Editor: Tường An
A La vốn muốn cách xa hắn, không ngờ cổ tay lại bị hắn nắm chặt, giãy cũng giãy không ra. Hắn khí lực lớn, nắm cổ tay nàng có chút đau đớn, nàng vừa hận vừa tức, cắn răng trợn mắt trừng hắn.
"Ngươi làm cái gì, buông ta ra!" nàng ủy khuất, nhỏ giọng quát lên.
Đôi mắt thâm trầm của Tiêu Kính Viễn nhìn nàng chằm chằm.
"Đang yên đang lành, thế này là sao? Hay là nói, đêm hôm đó ngươi căn bản không nói thật, chỉ dỗ ta thôi?"
Hắn không hiểu, rõ ràng ngày ấy đã nói tốt rồi, hắn sẽ giúp nàng điều tra chuyện trong mộng "chết ở Tiêu gia", cởi bỏ khúc mắc của nàng để nàng gả cho hắn.
Mấy ngày nay hắn tận tâm tận lực tìm dấu vết, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không có đầu mối mà thôi, cho nên muốn gặp nàng một lần, có lẽ tốt xấu gì cũng biết được chút manh mối.
Trùng hợp đại thọ mẫu thân hắn, hắn biết nàng nhất định sẽ đến, sáng sớm đã cố ý chọn lựa y phục, chỉnh trang mặt mũi một phen rồi mới ra tiếp đãi khách khứa, thầm nghĩ tìm cơ hội nói vài lời tri kỷ cùng nàng.
Nào ngờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng đi một mình, lại phát hiện hai mắt nàng nhìn chằm chằm Tiêu Vĩnh Hãn, thậm chí còn nhìn dấu chân là âm thầm thương tâm rơi lệ.
Tiêu Kính Viễn giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trái tim tràn đầy lửa nóng nhất thời biến thành băng lãnh.
Càng làm hắn không ngờ chính là, nàng vừa nhìn thấy hắn liền giống như tiểu thú bị khi dễ, phảng phất như có thể lập tức nhào tới cắn xé hắn.
Mà A La lúc này, trong lòng bi phẫn và giận dữ không kém Tiêu Kính Viễn, ngửa mặt nhìn hắn, tức giận đến mức ngực trướng đau.
"Ta dỗ ngươi? Tiêu Kính Viễn, Tiêu Thất gia, ngươi nhìn cho rõ, là ai dỗ ai?"
A La tức đỏ mặt, bất chấp tất cả, căm phẫn nói: "Tên lừa đảo nhà ngươi, hỗn đản, ngươi... ngươi trứng thối!"
Càng nói càng giận, A La dốc hết tất cả vốn liếng từ ngữ vô liêm sỉ mà nàng nghe được từ đám hạ nhân, ném hết cho Tiêu Kính Viễn, cũng không quan tâm có hợp ngữ cảnh hay không, dù thế nào cũng phải nói ra mới hả giận!
"Ngươi căn bản lừa gạt ta tuổi nhỏ, dụ dỗ ta, trêu đùa ta, ngươi, ngươi bội tình bạc nghĩa!"
Bội tình bạc nghĩa?
Tiêu Kính Viễn nhíu mày, im lặng nhìn nàng, không rõ vì sao mình bị chụp mũ như vậy, lại càng không rõ vì sao nàng bất mãn với mình như thế.
"Ngươi nói ta bội tình bạc nghĩa? Ta làm sai cái gì khiến ngươi nghĩ ta như vậy? Chẳng lẽ không phải ngươi muốn đến xem Tiêu Vĩnh Hãn, sau đó nhìn thấy Vĩnh Hãn và Kha Dung thân thiết với nhau cho nên yên lặng đứng đó rơi lệ? Ngày ấy ta hỏi ngươi, ngươi nói không thích Vĩnh Hãn, thì ra chỉ là dỗ ta mà thôi. Nếu ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không ngăn cản nhân duyên tốt của ngươi, thậm chí còn có thể giúp ngươi hoàn thành chuyện tốt này!"
"Ngươi..." A La chán nản.
Kỳ thật, nhắc tới Tiêu Vĩnh Hãn, nàng có chút đuối lý, dù sao trong mắt Tiêu Kính Viễn, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn không có liên quan gì, vừa rồi lại chạy tới nghe lén người ta nói chuyện, sau đó còn mặt ủ mày ê, người khác nhìn đương nhiên sẽ sinh ra hoài nghi.
