Editor: Tường An
A La không có tin tức của Tiêu Kính Viễn, chỉ có thể đếm ngón tay ngóng trông sớm đến ngày gả qua, như vậy có thể hỏi hắn rốt cuộc sao lại thế này. Bên cạnh còn có một Phùng Khải Nguyệt, nhân vật khiến nàng phải kiêng kị, dè chừng, ngày qua ngày hết sức giày vò. Chẳng qua, cũng may là nàng còn có chuyện để làm, chính là tự chuẩn bị đồ cưới của mình.
Kỳ thật, mẫu thân đã sớm chuẩn bị đồ cưới cho nàng rồi, có điều trong thời gian chờ gả vẫn có rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như chăn, gối đều là tân nương tử phải tự tay làm, như vậy mới may mắn.
Chẳng qua, có tiểu thư hầu môn nào thật sự tự tay làm đâu, bình thường đều là giao cho hạ nhân phòng thêu, tân nương chờ gả chỉ cần thêu mấy châm cuối cùng là được. Việc này nghe thì rất đơn giản, nhưng đồ vật cần thêu thật sự quá nhiều, trái thêu phải thêu, lại thêm mấy đồ nho nhặt linh tinh như khăn tay, cũng tốn rất nhiều công sức.
Cách vách, Phùng Khải Nguyệt thi thoảng cũng lại đây xem nàng chuẩn bị đồ cưới.
Hiện tại A La đối với Phùng Khải Nguyệt hết sức cẩn thận, cực ít nói chuyện với nàng ấy, mắc công chọc phiền toái. Về phần Phùng Khải Nguyệt, gần đây trong lòng cũng không thoải mái, bởi vì A La sắp xuất giá nên Ninh thị một lòng một dạ lo cho A La, tất nhiên sự chiếu cố đối với Phùng Khải Nguyệt ít đi.
Tâm tư của Phùng Khải Nguyệt, A La nhìn trong mắt, ghi trong lòng, liền tìm cơ hội khuyên Ninh thị tạm thời để dì đến biệt viện ở, dùng lý do là: "Biểu tỷ lớn tuổi hơn ta, bây giờ ta lại gả trước nàng, sợ là trong lòng nàng khó chịu."
Ninh thị nghĩ nghĩ, lại nhớ đến lời Lỗ ma ma nói ngày ấy, Phùng di vốn cho rằng Tiêu gia tới cầu hôn Khải Nguyệt, vô duyên vô cớ mừng hụt. Ninh thị trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Thật ra mấy ngày trước dì ngươi cũng từng đề cập nhưng ta không đáp ứng, bây giờ ngẫm lại, ngươi suy tính cũng có đạo lý."
Ninh thị cứ như vậy đáp ứng rồi, A La quả thật không thể tin được việc này lại thuận lợi như thế, cố nén vui vẻ cáo biệt mẫu thân, trở về phòng.
Vừa bước vào cửa phòng liền thấy ca ca Diệp Thanh Xuyên đang đợi.
"Ca, sao huynh cũng tới?" nàng cười hì hì tiến lên, nghiêng đầu hỏi.
Diệp Thanh Xuyên thấy nàng sắp phải gả đi mà vẫn ngây thơ như vậy, không khỏi lắc đầu.
"Đồ cưới chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Không phải còn đang thêu đó sao, ngày thêu, đêm cũng thêu, ngón tay muội đều đã tê rần!" A La đi qua, cười cười oán giận nói.
Chuyện thành thân này đúng là rất tốn thể lực a.
Lúc này, nha hoàn Vũ Xuân dâng trà lên, huynh muội hai người ngồi xuống thưởng trà, Diệp Thanh Xuyên chậm rãi nói: "Ta nghe hạ nhân nói, mấy ngày nay trong lòng Khải Nguyệt không dễ chịu, đêm qua còn mắng chửi một nha hoàn."
"Có chuyện như vậy?"
A La quả thật không biết, nàng nào có tâm tư để ý nhất cử nhất động của Phùng Khải Nguyệt chứ.
Diệp Thanh Xuyên gật đầu: "Không nói nàng ta nữa, ta cho muội xem thứ này."
A La cảm thấy hơi kỳ quái, nghĩ tư dưng ca ca nhắc tới Phùng Khải Nguyệt rồi không nói nữa, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Thứ gì a?"
