Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhà mi




Trần Du Hạc và Trịnh Du Hổ tuy là gặp phải tai nạn giao thông, nhưng cũng giống như lúc Mục Viêm Khiếu gặp phải tai nạn xe, đều không chết được, nhiều lắm thì bị thương nhẹ mà thôi.

Thật ra nhìn từ phương diện khác mà nói, hai phe Mục Viêm Khiếu và Trịnh Du Hổ, mấy năm trước tranh đoạt thế lực và tài sản của nhà họ Trương, đã hình thành thói quen ‘không có chuyện gì thì gây tai nạn giao thông cho đối phương’ hoặc ‘không có việc gì làm thì tìm cách nào đó kích thích đối phương’. Vì vậy, bọn hắn đối với chuyện dự phòng nguy hiểm cũng có chuẩn bị rồi.

Mà sở dĩ tai nạn xe lần trước Mục Viêm Khiếu gặp thiệt thòi lớn như vậy, một phần là do thuộc hạ thân tín Mục Thất phản bội, ngoài ra, chỉ có thể nói, vận khí của hắn xui xẻo. Có thể là, đại nạn của hắn đã xảy ra rồi.

Cho nên lần tai nạn này Mục Tứ an bài, Trịnh Du Hổ bị thương không nặng, hay nói là cánh tay bị gãy xương. Mà Trần Du Hạc so với Trịnh Du Hổ thì bị thương nặng hơn không ít, nhưng vết thương này cũng chỉ là tay chân bị gãy vài chỗ, còn những bộ phận mấu chốt như là đầu, tim và tiểu đệ đệ, hắn không hề bị tổn thương chút nào.

Lúc Mục Tứ nhận được báo cáo từ đàn em của hắn, đối với chuyện này còn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Sau Trịnh Du Hổ và bà Trương chạy chữa xong liền trực tiếp trở về nhà. Mà Trần Du Hạc và mẹ của hắn cũng chỉ có thể nán lại bệnh viện vài ngày, mười con chuột cường tráng được phân đến theo dõi bà Trần hết sức buồn bực, bọn chúng chán ghét mùi thuốc khử trùng, cho dù thức ăn ở nhà ăn bệnh viện không tệ cũng không thể bù đắp điểm này.

Ngày theo dõi thứ nhất.

Tại biệt thự, bà Trịnh đang ăn súp có tác dụng làm đẹp mà đầu bếp đặc biệt làm cho bà. Mùi vị của súp trước sau như một đều rất ngon, chẳng qua khi ăn đến muỗng thứ ba, có một mùi vị quỷ dị truyền ra từ đầu lưỡi.

Bà Trịnh khẽ nhíu mày, đem thức ăn nhổ ra trên khăn ăn, sắc mặt nháy mắt xanh mét.

“Đầu bếp đâu?! Đây là cái gì?! Chuyện gì xảy ra?!”

Đầu bếp Trịnh gia nghi ngờ đi ra, kết quả liền thấy trên khăn ăn có một thứ nhìn đặc biệt giống sản phẩm bài tiết của động vật.

Sắc mặt đầu bếp biến đổi liên tục, hắn khổ bức mà nghĩ, nếu hắn nói đây là một phần ô mai đen, bà chủ có tin hay không đây?

“Người quét dọn đâu? Cũng kêu đến đây cho tôi!”

Rất dễ nhận ra bà Trịnh không phải người dễ bị gạt, không đợi đầu bếp mở miệng, đã kêu người quét dọn ra rồi. Chẳng qua sau khi mở miệng bà liền đổi ý. Kêu nữ quản gia vẫn luôn túc trực bên người hủy bỏ chỉ thị vừa nói, nhưng cũng gọn gàng linh hoạt mà cho sa thải người dọn dẹp.

Tiếp theo đó bà Trịnh nhìn về phía đầu bếp.