Chẳng qua, con người ta trong cơn thịnh nộ sẽ không nhớ tới lỗi của bản thân mà chỉ nhìn chằm chằm lỗi lầm của người khác. A La tất nhiên cũng không ngoại lệ, trong lòng nàng tràn đầy căm hận Tiêu Kính Viễn ngày đó nói mấy lời ghét bỏ mình, còn có áo choàng lông điêu tơ vàng chói mắt trên người Phùng cô nương, càng nghĩ càng giận, cơ hồ muốn cắn nát răng, giận dữ nói: "Ngươi chỉ biết nói ta sai, bản thân ngươi đã làm gì, chẳng lẽ không biết sao? Từ trước tới nay chúng ta không liên quan gì nhau, ta cũng không hề muốn gả đến Tiêu gia các ngươi, vẫn nên sớm nhất đao lưỡng đoạn đi, từ nay về sau cầu quy cầu lộ quy lộ (đường ai nấy đi), nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau!"
Tiêu Kính Viễn vừa nghe câu "Nam hôn nữ gả, không liên quan đến nhau", sắc mặt nhất thời đen sì, càng nắm chặt cổ tay A La không buông: "Nói bậy, ngươi đã đáp ứng ta thì sao có thể đổi ý chứ. Hôm nay tại sao đột nhiên đổi ý, nhất định phải nói rõ ràng cho ta. Có phải trong lòng ngươi vẫn luôn nhớ nhung Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng ngươi phải biết trong mắt Vĩnh Hãn chỉ có Kha Dung, căn bản không có ngươi!"
Nhìn bộ dáng ghen tuông như trượng phu bắt kẻ thông dâm của hắn, A La giận quá hóa cười.
"Phi! Tiêu Thất thúc, lão nhân gia ngài cũng đã đàm hôn luận gả rồi, cho rằng ta không biết à, tại sao không đề cập đến chuyện này mà cứ gán ghép ta và cháu ngươi? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và cháu ngươi qua lại? Không sai, ta ở đây nhỏ vài giọt lệ, nhưng chẳng lẽ ta không thể vì nhìn tuyết tháng ba, cảm thán nhân sinh vô thường mà đau buồn rơi lệ sao?"
"Đàm hôn luận gả?" Tiêu Kính Viễn nghe nàng ngụy biện liền tự động lược qua không đề cập tới, chỉ chú ý nàng nhắc tới bốn chữ đàm hôn luận gả, "Ta muốn đàm hôn luận gả khi nào? Ngươi nghe ai nói?"
"Đừng giả bộ!" A La oán hận trừng hắn: "Không phải ngươi muốn cưới cô nương Phùng gia sao? Ta đều nhìn thấy hết rồi! Ta còn nhìn thấy ngươi đưa áo choàng lông điêu tơ vàng kia cho người ta mặc đấy!"
Nói tới đây, nàng trào phúng liếc hắn: "Tiêu Thất gia, ngài đường đường là Định Bắc Hầu, có thể hào phóng một chút không? Chẳng lẽ tặng tới tặng lui, chỉ có mỗi một cái áo choàng tặng người? Không thể mua thêm vài món khác à?"
Tiêu Kính Viễn nhíu mày, yên lặng nhìn nàng giống một con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, xù lông giơ chân với hắn, nhất thời vừa buồn cười vừa tức giận, lại thương yêu không thôi.
"Thứ nhất, ta không hề muốn cưới cô nương Phùng gia, không biết ngươi nghe lời đồn đãi này từ đâu."
Hắn dừng một chút, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Thứ hai, cái áo choàng lông điêu mà ngươi nói, lúc trước tặng ngươi không nhận nên vẫn luôn cất giữ trong cửa hàng, không có lệnh của ta không ai dám tự ý động vào, càng đừng nói đến tặng người khác. Cho dù âm kém dương sai bị người khác lấy ra dùng, cũng hoàn toàn không phải ta tặng."
"Ân?" A La vốn dĩ đầy bụng oán khí, lúc này nhất thời cứng ngắc đứng đó.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt cương nghị kia lộ ra thẳng thắn thành khẩn, con ngươi thâm thúy mang theo tia bất đắc dĩ, không giống hạng người gian xảo dùng mánh lới lừa người.
Lại nói, Tiêu Kính Viễn không nên là người như vậy a!
Chẳng lẽ nàng thật sự hiểu lầm?
A La nhíu mày, con ngươi xoay chuyển, vẫn cứng rắn nói: "Ta mới không tin đâu! Hôn sự của ngươi và cô nương Phùng gia kia là chính tai ta nghe Tam cô nương nhà ngươi nói, không có lửa làm sao có khói, nếu chưa từng đề cập, người ta làm sao dám nói loạn? Huống chi, cái áo choàng cô nương Phùng gia mặc cơ hồ giống y hệt cái lúc trước ngươi đưa, ta không có khả năng nhìn nhầm, chẳng lẽ trên đời này còn có hai cái áo choàng lông điêu tơ vàng giống nhau vậy sao?"