Diệp Thanh Xuyên lấy một vật từ trong tay áo ra, A La lại gần quan sát: "Hình như là một cái bình nhỏ?"
Trên tay Diệp Thanh Xuyên cầm một cái bình sứ màu nhũ trắng, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, nút bình làm bằng gỗ lim, đáy bình có một cái lỗ nhỏ xỏ dây đeo.
"Phải, trong cái bình này có một viên thuốc, là trước kia ta đi thư viện đọc sách, một vị bằng hữu đưa cho ta, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh. Muội sắp gả đến nhà người ta, vi huynh cũng không biết nên thêm trang cái gì, thôi thì đưa cái này cho muội đi."
A La nhận bình sứ, có chút buồn bực: "Ca ca, huynh đọc sách mà quen được bằng hữu đưa huynh vật quý giá như vậy?"
Tuy nàng không tin thuốc này có thể khởi tử hồi sinh, nhưng chỉ nhìn cái bình này đã không phải là vật tầm thường, quả thật giá trị rất nhiều bạc.
"Chẳng qua là cơ duyên xảo hợp mà thôi." Diệp Thanh Xuyên thản nhiên nói.
"Nhưng mà đồ tốt như vậy, ca ca vẫn nên giữ đi." nàng chỉ nghĩ, còn chưa tìm được Kha thần y, mắt ca ca chưa chữa khỏi, lỡ như có chuyện gì, thuốc tốt như vậy ca ca giữ tốt hơn là đưa cho nàng.
"Ta giữ cũng không có tác dụng gì." Diệp Thanh Xuyên thản nhiên nói "Muội cầm đi, coi như đồ cưới ta cho muội."
A La thấy hắn đã nói đến vậy, ngẫm lại mình đến Tiêu gia cũng có khả năng có tai họa ngầm, liền im lặng nhận lấy.
Huynh muội hai người vừa thưởng trà vừa trò chuyện. Diệp Thanh Xuyên nói đến chuyện A La khi còn nhỏ.
A La nghe những chuyện kia, chỉ cảm thấy thật xa xôi, cách cả đời người, là chuyện A La đời trước.
Nàng chống cằm nhìn ca ca thanh phong nguyệt lãng nhà mình, trong đôi mắt đen kia là nồng đậm hồi ức.
*Thanh phong nguyệt lãng (月朗风清): Gió mát trăng thanh, ý nói vẻ đẹp và khí chất của Xuyên ca.
Đáy lòng nàng khẽ thở dài, hoảng hốt nhớ lại tình cảnh ở tổ trạch Diệp gia.
Kỳ thật sau khi tổ mẫu mất, nàng rất ít trở lại tổ trạch. Không biết vì sao, nàng luôn có ảo giác, phảng phất như khoảng thời gian kia không mất đi, tổ trạch Diệp gia vẫn giống như trong trí nhớ, tổ mẫu từ ái nghiêng người tựa vào giường mềm, nha hoàn hầu hạ bên cạnh giúp bà xoa bóp tay chân, thậm chí con mèo Vượng Tài vẫn như cũ, đứng dưới tàng cây lựu lắc lư cái đuôi.
"Không ngờ chỉ chớp mắt một cái, muội đã trưởng thành, sắp gả cho người." Diệp Thanh Xuyên kết lại một câu, kèm theo đó là tiếng thở dài.
Trong nháy mắt này, nước mắt A La rơi xuống.
Nàng biết, tất cả đã qua sẽ không trở lại được, tổ trạch Diệp gia đã bị tịch thu, tổ mẫu đã mất, con mèo Vượng Tài trong họa xét nhà không biết đã đi đâu.
Mà nàng, chung quy vẫn lớn lên, gả cho người.
- -------
Tiếng pháo nổ đùng đùng liên tiếp, xác pháo đỏ rơi lả tả đầy đất. Trên ngã tư đường, tiểu hài nhi thắt bím tóc nhỏ vui vẻ nhảy nhót xen lẫn trong đám khách nhân đến giúp vui, đòi điểm tâm và trái cây từ chủ nhà, mấy tên khất cái từ những con đường lân cận cũng đến đòi chút tiền mừng, cầu may mắn.
Hôm nay là ngày Tiêu Kính Viễn đón dâu.
