Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 25




Editor: Tường An

Hôm nay Tiêu Kính Viễn mời Binh bộ thượng thư Tôn đại nhân đến nhà làm khách, nhân tiện qua xem hai con bạch lộc nuôi trong vườn, không ngờ lại gặp một đám tiểu cô nương, tiểu thiếu niên líu ríu kéo nhau đến xem nai.

Hắn dĩ nhiên có nhìn thấy A La trong đó, nàng giống như một con mèo nhỏ mở đôi mắt trong veo giảo hoạt nhìn về hướng bên này. Hắn không khỏi buồn cười, thầm nghĩ nàng hẳn là bận tâm chuyện điều động cha nàng trở về.

Nhắc tới cũng khéo, hôm nay hắn cũng vừa nhắc tới Diệp Trường Huân với Tôn đại nhân, đã giải quyết xong chuyện điều Diệp Trường Huân về Yến Kinh, đang muốn tìm cơ hội báo cho nàng biết, nào ngờ đúng lúc gặp ở đây.

Chẳng qua, nhìn bộ dáng lén la lén lút của nàng, hắn cũng không có ý định lập tức nói cho nàng biết, trước hết cứ để nàng thấp thỏm một lát đi.

Vì thế, đáng thương A La cứ liên tục ra sức nháy mắt với Tiêu Kính Viễn, còn kém làm mặt quỷ với hắn luôn, ai biết nháy đến mức mắt muốn rút gân mà Tiêu Kính Viễn căn bản không có phản ứng gì.

Nàng không khỏi có chút uể oải, chắc không phải trước kia nàng đã hiểu lầm hắn chứ, thật ra hắn không phải người chính trực, tốt bụng như nàng nghĩ?

Thấp thỏm lo lắng một hồi, đoàn người đã đi tới gốc cây chỗ hai con bạch lộc đang nằm, nhìn chúng có vẻ mệt mỏi, ỉu xìu.

Hai hạ nhân chăm sóc nai thấy Thất gia nhà mình cùng các cô nương, thiếu gia đi tới, vội tiến lên thỉnh an rồi bẩm báo tình huống của bạch lộc.

Tiêu Kính Viễn thấy hai con bạch lộc không có tinh thần, cúi đầu nằm đó, trong lòng cũng cả kinh, lập tức đi tới xem xét. Hai hạ nhân kia bẩm báo rõ ràng, không dám giấu diếm, thì ra hôm qua chúng nó còn rất tốt, nhưng sáng nay lại phát hiện chúng không được linh hoạt như thường ngày. Có điều, hai con bạch lộc này được đưa tới vội vàng, vị đại phu chăm sóc chúng lại bị bệnh chưa kịp vào kinh, cho nên bây giờ không ai xem bệnh cho chúng. Bọn họ cũng đã đi mời đại phu, đáng tiếc Yến Kinh tuy có đại phu chuyên xem bệnh cho thú nhưng đều chưa từng gặp loại nai này, lúc bọn họ đến thú y quán, mấy bị đại phu biết hai con bạch lộc này quý giá, không ai dám kê đơn thuốc.

Tiêu Kính Viễn nghe xong, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng sờ sờ sừng nai.

Các vị cô nương, thiếu gia cũng lo lắng, đều kí thác hi vọng vào Tiêu Kính Viễn.

Chẳng qua, Tiêu Kính Viễn là tướng quân chinh chiến sa trường, là lương đống triều đình, nhưng lại không phải đại phu chuyên xem bệnh cho thú vật.

Cho dù hắn biết bắt mạch cho người, cũng sẽ không biết bắt mạch cho nai.

Hắn nhíu mày nhìn hai con nai một lúc, cuối cùng mở miệng: "Tốt xấu gì cũng mời đại phu đến xem thử."

A La đứng một bên nhìn bạch lộc, tính ra nàng và chúng cũng xem như quen biết đã lâu, còn từng tận mắt thấy chúng sinh nai con đấy.

Hai con nai này vẫn giống như trong trí nhớ, tứ chi thon dài, hai cái sừng ưu nhã, lông toàn thân trắng muốt, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, chỉ có đôi mắt đen như bảo thạch giờ đây lộ vẻ tiều tụy.