Tiêu Kính Viễn bất đắc dĩ thở dài: "Ý ngươi là nói, ta cố ý dụ dỗ lừa gạt ngươi, muốn cưới người khác, còn nghèo kiết hủ lậu đem áo choàng vốn tặng cho ngươi để đi tặng người khác? Tiêu Kính Viễn ta tuy không đến mức giàu có khuynh thiên hạ nhưng cũng có đất phong vạn hộ, chẳng lẽ muốn lấy lòng cô nương gia mà keo kiệt đến mức chỉ có mỗi cái áo choàng lông điêu?"
A La ngẫm lại cũng đúng, chuyện quả thật không nên như vậy a, nàng chớp chớp mắt nhìn Tiêu Kính Viễn, lại thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt bất đắc dĩ như nhìn một tên ngốc.
Trong lòng nàng nhẹ nhõm, hơi bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác: "Ta cũng không phải là không có căn cứ!"
Do dự một chút, nàng lại nói: "Hơn nữa, coi như ngươi muốn cưới người khác thì cũng không nên là cô nương Phùng gia!"
"Vì sao?"
"Bởi vì, bởi vì..." A La vốn muốn nói, bởi vì cô nương Phùng gia này chính là người thứ ba bị ngươi khắc chết, nhưng lời đến bên miệng lại không muốn nói ra, dứt khoát nói dỗi: "Dù sao ta không thích!"
Tiêu Kính Viễn rũ mắt nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, phụng phịu tức giận, không khỏi bật cười.
"Được, nếu ngươi không thích, ta tất nhiên sẽ không cưới nàng."
Thanh âm hắn trầm thấp, khàn khàn, lại mập mờ ái muội, A La nghe mặt liền đỏ lên.
Chỉ là, nàng vẫn cố ý bướng bỉnh nói: "Ngoài miệng ngươi nói dễ nghe vậy thôi... Ai biết là thật hay giả đâu!"
Những lời hắn nói với Thái tử Lưu Hân lúc trước, đến bây giờ nàng vẫn còn ghi hận đấy.
Có điều, lúc đó là nàng nghe lén, không quang minh chính đại, hiện tại dường như cũng mắng oan hắn nên nàng đuối lý, không có can đảm giáp mặt lý luận.
Tiêu Kính Viễn cười cười, vuốt cổ tay nàng, ôn nhu dỗ dành: "Yên tâm, cô nương Phùng gia kia ta không dám cưới, về phần áo choàng lông điêu tơ vàng nhất định sẽ giữ lại cho ngươi, tuyệt đối không tặng người khác."
A La nghe hắn nói lời này, trong lòng ấm áp, lại cảm thấy xấu hổ, khẽ hừ một tiếng: "Nói cứ như ta tham cái áo choàng kia vậy, ta mới không thèm đâu!"
Tiểu cô nương khẩu thị tâm phi.
Ánh mắt Tiêu Kính Viễn ôn nhu như nước, thuận theo ý nàng: "Ân, ta tất nhiên biết là ngươi không để ý."
Hắn nói chuyện đúng là dễ nghe, mặc dù biết là nói dối nhưng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
A La nhịn không được cười khẽ, nâng mắt liếc hắn một cái: "Không nói chuyện với ngươi nữa, miễn cho bị người khác nhìn thấy, ta phải đi tìm các vị tỷ muội khác thôi!"
Tiêu Kính Viễn không để nàng đi: "Sao có thể dễ dàng để ngươi đi như vậy, ta đã giải thích nghi hoặc của ngươi rồi, tốt xấu gì ngươi cũng phải nói rõ cho ta, vừa rồi vì sao nhìn dấu chân Tiêu Vĩnh Hãn lưu lại mà khóc? Vì sao chạy đến đây nghe lén người ta nói chuyện?"
A La kinh ngạc, không ngờ hắn còn nhớ việc này, con ngươi xoay chuyển, rất nhanh đã bịa ra lý do.
"Không phải ta muốn nghe lén người ta nói chuyện, người ta cũng đâu có quan hệ gì với ta, chỉ trùng hợp đi ngang qua, tức cảnh sinh tình mà thôi! Hơn nữa, dung mạo cô nương Kha Dung kia lại giống ta như vậy, ta không khỏi cảm thán rõ ràng là tướng mạo tương tự, nhân sinh vận mệnh bất đồng."
Nàng cúi đầu, cố ý thở dài: "Gần đây có thể ta đọc quá nhiều sách thơ văn đau buồn nên có chút thương cảm."
Tiêu Kính Viễn tất nhiên không lý do này lắm, chẳng qua thấy nàng cố gắng như thế nên đành chấp nhận, cũng không chọc thủng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ai nói Kha Dung kia giống ngươi, ngươi so với nàng ta đẹp hơn không biết bao nhiêu lần."