Trong thành Yến Kinh, phàm là người có chút thân phận đều đến dự, ngay cả Hoàng thượng cũng đặc biệt phái đại tổng quản thái giám đến đưa lễ vật, về phần Thái tử Lưu Hân bằng hữu thân thiết của Tiêu Kính Viễn thì từ sớm đã chạy đến góp vui.
Ở nội viện, trong phòng, Tiêu lão thái thái tinh thần sáng láng ngồi trên giường, nghe đám con dâu thưa chuyện. Lần này, người chủ trì lo liệu mọi chuyện trong ngoài là Đại tức phụ Tiêu gia, vì để hôn lễ được phong cảnh viên mãn, có thể xem như hao hết tâm tư, đã hai ngày một đêm không chợp mắt.
Mà lúc này, trong lòng A La cũng thấp thỏm không yên.
Mặc dù không phải là lần đầu xuất giá đến Tiêu gia, nhưng tân lang khác nhau, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ.
Thật ra lúc trước, nàng cứ luôn bận tâm chuyện của ca ca, nhớ kỹ chuyện Kha thần y, còn phải đề phòng Phùng Khải Nguyệt, nàng đau khổ sốt ruột gả cho Tiêu Kính Viễn, thay vì nói là vội vã muốn gả đi, không bằng nói là ngóng trông sớm nhìn thấy Tiêu Kính Viễn, để hỏi hắn xem chuyện rốt cuộc là thế nào.
Nhưng giờ đây lên kiệu hoa, nghe tiếng pháo chúc mừng, tiếng kèn trống náo nhiệt, nàng mới đột nhiên ý thức được mình sẽ gả cho người, gả cho Tiêu Kính Viễn, trở thành thê tử của hắn.
Nghĩ đến đây, tinh thần nàng có chút rung động.
Nhớ năm đó nàng bảy tám tuổi, nhìn Tiêu Kính Viễn nhìn kiểu gì cũng đều là thúc thúc trưởng bối, thế nào mà chỉ chớp mắt, nàng đã phải gả cho hắn?
Vậy chẳng phải nàng sẽ từ vãn bối biến thành trưởng bối?
Lại nghĩ tiếp, nàng suýt nữa bị kinh hãi.
Tiêu Vĩnh Hãn cũng phải gọi nàng là thẩm thẩm, Tiêu Vĩnh Trạch cũng thế! Từ nay về sau, nàng sẽ trở thành trưởng bối của họ!
Vì thế, nàng suýt bật cười, bản thân nàng cũng cả kinh, cuống quýt ngậm miệng. May mắn có khăn voan che, người khác không nhìn thấy, nếu không là bị bêu xấu rồi.
Nghĩ nghĩ liền nghe thấy một thanh âm hô lên: "Nhất bái thiên địa..."
Thì ra đã đến lúc bái đường, nàng vội vàng thu hồi tinh thần, cánh tay được Lỗ ma ma nâng đỡ, khom người cúi đầu.
Thời điểm cúi xuống, nàng nhìn thấy đôi giày phía đối diện, còn có một góc y phục.
Hôm nay Tiêu Kính Viễn tất nhiên ăn mặc khác mọi ngày, một thân hồng y.
Nàng lại khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, không biết bộ dáng Tiêu Kính Viễn mặc hồng y là như thế nào? Có khó coi hay không?
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng bái thiên địa, bái cao đường, rồi phu thê giao bái, bị đưa vào động phòng, cửa vừa đóng, chung quanh trở nên yên tĩnh.
"Cô nương, bây giờ còn sớm, ngài ăn trước một chút lót dạ đi." Đây là giọng nói của Lỗ ma ma.
"Quả thật đói bụng, ma ma, ngươi mau đưa đồ ăn cho ta đi."
Lúc trước nàng sợ ngồi kiệu xóc nảy nên không dám ăn nhiều, trải qua một phen ép buộc, bụng nàng đã trống rỗng, thậm chí còn nghe được tiếng cô lỗ.
Thấy chung quanh không có người ngoài, nàng liền kéo khăn voan xuống, để Lỗ ma ma bưng cơm canh tới cho mình, lại thêm một phần sủi cảo tôm.
Nàng vội gắp một cái nhét vào miệng.
Thật sự quá ngon.
Ai ngờ miếng sủi cảo trong miệng còn chưa nuốt xuống thì nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Nàng sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua.
Người vào chính là tân lang một thân hỉ bào đỏ tươi, Tiêu Kính Viễn.