A La hơi đau lòng, cẩn thận quan sát một phen, sau đó nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên liền nghe thấy trong bụng chúng phát ra tiếng động giống như dòng khí sôi trào.

Trong lòng nàng đã có suy đoán, nhịn không được mở miệng đề nghị: "Hay là chúng ăn phải thứ gì nên bỏ ăn."

Hai hạ nhân kia vừa nghe liền tức giận: "Cô nương không thể nói như vậy, trước giờ chúng ta phụ trách chăm sóc hai con bạch lộc chưa từng phạm sai lầm gì, hôm nay cũng cho nó ăn như mọi ngày, sao có thể tự dưng bỏ ăn?"

A La tất nhiên biết hai người này sợ bị trách phạt nên mới tức giận nói thế, nàng nhàn nhạt nói: "Ta cũng không phải đại phu, làm sao biết cái này, ta thấy bụng chúng nó hơi phình lên nên mới suy đoán thế thôi. Rốt cuộc là thế nào, đương nhiên mời đại phu tới mới biết được."

Nhưng vấn đề là, đại phu ở đâu ra? Vị đại phu chuyên xem bệnh cho hai con nai này chỉ sợ bây giờ còn cách kinh thành vài trăm dặm đấy!

Mọi người nhất thời không nói gì, hai hạ nhân kia hai mặt nhìn nhau, các tiểu thiếu gia, cô nương đều thương xót mà bất đắc dĩ nhìn bạch lộc.

Bình thường bọn họ chưa từng thấy con nai nào toàn thân trắng muốt, ưu nhã xinh đẹp, lại có đôi mắt đen như bảo thạch vậy. Lão thái thái cũng nói, hai con nai này có linh tính, phải nuôi dưỡng cho tốt.

Không ngờ mới đưa đến Tiêu gia không lâu lại bị bệnh như vậy?

Mặt ai cũng như đưa đám, bọn họ thật sự rất thích hai con bạch lộc này.

Đột nhiên, Tiêu Kính Viễn dời mắt nhìn về phía A La.

"Tam cô nương, vì sao ngươi đoán là chúng nó bỏ ăn?"

A La có thể cảm nhận được, ánh mắt hắn nhìn mình tràn ngập kỳ vọng.

Nhớ tới vừa rồi hắn không thèm nhìn mình một cái, trong lòng nàng có loại cảm giác không nói nên lời, một chút đắc ý, một chút kiêu ngạo, còn có chút vui sướng vì hắn rốt cuộc nhìn thấy mình.

Nàng hơi mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Ta thấy bụng chúng nó hơi phình lên, nhìn giống như bị đầy bụng."

"Đầy bụng?" Tiêu Kính Viễn lại nhìn về phía hai con nai, hắn thật sự không nhìn ra cái gì.

"Nếu không, ngươi vỗ nhẹ hoặc sờ bụng chúng nó xem? Hoặc là dứt khoát áp tai vào nghe một chút?"

A La nghĩ, mình có thể nghe thấy tiếng động trong bụng chúng, Tiêu Kính Viễn là người luyện võ, nhĩ lực tất nhiên rất tốt, cẩn thận lắng nghe chắc cũng có thể nghe được gì đó đi?

Hai hạ nhân kia thấy vậy, tiến lên nói: "Thất gia, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng, hai con nai hôm nay đột nhiên bị bệnh không rõ nguyên nhân, chúng nó..."

Nhưng mới nói đến đây liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Kính Viễn liếc qua, hai người lập tức ngậm miệng.

Tiêu Kính Viễn ngồi xổm bên cạnh hai con nai, cẩn thận sờ vào bụng chúng, quả nhiên cảm thấy cái bụng hơi phình lên, lại đến gần áp tai nghe ngóng, đúng là bên trong có âm thanh bất thường.

Im lặng một lát, hắn ngẩng đầu nhìn A La, lại thấy nàng làm bộ không để ý, ngẩng đầu nhìn trời, căn bản không nhìn về phía này.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tam cô nương, hai con nai này thoạt nhìn đúng là bị đầy bụng, ngươi có biện pháp gì không?"

