Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 9




Editor: Tường An

Bữa tối nay, A La ăn mà không biết mùi vị gì, nàng tự biết không thể thoát khỏi vận mệnh tham dự thưởng cúc yến. Cả buổi tối, mấy tỷ muội nói đủ thứ về thưởng cúc yến, đều là thái độ chờ mong, chỉ có nàng ỉu xìu.

Lão tổ tông cũng nhìn ra, lại không nói thêm gì, chỉ vén sợi tóc trên trán nàng, nói: "Trở về nghỉ ngơi sớm thôi, không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có lão tổ tông chống cho ngươi."

Trong lòng A La ấm áp, cảm kích nhìn bà: "Lão tổ tông đối với ta thật tốt."

Nghe lời này, lão tổ tông bật cười, nói với Lỗ ma ma bên cạnh: "Ngươi xem đứa nhỏ này nói ngốc cái gì, tiểu hài tử mà bộ dáng lại giống như người lớn vậy!"

Lỗ ma ma cũng cười: "Lão tổ tông từ ái, Tam cô nương cũng nhu thuận hiểu chuyện, biết lão tổ tông đối tốt với Tam cô nương."

Lát sau, lão tổ tông cũng trở về phòng, A La được Lỗ ma ma hầu hạ lên giường đi ngủ, trong lòng lại lo lắng bất an. Nàng tựa nửa người trên giường, nhìn ánh trăng chiếu bóng hoa lựu trên cửa sổ, gió thu thổi qua nhẹ nhàng lay động.

Nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương như có như không.

Lỗ ma ma sai hai tiểu nha hoàn buông rèm xuống, lại tắt hết nến trong phòng, chỉ chừa lại một cây trên bàn.

Xong xuôi, Lỗ ma ma đi đến trước giường, thấy bàn tay trắng nõn của A La đặt trên chăn gấm, đôi mắt trong suốt sáng như sao, trong lòng không khỏi thương tiếc.

Đây là cô nương nàng tự tay nuôi lớn, tình cảm dĩ nhiên không thể so với người bình thường.

Vươn tay sờ trán A La, hơi lạnh, Lỗ ma ma liền cười nói: "Cô nương đã tốt hơn rồi."

A La nhìn Lỗ ma ma luôn quan tâm chăm sóc mình, nhẹ giọng nói: "Ma ma, ta nhớ mẫu thân."

"Ân?" Lỗ ma ma hơi kinh ngạc nhìn A La.

Nàng biết Tam cô nương và Nhị thái thái xưa nay không thân cận, sao bây giờ bỗng nhiên thay đổi tính tình? Nàng lại nghĩ đến chuyện ban ngày, có phải Tam cô nương lo lắng cho Nhị thái thái hay không?

Nói cho cùng, mẫu tử liền tâm mà.

"Ta lo lắng nàng." A La rũ mắt, có chút khổ sở nói.

Lỗ ma ma trầm ngâm một lát, xem canh giờ rồi nói: "Cũng tốt, ta đi qua bẩm báo với lão tổ tông một tiếng, nếu được cho phép, chúng ta liền qua bên thái thái."

A La gật đầu, Lỗ ma ma đi qua phòng lão tổ tông, A La vẫn nằm trên giường miên man suy nghĩ. Một lát sau, Lỗ ma ma trở lại, phía sau là Đỗ Quyên hầu hạ bên cạnh lão tổ tông.

Đỗ Quyên dịu dàng săn sóc, hầu hạ lão tổ tông đã vài năm, nàng đi đến bên giường, nhẹ giọng cười hỏi: "Cô nương có thấy chỗ nào không khỏe không?"

A La nhu thuận đáp: "Đỗ Quyên tỷ tỷ, ta rất tốt, chỉ là vừa rồi gặp ác mộng, muốn qua bên thái thái một chút."

Đỗ Quyên cười nói: "Lúc này Nhị thái thái hẳn là chưa ngủ, nếu muốn thì nên qua sớm một chút, ta lập tức sai người sắp xếp."

Sau đó quay đầu phân phó nha hoàn Hoàn Nhi vài câu, Hoàn Nhi liền tuân lệnh đi làm, còn nàng tự mình đỡ A La dậy, mặc thêm áo ngoài, đội mũ trùm đầu, rồi cùng đi qua chỗ Nhị thái thái.

Sân viện Nhị thái thái cách Vinh Thọ đường của lão tổ tông không xa, từ hậu viện đi qua một cửa vòm, lại qua hai cái ngõ là tới.

Đỗ Quyên đã sớm cho người thông báo Nhị thái thái, Ninh thị đang đứng chờ trước cửa, thấy Đỗ Quyên đến liền tiến lên, khẽ gật đầu nói: "Muộn như vậy còn làm phiền Đỗ Quyên cô nương."

Đỗ Quyên tuy chỉ là nha hoàn nhưng hợp ý lão tổ tông nhất, Ninh thị là Nhị thái thái Diệp gia cũng có vài phần tôn trọng Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên thấy vậy, vén áo thi lễ, cười nói: "Nhị thái thái nói chi vậy, đây là việc ta phải làm, lão thái thái nói, cô nương mới khỏi bệnh, tiểu hài tử bệnh lâu ngày khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, bảo ta nhất định phải đưa nàng đến phòng Nhị thái thái, còn dặn Nhị thái thái một câu, đừng quá câu thúc nàng."

