng gia, là bào đệ của Thái tử, tên ngốc này cũng dám nhìn mình như vậy? Trong lòng có chút bất đắc dĩ.

"Cô nương Diệp gia đâu?" hắn tuy bất đắc dĩ tên ngốc này nhưng vì lo lắng A La nên vẫn mở miệng hỏi.

"Ngươi hỏi ta? Ta còn đang muốn hỏi ngươi đấy!" người khác kiêng kị thân phận Hoàng tử nhưng trong lòng Ngưu Thiên Quân bây giờ đâu còn nghĩ gì được, vừa mở miệng liền chống đối.

Tam hoàng tử càng bất đắc dĩ hơn, dù tính tình tốt cũng không khỏi nhíu mày.

"Vì sao hỏi ta?"

"Trong lòng ngươi tự biết!"

Ngưu Thiên Quân cảm thấy, A La cô nương thật đáng thương, nhất định sau khi Diệp gia trải qua đại nạn, hiểu rõ đạo lý cây cao bóng cả cho nên mới chọn vị Tam hoàng tử có quyền có thế này.

"Ngươi..." Tam hoàng tử cạn lời, hắn không biết mình tại sao gặp phải một tên lỗ mãng, thô bỉ như vậy?

"Vừa rồi ở trên thuyền, ta nhìn thấy A La cô nương đứng nói chuyện với ngươi, nhưng lúc xuống thuyền, chỉ chớp mắt liền không thấy người đâu, cho nên mới lại đây hỏi ngươi."

Tam hoàng tử hít thở sâu, nghĩ quan trọng nhất là tìm được A La cô nương, hắn đường đường là Tam hoàng tử, không nên chấp nhặt với người thô lỗ.

"Ngươi, ngươi thật sự không gặp Tam cô nương?"

"Nếu ta nhìn thấy thì tới hỏi ngươi làm gì?" đến tượng đất còn có tính tình, Tam hoàng tử tức giận hỏi lại.

Đến lúc này, Ngưu Thiên Quân cũng nhận thấy chuyện này không bình thường, hắn nâng tay sờ sờ trán: "Ta cũng không biết a, có lẽ Tam cô nương đã đi qua chỗ thiếu gia Diệp gia?"

Làm sao có thể!

Tam hoàng tử cảm thấy không ổn, cũng không thèm để ý đến Ngưu Thiên Quân nữa, vội vàng phái người đi tìm Diệp Trường Thanh, hạ nhân tác phong làm việc nhanh chóng, chỉ chốc lát đã trở về bẩm báo, chỗ Diệp Thanh Xuyên cũng không thấy Tam cô nương.

Tam hoàng tử lập tức biến sắc, mang người đi tìm kiếm khắp nơi.

Ngưu Thiên Quân cũng ý thức được chuyện không thích hợp, đi sát theo phía sau Tam hoàng tử như kẹo mè xửng, cùng đi tìm người.

Có điều, bọn hắn biết rõ lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liên quan đến khuê danh của A La tất nhiên không thể lộ ra, chỉ có thể lặng lẽ mà tìm.

- -------------

Bên này, A La đang dựa vào ngực Tiêu Kính Viễn, hai người câu có câu không nói chuyện, ngẫu nhiên chóp mũi đụng nhau, cọ cọ tới lui, phóng túng nhu tình, gió nhẹ lướt qua khơi gợi từng tầng gợn sóng.

"A La, chờ ngươi cập kê, ta liền đến cửa cầu hôn, được không?" thanh âm Tiêu Kính Viễn trầm khàn như rượu ngon lâu năm, nhẹ nhàng vang lên bên tai A La.

A La nhắm mắt không nói.

Nàng sẽ không dễ dàng đáp ứng hắn đâu, cửa Tiêu gia, dù nàng muốn vào cũng không phải là hiện tại.

"A La, ngươi..." Tiêu Kính Viễn đang nói thì nghe A La khẽ "a" một tiếng.

"Làm sao vậy?" nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, hắn không rõ mình nói sai cái gì, sao nàng bỗng nhiên có vẻ mặt này? Tựa như trước mặt là con sâu lông mà tiểu cô nương sợ nhất.

Đôi mắt linh động của A La chớp chớp, bộ dáng như kẻ trộm: "Thất thúc, có người đang tìm ta, bọn họ muốn qua bên này."

Tiêu Kính Viễn nghe nàng nói, hơi giật mình, tập trung lắng nghe, quả nhiên có tiếng giày đạp lên cỏ đi về hướng bên này, thậm chí còn có tiếng sàn sạt của lau sậy.

Sắc mặt hắn thay đổi, ôm A La trong ngực, rũ mắt nhìn nàng.

"Nhìn đi, ngươi cũng biết sợ rồi đúng không?" A La thấy hắn biến sắc, đúng là không ngờ hắn cũng có thời điểm kinh hoảng, ngữ khí sung sướng khi người gặp họa: "Chúng ta còn không mau chạy đi, bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt!"

Tiêu Kính Viễn nhướng mày, thấy nàng vốn dĩ đang kinh hách mà bây giờ lại nói như vậy thì bất đắc dĩ.

Hắn tất nhiên không sợ cái gì, chẳng qua là kinh ngạc mà thôi.

Hắn là người luyện võ, nhĩ lực kinh người nhưng không phát hiện ra có người đến, thứ nhất là vì tâm trí đặt hết vào giai nhân trong lòng, thứ hai là vì tiếng chiêng trống hò reo bên ngoài rất hỗn tạp, thật sự không nghĩ đến nàng không có võ công thế nhưng có thể nghe được tiếng động này.

Nhớ tới lúc trước nàng nói mình có thể biết trước chuyện tương lai, lúc này hắn càng tin phục hơn, không khỏi vươn tay, nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên.

"Tiểu nhân nhi ngươi, còn có khả năng nào khác mà ta không biết?"

A La xoay mặt đi, tránh khỏi tay hắn, lo lắng nói: "Bọn họ sắp đến rồi! Là Tam hoàng tử, còn có Ngưu Thiên Quân? Không đúng không đúng, còn có ca ca ta a! Chúng ta chạy mau!"

Dứt lời, nàng giống như kẻ trộm, kéo ống tay áo hắn liền muốn chạy.

Tiêu Kính Viễn thấy vậy, có chút dở khóc dở cười, đúng lúc này tiếng bước chân đã đến gần hơn, Tiêu Kính Viễn ôm A La, thi triển khinh công, toàn thân nhẹ nhàng như yến, mũi chân đạp lên ngọn cỏ lau mềm mại, bay về phía cách đó không xa.

Vì thế, khi đám người Tam hoàng tử và Ngưu Thiên Quân đến, nơi này làm gì có ai, chẳng qua chỉ có gió thổi cỏ lau xào xạc mà thôi.