A La khẽ căn môi, cố ý nói: "Thất gia, ta chẳng qua chỉ là tiểu hài tử làm sao hiểu được cái này, nhưng mà mỗi lần Vượng Tài nhà ta vị đầy bụng, ta liền cho nó uống chút nước muối rồi giúp nó xoa bụng thông khí!"

"Vượng Tài?" Tiêu Kính Viễn gật đầu: "Thì ra Tam cô nương còn nuôi chó."

A La lắc đầu, thanh âm giòn tan: "Không không không, đó là con mèo ta và lão tổ tông nuôi!"

Mèo? Mèo tên Vượng Tài?

Trong đám người có một tiểu thiếu gia nhịn không được "phốc" một tiếng bật cười.

Có lẽ bởi vì cố nhịn cười cho nên tiếng "phốc" kia có chút áp lực, giống như tiếng đánh rắm.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khóe miệng co quắp, muốn cười nhưng lại không thể không nhịn xuống.

Thất thúc là nhân vật không thể đắc tội, bọn họ không dám lỗ mãng trước mặt Thất thúc.

Vẻ mặt Tiêu Kính Viễn vẫn nghiêm túc: "Tam cô nương nói đúng, hai con nai này có lẽ thật sự bị đầy bụng."

Nói xong, hắn nhìn về phía hai hạ nhân kia: "Cứ làm theo ý của Tam cô nương thử xem."

Hai người kia dĩ nhiên cực kỳ không tình nguyện, nhưng Tiêu Kính Viễn đã hạ lệnh, bọn họ không thể không làm.

Trong lúc hai hạ nhân bận rộn chăm sóc bạch lộc, Binh bộ thượng thư đi bái kiến Tiêu đại lão gia, còn những người khác đứng đó đều cảm thấy không ổn, chỉ vì cái âm thanh giống như đánh rắm kia thật sự quá gây chú ý, cứ cảm thấy ánh mắt sắc bén của Thất thúc đảo qua như đang hoài nghi bọn họ.

Thế là cả đám hai mặt nhìn nhau, dưới lòng bàn chân như bôi dầu, đều tự tìm lý do chuồn mất.

Diệp Thanh Huyên cũng chạy theo tỷ muội Tiêu gia, duy chỉ có A La bị Tiêu Kính Viễn giữ lại.

Một lớn một nhỏ, một cao một thấp đứng dưới tàng cây, một người cố ý ngẩng đầu nhìn trời, một người nhíu mày nhìn kỹ, đều không nói gì.

Qua nửa ngày, Tiêu Kính Viễn nhìn nữ hài khẽ mím môi trước mắt, bất đắc dĩ cười nói: "Tam cô nương, có việc gì thì cứ nói là được."

"Ta mới không có việc gì đâu!" A La đáp lưu loát dứt khoát.

"Nga, ngươi không có gì muốn hỏi?"

"... Không có!" A La mạnh miệng.

Nàng cũng không tin hắn vốn dĩ đã đồng ý giúp mình, vừa rồi lại giúp hắn xem bạch lộc, chẳng lẽ hắn còn có thể không nói sao?

Mới không tin đâu!

"Ngươi biết vị đại nhân vừa rồi đi cùng ta là ai không?"

"Không biết!" nàng cũng không phải thật sự là tiểu hài tử bảy tuổi, đương nhiên biết, nhưng dù biết cũng phải làm bộ như không biết.

Tiêu Kính Viễn nhướng mày, bất đắc dĩ cười: "Đó chính là Binh bộ thượng thư Tôn đại nhân, lệnh điều động tướng sĩ biên quan lần này đều do hắn đề ra rồi dâng lên Hoàng thượng xem xét phê duyệt."

Nàng đương nhiên biết, nhưng cha nàng rốt cuộc thế nào, có thể trở về hay không? Chắc là hắn muốn hẹn vị đại nhân kia cùng thưởng nai, sau đó nói chuyện cha nàng đi? Hiện tại không thưởng nai được nên không biết phải mở lời thế nào sao?

A La cuối cùng nhịn không được lén lút lườm Tiêu Kính Viễn một cái, muốn xem xem hắn rốt cuộc có ý tứ gì.