Đầu bếp nhìn sắc mặt bà Trịnh thì biết kế sách của mình không tốt lắm, lập tức tùy ý nhún nhún vai, tháo mũ của mình xuống, quay về phía bà Trịnh nói: “Phu nhân, thật ra thì những lời này tôi đã muốn nói từ lâu rồi, bà đối với chuyện ăn uống bắt bẻ thái quá, lại cứ khăng khăng không hiểu được thức ăn ngon đích thực cần phải dùng như thế nào. Bà không ăn mấy ‘thức ăn thừa’ kia, bà cho rằng đó là thứ không sạch sẽ, nhưng tôi đã làm đầu bếp riêng cho rất nhiều người, hầu như không có ai giống như bà. Phải biết rằng thức ăn rất quý giá, mỗi lần thấy bà lãng phí lương thực như vậy tôi cũng rất muốn bỏ phân chuột vào chén của bà.”

Ánh mắt sắc như dao của bà Trịnh mãnh liệt bắn về phía đầu bếp.

“Anh cũng gan lắm. Cho anh làm đầu bếp cho Trịnh gia là để mắt tới anh rồi, đã như vậy còn không biết ơn, sau này việc ăn uống ở thành phố A anh vĩnh viễn cũng đừng tham gia nữa!”

Đầu bếp mặt tròn khẽ chậc một tiếng, nhún nhún vai mà đi. Thật ra thì dựa theo nhận xét của hắn, Bà Trịnh còn tốt hơn đại thiếu gia, người trước sẽ chỉ làm hắn thất nghiệp, người sau thì...phòng chừng sẽ lấy luôn mạng nhỏ của hắn.

“Ai, thứ lỗi cho tôi đời này phóng túng không kềm chế được thích nói thật.” Dù nơi này không lưu hắn, thì nơi khác sẽ lưu hắn, hắn có tài nghệ, làm thế nào cũng không chết đói được.

Ở nơi đầu bếp mặt tròn còn có thể nghe được động tĩnh ở nhà họ Trịnh, trong nhà chợt truyền ra tiếng thét chói tai, đầu bếp mặt tròn nghe vậy ngoáy ngoáy lỗ tai, “Há há, nghe như là xảy ra chuyện tốt đẹp gì rồi!”

Mà trên thực tế, cũng thật như vậy.

Sau khi đuổi đi một nhóm người dọn dẹp, người mới còn chưa tìm hiểu kỹ, dù sao đầu năm nay lý lịch mấy người làm chuyên nghiệp cũng không tốt lắm, vì thế bà Trịnh hiếm khi lại nhìn thoáng qua nhà bếp và phòng ngủ trong nhà mình.

Kết quả vừa nhìn, phòng bếp không có vấn đề gì lớn — ừm, nhiều lắm thì mấy góc khuất có mười mấy viên phân chuột, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh bị cắn thành các loại hình dáng mà thôi. Dù sao Trịnh gia cũng có tiền, không vấn đề gì, cái này thật không ăn nhằm gì.

Nhưng mà! Điều khiến bà Trịnh không lòng dạ nào bình tĩnh được chính là, khi bà mở phòng thay đồ của mình ra, tủ đồ trang sức vòng đeo tay, cảnh tượng bên trong như có bão quét qua thật làm cho người ta giận sôi người!!!

Cái quần trị giá ba mươi vạn của bà bị cắn thủng mười mấy lỗ lớn! Đôi giày trị giá tám mươi vạn của bà bị cắn đến hở miệng! Quá đáng nhất là cái áo khoác lông chồn trị giá hai trăm vạn của bà còn bị hành hạ tới mảnh nằm đây mảnh đằng kia, quả thật khiến bà nổi điên mà.

Mà đồ trang sức vòng đeo tay còn tổn thất nặng hơn phòng thay đồ. Không phải đồ trang sức này nọ bị hỏng, mà là hơn phân nửa đều, không, cánh, mà, bay!!!

Ngày thường tủ trang sức của bà chỉ có chia chìa khóa để mở, hơn nữa còn cài đặt hệ thống quản chế bảo vệ, những thứ đồ này sao có thể bặt vô âm tín như vậy chứ?! Phải biết rằng giá trị số trang sức đó đã qua hàng triệu rồi! Đó chính là sáu phần tài sản của bà đó!!!

