Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 71




Editor: Tường An

A La cắn môi, bất đắc dĩ dời mắt sang hướng khác.

Nàng không muốn gặp lại Tiêu Kính Viễn, một chút cũng không muốn, vì thế nàng chỉ có thể cố gắng xoay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy hắn.

Nàng ra vẻ nhàn nhã, tùy ý nhìn về phía xa xa trên yến hội, nào ngờ đúng lúc có người cũng đang nhìn mình.

Tuy cách xa như vậy nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng cũng cảm nhận được người kia đang nhìn mình chằm chằm.

Chính là Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung.

A La hơi kinh ngạc, kỳ thật, sau chuyện năm đó, Nhị phòng chuyển ra riêng, từ đó về sau quan hệ giữa A La với hai vị đường tỷ này cũng trở nên xa cách.

Dù nói thế nào, Đại thái thái vẫn là mẫu thân của Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung, năm đó Đại thái thái làm ra chuyện như vậy, liên lụy thanh danh Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung, sợ là hôn sự cũng bị ảnh hưởng. Quan hệ giữa A La và hai tỷ muội này đương nhiên cũng không còn vẻ hòa thuận như trước.

Mấy năm này, hai tỷ muội ru rú trong nhà, không kết giao với ai, chỉ sợ cũng vì chuyện của mẫu thân mà xấu hổ không dám gặp ai.

Hôm nay hai người bọn họ dự yến hội hẳn là vì đến tuổi bàn hôn sự, không còn cách nào đành phải đi ra?

A La không khỏi nhìn các nàng lần nữa, lại thấy Diệp Thanh Liên hơi nghiêng đầu đi, làm bộ không nhìn thấy mình, còn Diệp Thanh Dung khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.

A La thở dài, tính tình Diệp Thanh Liên rất kiêu ngạo, cá tính mạnh, trước kia luôn đứng cao hơn nàng, bây giờ hoàn cảnh Đại phòng như vậy, trong lòng nàng ấy hẳn là không dễ chịu.

Hơn nữa, nhìn xiêm y của các nàng tuy cũng coi như gọn gàng, xinh đẹp nhưng A La vẫn nhận ra trang sức các nàng đang đeo đều làm từ mấy năm trước, chẳng qua là sửa lại một chút nhìn hợp thời hơn mà thôi.

Mẫu thân mình gặp chuyện không may,  mẹ kế chưởng gia, tuy Tôn thị không phải người xấu nhưng dù sao cũng không phải là nữ nhi ruột thịt, ai có thể tận tâm tận lực chứ?

Trong lòng A La khó tránh khỏi có chút áy náy, năm đó nếu không vì chuyện này, hai tỷ muội các nàng chưa chắc đã rơi vào hoàn cảnh như hôm nay. Có điều, nghĩ tới lúc còn sống ở đại trạch Diệp gia, mẫu thân mình chịu khuất nhục, đời trước Thanh Việt cũng không có cơ hội phát triển, một chút áy náy này liền biến mất.

Cũng may đời này mình trọng sinh trở về, có thính giác hơn người, bằng không, hôm nay người sa cơ thất thế là ai còn chưa biết đâu.

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát không nhìn hai tỷ muội Diệp Thanh Liên nữa mà bắt đầu suy nghĩ về buổi tiệc hôm nay.

Hoàng hậu nương nương hiển nhiên đã nhìn trúng mình làm con dâu, bây giờ lại cố ý sắp xếp mình ngồi cạnh Tam Hoàng tử, mình nhất định phải nghĩ biện pháp khiến vị Tam Hoàng tử Lưu Hạo kia đừng coi trọng mình mới được.

Con dâu hoàng gia, ai thích thì làm đi, dù sao nàng không thích.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe thấy phía bên trái có động tĩnh, vừa quay đầu sang thì thấy Tiêu Kính Viễn rời chỗ, ngay sau đó Thái tử Lưu Hân cũng rời khỏi.

Nhất thời phía bên trái trống ra hai chỗ.

A La thầm nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiêu Kính Viễn rời đi, lập tức động tâm tư, lén lút dựng tai nghe xem hắn và Lưu Hân nói gì.

Đợi một hồi lâu mới nghe hai người nói chuyện.