Ninh thị nghe vậy liền hiểu rõ, lão tổ tông đây là không yên lòng, sợ có người ủy khuất tôn nữ bảo bối, ngay cả mẹ ruột là mình cũng muốn dặn dò một phen: "Phiền Đỗ Quyên cô nương hồi bẩm lão thái thái, ta tất nhiên sẽ hảo hảo chăm sóc A La."

Bên cạnh, A La nghe lời này, trong lòng không biết là tư vị gì.

Trước kia, nàng tuổi nhỏ, không hiểu vì sao mẫu thân lãnh đạm với mình. Có đôi khi nhìn Thanh Huyên thân thiết với Tam thẩm, nàng cảm thấy mình và mẫu thân thật xa lạ. Tuy cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao có lão tổ tông yêu thương nàng là đủ rồi.

Bây giờ không còn là tâm tính tiểu hài tử, nàng nghe lời này không khỏi có suy nghĩ.

Mình đúng là được lão tổ tông đau sủng như tâm can bảo bối, lão nhân gia đối với ai cũng không yên tâm, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không tin tưởng. Thế gian này có ân sinh thành, cũng có ân nuôi dưỡng, giữa mẫu thân và mình, ân nuôi dưỡng quá đạm bạc, không sinh ra khoảng cách đã may rồi, nói gì đến thân thiết?

Đỗ Quyên thi lễ rời đi, A La hơi cúi đầu đứng trước Noãn các, không nói lời nào.

Nhị thái thái tiễn Đỗ Quyên xong, xoay người lại liền thấy nữ nhi cúi đầu, bả vai nhỏ gầy rũ xuống, nhìn không có chút tinh thần nào, ủ rũ như cà dầm sương, không khỏi nhíu mày hỏi: "A La, ngươi làm sao vậy?"

A La mím môi, vụng trộm ngước mắt nhìn mẫu thân: "Lúc nãy mẫu thân đã ngủ rồi sao? A La quấy rầy ngài?"

Nhị thái thái cảm thấy, cái liếc mắt của nữ nhi phảng phất như trân châu đen giữa thủy ngân trong suốt, mang theo vài phần ủy khuất cầu toàn, vài phần cẩn thận.

Nàng nhất thời mềm lòng, khẽ thở dài.

Trước mắt dù sao cũng là nữ nhi mình, lại là tiểu hài tử, ngữ khí dịu dàng hỏi: "Đã rửa mặt chưa?"

A La vội gật đầu như gà mổ thóc: "Ân."

"Vậy thì sớm đi ngủ thôi." Nhị thái thái thật sự không biết nói chuyện gì với nữ nhi nhà mình, vì thế quay đầu phân phó Lỗ ma ma: "Sương phòng phía tây đã lâu không có ai ở, tuy hằng ngày có người quét dọn nhưng sợ sẽ có muỗi, ngươi đến phòng ta mang chút huân hương xua muỗi qua."

Lỗ ma ma nghe lệnh rời đi, Nhị thái thái lại phân phó mấy nha hoàn đi chuẩn bị, mỗi người một việc.

Một lát sau, phân phó xong xuôi, hai mẹ con ngồi trên giường, nhất thời không biết nói gì.

Cuối cùng vẫn là A La đành mở miệng trước: "Mẫu thân, ngài có mời đại phu đến xem mạch chưa?"

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Nhị thái thái có chút ngưng trọng: "Hôm nay mời thì quá vội vàng, sợ sẽ khiến người khác hoài nghi, cho nên tính ngày mai sẽ mời đại phu. A La, ngươi hiện tại..."

Hơi ngừng một chút, Nhị thái thái đánh giá nữ nhi mình: "Hiện tại vẫn còn nghe thấy tiếng động trong bụng ta sao?"

Kỳ thật, Nhị thái thái đã suy xét chuyện này hồi lâu, sờ sờ bụng mình, sờ thế nào cũng cảm thấy thật sự có chút không thích hợp, thậm chí còn eo mỏi lưng đau.

"Đúng vậy." A La nhìn bụng mẫu thân, nhắm mắt lại tinh tế lắng nghe: "Mẫu thân, chỗ đó có tiếng rầm rập, rất dồn dập, giống như..."

Nàng nhất thời không biết phải miêu tả thế nào, khoa chân múa tay nói: "Giống như có một người gõ trống rất nhanh, lại giống như..."

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mở mắt ra nhìn về phía bụng mẫu thân.

"Mẫu thân, đó là tiếng tim đập đi?" Nói ra lời này, nàng cũng rất kinh ngạc: "Nhưng tại sao mẫu thân lại có hai tiếng tim đập chứ?"

Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu, đặt tay lên ngực mình, thì thào tự nói: "Tim A La cũng không đập nhanh như vậy a..."

