Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 13




Editor: Tường An

Đợi đến khi A La ngồi bên cạnh lão tổ tông, quả nhiên nhận được rất nhiều lời khen, thậm chí có còn có người hỏi việc hôn nhân, nửa thật nửa giả muốn A La làm con dâu cháu dâu nhà mình.

Bởi vì A La được La thị dẫn vào, La thị lại là dâu cả của Tiêu gia, đương nhiên không thể không góp lời, cười ha hả nói với bà bà mình là Tiêu lão thái thái: "Mẫu thân, ngài xem, còn nói đến hôn sự rồi này, ta vừa liếc mắt liền nhìn trúng Diệp Tam cô nương, ngài là trưởng bối chúng ta tin cậy, thế nào cũng phải đoạt được tiểu tiên nữ về nhà chúng ta a!"

Lời này nửa thật nửa giả, chọc mọi người cười phá lên, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.

Tiêu lão thái thái lôi kéo tay lão tổ tông Diệp gia, cười nói: "Ngươi nghe thấy không, ta là tỷ muội tốt của ngươi bao nhiêu năm, bây giờ bị con dâu ta đẩy ra nói chuyện, nếu không đoạt được A La về làm dâu, chỉ sợ bộ xương già này sẽ bị đuổi ra khỏi cửa đấy!"

Kỳ thật, trước khi đến đây, trong lòng lão tổ tông Diệp gia đã sớm có tính toán. Tuy A La còn nhỏ nhưng chuyện kết thân cũng phải tiên hạ thủ vi cường. Bằng không đợi đến khi mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên có tiền đồ ở Yến Kinh đều đính hôn hết bảy tám phần rồi, lúc đó còn ai để chọn nữa?

Thứ nhất, bà muốn xem gia phong nhà chồng, thứ hai là nhân phẩm mẹ chồng, thứ ba là xem tài mạo, ba thứ này một thứ cũng không thể thiếu, đương nhiên quan trọng nhất là tính nết phải hợp với A La, như vậy hai người ở chung mới hòa hợp.

Tính toán kỹ như vậy, còn được mấy người phù hợp với yêu cầu của bà?

Về phần Tiêu gia, đúng là nằm trong danh sách chọn lựa của bà.

Tiêu lão thái thái và bà là tỷ muội thân thiết từ nhỏ, con dâu cả La thị nhân phẩm tính tình đều tốt, cũng thật lòng thích A La. Bây giờ nghe Tiêu lão thái thái nói vậy, bà liền biết thời biết thế cười nói: "Nói vậy, nếu ta không đồng ý, chẳng phải là hại lão bà bà ngươi sao! Mau gọi mấy tôn tử của ngươi đến đây, xem ai hợp mắt!"

Lão nhân gia hai bên đều đã lên tiếng, người xung quanh tất nhiên càng ồn ào bàn luận.

A La nghe vậy, trong lòng đánh trống, nàng không cần a, không phải đời trước nàng cứ như vậy thuận lợi gả đến Tiêu gia sao? Tiêu lão thái thái kêu đám cháu trai đến, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn chơi đùa hợp ý, cũng định ra vận mệnh của nàng sau này.

Con ngươi đảo vài cái, A La làm bộ ngây thơ dựa vào ngực lão tổ tông, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: "Lão tổ tông, các ngài đang nói cái gì, chẳng lẽ không cần ta nữa, muốn tặng ta cho người khác sao?"

Kỳ thật, cô nương bảy tám tuổi định thân cũng không phải là không có, A La dung mạo xinh đẹp, ánh mắt thanh thuần, nhìn thế nào cũng là tiểu nữ hài không hiểu sự đời, lời này nói ra chẳng những không đột ngột mà càng chọc người trìu mến.

Mọi người cười rộ lên: "Xem A La bộ dáng tốt, tính tình cũng đơn thuần, thật sự là tiểu tâm can bảo bối a!"

"Đúng vậy a, cũng không biết nàng xưa nay hồ đồ, tại sao có thể dưỡng ra một tôn nữ bảo bối làm người ta yêu thích vậy chứ."

Người nói lời này có quan hệ tốt với lão tổ tông Diệp gia, bình thường hay trêu ghẹo nhau.

Trong lúc các vị lão thái thái cười cười nói nói, Đại thái thái Diệp gia bên cạnh mặc dù vẫn tươi cười như cũ nhưng nụ cười đã hơi cứng lại.

A La đã sớm không phải tiểu nữ hài tâm tính ngây thơ, có thể nhận ra Đại thái thái khác thường, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng cách đó không xa, mấy người tỷ muội đang so tài văn thơ, xem ra đã sắp kết thúc rồi, trên gương mặt kiêu căng của Diệp Thanh Dung lúc này mang theo ý cười thản nhiên, hẳn là đạt thành tích tốt. Về phần Diệp Thanh Liên bên cạnh thì có chút phân tâm, trùng hợp quay đầu nhìn qua phía bên này.