"Ta đây cố ý an bài cho ngươi một vị trí tốt để ngươi kết giao với vài cô nương a, ngươi xem, phía bên tay trái ngươi chính là đích nữ nhà Trần Thượng thư, cô nương kia tài mạo xuất chúng, tốt xấu gì ngươi cũng nhìn một cái đi a!"

"Aizz!" Lưu Hân thở dài: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi căn bản không muốn nhìn tiểu cô nương kia? Hay là ngươi sợ nhìn thấy nàng và Tam đệ của ta có cái gì?"

"Ngươi nói chuyện a, nếu ngươi luyến tiếc thì đoạt nàng lại, nói cho nàng biết là ngươi có ý với nàng, nếu nàng cảm thấy ngươi không tệ thì hãy suy xét ngươi! Hoặc là ngươi dứt khoát trực tiếp tìm Diệp Trường Huân, nói ngươi nhìn trúng cô nương nhà hắn, ta không tin hắn có thể cự tuyệt ngươi!"

Lưu Hân nghĩ lại, nói tiếp: "Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến chứ, quyết định như vầy, ta đi làm bà mối, giúp ngươi đi tìm Diệp Trường Huân, hắn không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, ta không tin Diệp Trường Huân còn có thể không gả nữ nhi cho ngươi!"

Lưu Hân nói xong lập tức muốn bắt tay vào làm.

Tiêu Kính Viễn rốt cuộc mở miệng: "Không được."

Thanh âm hắn nghiêm khắc mà kiên quyết.

"Vì sao, trước mắt xem ra đây là biện pháp gọn gàng dứt khoát nhất, tiểu cô nương cũng không thể cãi lời phụ thân đi? Diệp Trường Huân cũng không thể không nể mặt Thái tử ta, dù hắn tính tình cứng rắn, chẳng lẽ còn dám cùng lúc đắc tội Thái tử và Định Bắc Hầu ngươi sao!"

Lưu Hân dứt lời, giữa hai người rơi vào trầm mặc.

A La siết chặt nắm tay, vừa tức giận vừa thấp thỏm, tim như nhắc lên tận cổ họng.

Cuối cùng nghe thấy Tiêu Kính Viễn nói: "Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, ta còn chưa đến mức bị một tiểu cô nương nhỏ hơn mình nhiều tuổi nhiễu loạn tâm tư."

"Ngươi... không đùa chứ?" Lưu Hân có chút ngoài ý muốn, há hốc mồm.

"Lúc trước đúng là ta có quan tâm chú ý đến nàng, có lẽ là vì nàng dung mạo tốt, bây giờ tỉnh táo lại cũng chẳng có gì, muốn tài không có tài, tính tình lại kém, nữ tử như vậy, ta chỉ nhất thời hứng thú thôi, hoàn toàn không đến mức muốn cưới về."

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn cưới nữ tử thế nào? Như cô nương Trần gia, ngươi cũng không có hứng thú sao?"

- --------

A La nghe đến đó thì hoàn toàn không nghe nổi nữa!

Tiêu Kính Viễn không có hứng thú với nàng, Lưu Hân cũng sẽ không ép phụ thân gả nàng cho Tiêu Kính Viễn, lẽ ra nàng phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng?

Nhưng không, nàng tức giận đến mức hai tay phát run.

Muốn tài không có tài, tính tình lại kém, nữ tử như vậy, ta chỉ nhất thời hứng thú thôi, hoàn toàn không đến mức muốn cưới về!

Ta còn chưa đến mức bị một tiểu cô nương nhỏ hơn mình nhiều tuổi nhiễu loạn tâm tư!

Hai câu này giống như hai cái gai đâm vào lòng nàng, làm nàng cơ hồ không thở nổi.

Thì ra ở sau lưng, hắn nói nàng như vậy!

Nàng trong mắt hắn chỉ như hàng hóa tùy ý xem xét, cũng khó trách bảy năm trước hắn lật lọng, vứt bỏ nàng, không thèm để ý tới!

A La siết chặt nắm đấm nhỏ, cắn răng cố thuyết phục mình không cần bị ảnh hưởng bởi chuyện này, nàng mới không để ý Tiêu Kính Viễn đâu, căn bản không để ý hắn!