"A La, ý ngươi là, trên người ta có hai loại tiếng tim đập?" Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng thần sắc nữ nhi quá nghiêm túc, không giống đang nói dối, cho nên Ninh thị cũng tin tưởng.

"Vâng." A La hiểu ra, hai mắt sáng lên, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, ngài, không phải là ngài có tiểu bảo bảo đi?"

Nghe vậy, Ninh thị biến sắc.

Nàng cúi đầu, cẩn thận cân nhắc.

Lần gần nhất phu quân trở về là ba tháng trước, trong ba tháng này, nàng thỉnh thoảng có ra máu nhưng số lượng không nhiều, chắc không phải là thật sự có thai chứ? Nếu là có thai, vậy bào thai trong bụng cũng không ổn?

A La nhìn sắc mặt mẫu thân, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình, hiện tại nàng chỉ hận không thể lập tức kéo một người đang mang thai tới đây, để nàng nghe xem tiếng tim thai có phải là tiếng động mình nghe được hay không.

"Mẫu thân, có phải ta sắp có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội không?"

"Không thể nói bậy!" Ninh thị đột nhiên đứng dậy, khẽ trách mắng.

Dứt lời lại cảm thấy mình đối với nữ nhi có hơi nghiêm khắc, dịu giọng nói: "Ngày mai mời đại phu đến thì sẽ biết, ngươi một tiểu cô nương không nên nói lung tung."

"Ân ân ân!" A La gật đầu liên tục, "Ta biết, ta biết!"

Lát sau Lỗ ma ma trở lại, Ninh thị lại phân phó Lỗ ma ma vài câu chăm sóc A La cho tốt, sau đó liền đi thẳng về phòng.

A La lại được Lỗ ma ma hầu hạ nằm lên giường.

Có thể vì thích huân hương bên phòng mẫu thân hơn, cũng có thể vì vừa trò chuyện với mẫu thân nên trong lòng thả lỏng, rất nhanh A La đã thấy mí mắt nặng trĩu, muốn chìm vào giấc ngủ.

"Ma ma, ngươi nói khi nào Vượng Tài sinh mèo con a?" Lúc sắp ngủ say, nàng còn nhịn không được hỏi một câu như vậy.

Lỗ ma ma nghe cô nương nhà mình nói mớ, không khỏi buồn cười: "Hảo hảo mà ngủ đi, nằm mơ còn bận tâm chuyện Vượng Tài sinh mèo con."

Thật là, cái đầu nhỏ của cô nương không biết nghĩ những thứ gì.

"Tức phụ A Cảnh trong viện Nhị ca có phải cũng sắp sinh tiểu bảo bảo hay không?" Nàng liều mạng chống cự cơn buồn ngủ, hỏi thăm tức phụ A Cảnh.

Nghe Lỗ ma ma trả lời khẳng định xong, nàng không khỏi mông lung nghĩ, ngày mai có thể đi nghe bụng của tức phụ A Cảnh một chút, nếu tiếng động giống trong bụng mẫu thân, vậy mẫu thân cũng sắp sinh tiểu bảo bảo rồi.

Có điều, còn chưa suy nghĩ rõ ràng, nàng rốt cuộc chìm vào mộng đẹp.

-----------

Có lẽ vì tuổi nhỏ, lại bận tâm quá nhiều việc, nàng ngủ rất sâu, đợi đến khi tỉnh lại đã thấy một vài tia nắng sớm xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng. Tây sương phòng trong viện mẫu thân trồng hoa uyên ương song sắc, đến mùa này hoa đã tàn, chỉ còn cành lá lờ mờ lay động trước cửa sổ.

Nàng nửa tỉnh nửa mê ôm chăn ngồi dậy: "Ma ma, mẫu thân đã mời đại phu chưa?"

Lỗ ma ma vốn thấy nàng ngủ say, tối qua còn nói mớ Vượng Tài sinh mèo con gì đó nên không đành lòng gọi nàng dậy, muốn để nàng hảo hảo ngủ một giấc. Bây giờ vừa tỉnh lại liền nhớ đến chuyện mời đại phu, nhất thời cảm khái nói: "Chung quy là mẫu tử liền tâm, tuy cô nương không dưỡng bên cạnh Nhị thái thái nhưng vẫn lo lắng Nhị thái thái đấy, cô nương cũng là đứa nhỏ có hiếu."

Vừa phân phó nha hoàn lấy nước cho A La rửa mặt, Lỗ ma ma vừa lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn mặc cho A La.

"Thái thái đã mời đại phu đến, bây giờ còn đang bắt mạch."

A La nghe xong liền nóng vội, ngay cả giày cũng không mang, chỉ mặc trung y đã chạy ra ngoài, may là Lỗ ma ma nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, bắt nàng mặc xong quần áo mang giày rồi mới đi.

Đợi ăn mặc chỉnh tề, nàng liền phóng qua phòng mẫu thân, vừa tới nơi thì thấy đại nha hoàn Ti Bội bên cạnh mẫu thân đang tiễn đại phu ra cửa, đoán chừng đây là đại phu hôm nay mẫu thân mời đến.

Đã bắt mạch xong rồi?

Rốt cuộc là bị bệnh hay mang thai?