Hai tỷ muội bốn mắt nhìn nhau, A La rõ ràng nhận ra tâm tư vị đường tỷ này.

So với đại đường tỷ, nhị đường tỷ Diệp Thanh Liên này đương nhiên không chiếm được chỗ tốt. Nếu A La tham gia thì còn có người đứng hạng bét, hiện tại A La ngồi bên lão tổ tông được mọi người khen ngợi, Diệp Thanh Liên liền có vẻ kém cỏi.

A La thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng cười nói: "Các vị nãi nãi khen làm A La xấu hổ, thật ra bàn về tài tình, A La kém hơn bọn tỷ muội nhiều. Không nói ai khác, tài văn thơ của Dung tỷ tỷ, cả đời ta cũng không theo kịp!"

Bên cạnh, Đại thái thái thật sự không ngờ A La có thể nói ra những lời như vậy, có chút khó tin nhìn A La.

Trong lòng Tiêu lão thái thái cực kỳ thích A La, nhất thời không nghĩ nhiều, cười nói: "A La còn nhỏ mà biết khiêm tốn như thế, ta rất thích nữ hài tử giống A La vậy, nhu thuận quy củ, đón vào cửa, chỉ nhìn đã thích rồi, cần gì làm văn thơ!"

Lúc Tiêu lão thái thái nói lời này thì hội thi bên kia cũng vừa kết thúc, một đám tiểu cô nương đi qua bên này, có vài người thính tai nghe được, đều xấu hổ liếc mắt nhìn nhau.

La thị tất nhiên cũng nhìn thấy, muốn nhắc nhở nhưng không còn kịp rồi.

Tiêu lão thái thái vừa dứt lời, cũng nhìn thấy một đám cô nương chạy tới, nhớ lời mình vừa nói cũng cảm thấy không ổn, đang định nói gì đó hòa hoãn lại thì nghe A La lên tiếng trước: "Đó là vì Tiêu nãi nãi thiên vị ta nên mới nói như vậy. Hôm qua nương ta còn dạy ta, nhân sinh muôn hình vạn trạng, đều là thú nhưng có thỏ trắng nhỏ xinh, trâu đen to lớn, cùng là chim bay nhưng hùng ưng bay cao mà chim yến chao liệng, khó nói bên nào tốt bên nào kém, vạn vật đều là sinh linh, đều có nét độc đáo riêng. Sau khi nghe, ta cảm thấy rất có đạo lý, tự biết tài tình không bằng bọn tỷ muội, cũng chỉ có thể tận tâm tận hiếu trò chuyện với các vị nãi nãi, nếu bảo ta đi thi văn thơ như bọn tỷ muội, chẳng phải làm mất hết mặt mũi lão tổ tông nhà ta sao!"

Nói xong, nàng còn ngượng ngùng le đầu lưỡi phấn hồng.

Thanh âm tiểu hài tử non nớt ngọt ngào lại nói ra đạo lý lớn như vậy, nhất thời khiến mọi người hơi giật mình, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Tiêu lão thái thái vui mừng ôm chặt nàng, nói: "Nói có lý, nói có lý, sớm nghe nói mẫu thân ngươi xuất thân thư hương môn đệ Giang Nam, bây giờ xem quả nhiên không giả, dạy bảo được nữ nhi tâm tư trong sáng như ngươi."

Bọn tỷ muội nghe những lời A La nói cũng kinh ngạc, Diệp Thanh Dung khẽ nhíu mày, Diệp Thanh Liên vẻ mặt không tin nổi. Chưa từng nghĩ có một ngày A La có thể giữ thể diện cho các nàng.

Chẳng mấy chốc, bọn tỷ muội đều tụ tập lại đây, đúng lúc mấy tiểu hài tử Tiêu gia cũng tới, các lão thái thái mở hầu bao, phân phát quà cho con cháu, tiếng chào hỏi, tiếng cảm tạ, ồn ào náo nhiệt.

Vài vị tôn tử Tiêu gia cũng xuất hiện, A La thừa dịp nhìn qua, quả nhiên thấy Tiêu Vĩnh Hãn.

Hiện tại hắn chỉ mới tám tuổi mà dung mạo như bạch ngọc, mày kiếm mắt phượng, đã mơ hồ có thể nhìn ra khí chất phong lưu tuấn mỹ trong tương lai.

A La gặp lại phu quân đời trước, âm thầm quan sát, nghĩ hắn nhớ rõ chuyện cũ hay là hoàn toàn không biết gì cả? Đang suy nghĩ thì Tiêu Vĩnh Hãn dường như cảm nhận được ánh mắt A La, cũng nhìn về phía này.

Hắn vừa nhìn thấy A La liền ngẩn ra, quan sát nhiều hơn một chút.