Hội đạp thanh lần này, Ngưu Thiên Quân si mê nàng, Hoàng hậu nương nương cũng nhìn trúng nàng làm con dâu, nàng rất được hoan nghênh.

Tiêu Kính Viễn chướng mắt nàng thì còn có người khác hoan nghênh nàng!

Nam nhân thích nàng, rất nhiều!

Thậm chí ngay cả cháu của hắn ở Tiêu gia, chỉ cần nàng muốn là có thể tùy tiện chọn một người để định thân, sau khi gả qua liền ghê tởm hắn!

"Diệp cô nương, sao ngươi không dùng đồ ăn?" một thanh âm âm áp đột nhiên truyền vào tai.

A La tận lực nhẫn nhịn khó chịu trong lòng, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt ôn nhuận Tam Hoàng tử Lưu Hạo đang nhìn mình.

Vẻ mặt hắn mỉm cười ôn hòa, xen lẫn chút lo lắng.

A La miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mờ mịt nhìn cái bàn trước mặt, thì ra vừa rồi đã có người mang đồ ăn lên, mỗi người một dĩa thịt ngỗng tinh xảo. Những người khác đã bắt đầu nhâm nhi thưởng thức, chỉ có một mình nàng đang ngồi sững sờ.

Nàng nở nụ cười với Lưu Hạo, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Tam Hoàng tử nhắc nhở, vừa rồi nghe mùi vị thơm như vậy liền nghĩ lại đã lâu chưa dùng món này, để Tam Hoàng tử chê cười rồi."

"Diệp cô nương không cần câu nệ, đây là tiệc ngoài trời, muốn ăn cái gì cứ tận tình ăn là được."

Lưu Hạo cho rằng nàng sợ ăn mấy món dân dã này sẽ mất lễ nghi, liền khuyên như vậy.

Đời trước A La cũng từng gặp vị Tam Hoàng tử Lưu Hạo này, trong ấn tượng của nàng, hắn là một nam tử tao nhã, tính cách nhu hòa, nghe hắn nói lời săn sóc như vậy, cảm kích gật đầu nói: "Vâng, vậy ta liền nếm thử."

Vốn dĩ nàng tính toán làm Lưu Hạo không thích mình, thuận tiện né tránh mối hôn sự này.

Chẳng qua, vừa rồi nghe Tiêu Kính Viễn hạ thấp mình không hề lưu tình, trong lòng nàng nghẹn một hơi, cũng không muốn để vị Tam Hoàng tử này coi thường mình nữa.

Huống hồ, Tam Hoàng tử là người tốt, nàng không muốn vô duyên vô cớ trở mặt, hẳn là nên ứng đối cho tốt mới phải.

Đang nói chuyện, lại có đồ ăn được đưa lên, đều là những món ăn vặt nông thôn.

Tam Hoàng tử ở bên cạnh nhắc nhở: "Diệp cô nương, món củ cải kia nhìn không có gì đặc sắc nhưng thật ta rất cay, ngươi cẩn thận chút."

A La hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại mới phát hiện củ cải này hẳn là hầm với ớt và gừng, nhìn màu sắc thì bình thường nhưng quả thật sẽ rất cay.

Nàng đúng là không thể ăn cay, nếu ăn cay khẩu vị sẽ không tốt, lỡ như ăn vào miệng, ở đây nhiều người không tiện nhả ra, chỉ có thể nhịn mà nuốt xuống.

Cũng may có Tam Hoàng tử nhắc nhở.

A La ngẩng đầu nhìn đôi mắt ôn hòa mang ý cười của hắn, trong lòng có chút cảm động, lại có chút áy náy, mím môi cười nói: "Tam Hoàng tử quan sát thật tỉ mỉ."

Tam Hoàng tử cười nói: "Ta cũng vì thấy cô nương không giống người có thể ăn cay nên mới nhắc nhở."

A La cười khẽ: "Tam Hoàng tử đoán không sai, tiểu nữ đúng là không thể ăn cay."

Hai người nhìn nhau cười, bớt đi vài phần xa lạ, vì thế bắt đầu nói sang những chuyện khác, thời tiết hôm nay thật tốt, mùa xuân năm nay đến sớm, món ăn này thế nào, món ăn kia ra sao...

Sau bữa tiệc, A La và Tam Hoàng tử đã trở nên quen thuộc hơn.