Sắc mặt bà Trịnh vô cùng âm u, trong mắt lóe lên tia quang mang âm độc dữ tợn: “Điều tra cho tôi! Dốc sức điều tra!!! Tôi muốn kẻ trộm chết không tử tế!!!”

Chẳng qua là sau khi tra ra kết quả điều tra lại làm cho những người hiểu rõ sự tình ngay cả thở mạnh cũng không dám — bọn họ từ hình ảnh trong camera tìm ra ‘đầu sỏ’ phá hư quần áo và ăn cắp châu báo vô cùng dễ dàng. Sự thật làm cho người ta không thể nào tin được, từ máy quay an ninh có thể thấy mười con chuột mập khổng lồ!

Qua camera, mấy con chuột này rất thuần thục mà đem hộp đựng, hộc tủ cắn ra một lỗ lớn, sau đó vụng về mà ngậm hoặc đeo hay trùm trang sức lên người, rồi lại ‘đeo’ châu báu đa dạng chủng loại, từ lỗ nhỏ trong phòng chạy ra ngoài.

Quả thực, y như là có người kiểm soát mấy con chuột này đi ăn trộm!

Nhưng thật sự có chuyện tình ly kỳ như vậy sao? Người nào mà có thể khống chế chuột a? Còn nữa, những thứ châu báu kia cũng là hàng có chất lượng và số lượng giới hạn, muốn lén bán ra lấy tiền cũng khó nưã là.

Nhưng bà Trịnh không quản nhiều điều như vậy, bà chỉ bày ra bộ mặt lạnh lùng, gọi cảnh sát tưởng thành phố A tới, cho hắn ba ngày để phá án. Bà tin chắc đây là một âm mưu nhằm vào nhà họ Trịnh!!!

Nếu như không phải bà Trịnh có thể khẳng định Mục Viêm Khiếu tuyệt đối sẽ không có lòng dạ thảnh thơi và thủ đoạn đi làm ra loại chuyện như vậy, bọn họ thật muốn cho rằng, đây là một sự trả thù của Mục Viêm Khiếu —— vì bà và bà Trần dám uy hiếp hắn.

Bà Trịnh bên này bị mười con chuột bự một phen cướp sạch, mà Trần Du Hạc và bà Trần bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Mười con chuột theo dõi bà Trần quyết định lựa chọn phương pháp cấp bách nhìn chằm chằm người ta, vì thế tạm thời tài sản bà Trần không gặp tai họa, bất quá tài sản bà ấy so với họ Trịnh cũng kém quá nhiều, đi phá hoại cũng không đã nghiền.

Cho nên mười con chuột bự liền linh hoạt đổi sang hành hạ cơm canh hai vị này.

Trần Du Hạc cũng có vệ sĩ, nhưng Trần gia thì không thể so với Trịnh gia, dĩ nhiên càng không so được với Mục gia. Vì thế dù vệ sĩ rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không có hiệu quả một con ruồi cũng không buông tha như Mục đại thiếu lúc trước. Huống hồ chi, coi như là vệ sĩ của Mục đại thiếu, cũng đấu không lại chuột Lâm Lâm đó.

Lần này mười con chuột đồng thời bắt tay hành động, cả đêm làm thông lỗ thoáng gió trên trần nhà, vách tường, cửa, sau đó dùng cả đêm chế tạo rác rưởi và tìm kiếm cứ điểm giám sát, dĩ nhiên lành nghề như bọn chúng đi trên đường cũng không tránh khỏi mấy con mèo hoang lén lút trong bệnh viện.

Sau đó thiếu chút nữa phát sinh thảm họa, chuột bự giữ cửa khai ra danh tiếng lão đại nhà mình.

Danh tiếng không thể nào dùng được. Nhưng mèo hoang sau khi nghe mười con chuột này nói đang làm tiểu đệ cho một con mèo lớn khác, cân nhắc xem con mèo nào mà có ý nghĩ đểu như vậy, cuối cùng cũng không ra miệng với mười con chuột. Nhưng cũng tạo thành kết quả sau khi kết thúc ngày thứ nhất Lâm U tiểu gia tự mình tới đây xem tình hình cuộc chiến, trực tiếp gặp gỡ năm sáu con mèo hoang.