Bên cạnh, La thị đúng lúc nhìn thấy cảnh này, tất nhiên thích ý, nói: "Vĩnh Hãn, mau tới đây, đây là Tam muội muội Diệp gia."

Nghe La thị nói vậy, mấy lão thái thái cũng chú ý thấy, trêu ghẹo: "Xem Vĩnh Hãn kìa, lần đầu nhìn thấy tiểu muội muội mà đã không dời được mắt!"

A La thấy vậy không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hắn nhớ rõ chuyện trước kia. Đang nghi hoặc, muốn cẩn thận đánh giá lại, không ngờ trong mắt Tiêu Vĩnh Hãn lộ vẻ phiền chán, sau đó quay mặt qua hướng khác.

A?

A La nghiêng đầu, cơ hồ không dám tin.

Nếu nói hắn không nhớ chuyện đời trước thì khi gặp mình không nên có phản ứng như vậy mới đúng, còn nếu hắn nhớ, có thể kích động, cũng có thể là áy náy hoặc trốn tránh, nhưng cũng không nên là phiền chán chứ?

Đang nghĩ ngợi miên man thì nghe vài vị lão thái thái đề nghị, cho một đám tiểu hài tử ra vườn cúc chơi, vì thế nhóm ma ma mang bọn họ ra ngoài.

A La cũng vội vàng đuổi theo.

Nàng vốn dĩ muốn tránh mặt Tiêu Vĩnh Hãn, không muốn lại gả vào Tiêu gia, nhưng hiện tại bắt gặp ánh mắt phiền chán kia thật sự khiến nàng kinh ngạc, muốn tìm hiểu rõ ràng.

Vườn cúc Tiêu gia đã có từ rất lâu, truyền lại qua mấy đời, các loại cúc trong vườn đều là giống nổi tiếng, đây cũng là lý do thưởng cúc yến được tổ chức ở Tiêu gia.

Hoa cúc trong vườn hoặc vàng hoặc trắng, thướt tha lay động, gió thu thổi qua mang theo hương thơm thanh đạm quanh quẩn chóp mũi, khiến người ta tâm tình vui vẻ thoải mái.

A La âm thầm quan sát tất cả hành động của Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng Tiêu Vĩnh Hãn căn băn không thèm liếc nhìn nàng. Điều này càng khiến nàng càng nghi hoặc hơn, không biết hắn rốt cuộc là thế nào?

Đột nhiên, một thanh âm sảng lãng vang lên bên tai: "Tam cô nương có biết đây là loại cúc gì không?"

A La vội vàng quay đầu nhìn sang, liền thấy thiếu niên trước mắt mày rậm mắt to, tướng mạo khá anh tuấn, nàng nhận ra đây là nhi tử Tam phòng Tiêu gia, Tiêu Vĩnh Trạch. Lúc chưa gả thì đối với nàng có vài phần săn sóc, có điều, sau này nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, em dâu và anh chồng (đại bá) có cố kị cho nên quan hệ xa lạ hơn rất nhiều.

Nàng cười khẽ, cúi đầu nhìn gốc hoa cúc chỗ mình đang đứng.

Tinh tế đánh giá một chút, mặc dù là hoa cúc nhưng nhìn lại hơi giống thược dược, sắc hoa như ngọc lục bích, dưới ánh mặt trời ngày thu, trong màu xanh biếc lại lộ ra ánh vàng, đúng là sặc sỡ lóa mắt.

Cúc xanh là tuyệt phẩm trong các loài cúc, vừa có sự kiều diễm của mẫu đơn, thược dược, lại vừa có dáng vẻ thướt tha của cúc, có thể nói ba vẻ đẹp hội tụ tại một thân.

Chẳng qua, A La cũng chỉ có thể vờ như không biết, khẽ cười hỏi: "Nhị thiếu gia, đây là hoa gì a? A La không biết."

Tiêu Vĩnh Trạch tuy mới mười tuổi nhưng cũng hiểu chuyện, vừa gặp tiểu muội muội đáng yêu chọc người trìu mến như vậy liền không dời nổi mắt, có ý lấy lòng, vội vàng giải thích tường tận về hoa cúc xanh cho A La nghe.

A La vừa nói chuyện với Tiêu Vĩnh Trạch vừa âm thầm chú ý Tiêu Vĩnh Hãn, chờ có cơ hội liền thử dò hỏi hắn xem rốt cuộc là thế nào.

Một đám cô nương, thiếu gia líu ríu trò chuyện, đi đến gần lương đình bên cạnh vườn cúc thì nghe Diệp Thanh Huyến nói: "Di, trong lương đình bên kia là vị đại ca ca nào?"

A La theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, thấy có hai người đang ngồi đánh cờ trong lương đình, trong đó có một người là Thất thúc Tiêu Kính Viễn mình đã gặp lúc nãy.