“Meo meo ô?” Mày làm gì thế? Mười con chuột này là mày sai tới đây làm việc?

Tiểu linh miêu Lâm U nghe vậy gật đầu mèo của mình một cái: “Meo meo ngao.” Đúng nha, tụi bây đi chỗ khác mà ăn, bọn chúng làm việc ở đây! Muốn bồi thường tao mời tụi bây một bữa hoành tráng được không? Cánh gà hay khô cá cơm?

“Meo meo ngao ngao ngao!!!” Cho một lô khô cá cơm! Không không, không đủ, hai lô!!!

Lâm U nheo mắt mèo của mình lại, cái đuôi cân nhắc vui vẻ lắc qua lắc lại, “Meo meo ô ~” Không thành vấn đề! Trước tiên xem kịch xong đã!

Meo meo?

Năm sáu con mắt đủ màu lớn nhỏ không đồng nhất nhưng con mèo nhỏ nhanh trí nhất nghiêng cái đầu be bé của mình, xem kịch gì đây? Xem kịch không phải là thứ loài người thích sao?

Kết quả sau một khắc tập thể bọn họ liền nghe được tiếng thét chói tai đến từ biệt thự phòng bệnh phía đối diện.

Meo meo ô... Âm thanh này thật chói tai, không dễ nghe chút nào.

“A a a ——!!! Phân chuột! Quá nhiều phân chuột!!! Trên giường của chúng tôi sao lại có nhiều phân chuột như vậy!!! Trời ơi ——!!! Tóc của tôi! Trên tóc cũng có!!!”

Mười con chuột bự nghe tiếng kêu như muốn sụp đổ kia đồng loạt nhìn về phía tiểu linh miêu, người sau nhe hàm răng nanh ra lên tiếng, tỏ vẻ tiểu gia đây rất hài lòng! Chuột bự mới thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng một đêm huy động nhiều phân như vậy, thật ra thì cũng không dễ dàng gì đâu...

Trần Du Hạc bị tiếng kêu của mẹ mình đánh thức, một bụng oán khí, chẳng qua không đợi hắn nổi giận, hắn liền ngửi thấy bên cạnh mình có mùi khác thường, hai mắt trợn to, hắn thấy hai chân và cánh tay đang bị treo của mình đều dính phân chuột, mà ở phần thạch cao trên đùi hắn, hình dáng đám phân chuột nhìn như là ‘SB’?

Bây giờ hắn còn chưa tỉnh ngủ sao?! Trần Du Hạc khiếp sợ cũng không biết nói làm sao rồi.

Qua một lúc lâu, hắn mới nổi giận gầm lên một tiếng: “Đi kêu viện trưởng của các người đến đây cho tôi ——!!!”

Tiểu linh miêu gia gia lúc này dẫn theo năm sáu con mèo, đồng loạt đứng trên cây ngô đồng bênh ngoài phòng bệnh, nhìn người bên trong gặp chuyện mất khống chế cứ rống lên liên tục, tâm tình cực kỳ vui vẻ, cao hứng liền giơ móng vuốt lên dùng đầu lưỡi liếm liếm.

Năm sáu con mèo khác trông thấy, cũng nhiễm phải loại tâm tình vui vẻ này, cũng đồng loạt giơ móng lên, bắt đầu liếm lông. Cái đuôi còn lắc tới lắc lui, đặc biệt vui thích.

“Meo meo ngao ô~” Mấy con chuột tiếp tục cố gắng đi! Buổi tối trở về nhà luận công ban thương cho các người!

Lâm U tiểu gia ngao ô một tiếng, nhắm mắt mèo, che cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn giống như đang cười trộm đắc ý. Há há, đây mới là màn mở đầu thôi, vẫn mơi có một ngày, tiểu gia xem hai ngày sau chỉnh cho các người gà chó không yên thần kinh suy nhược!!! Dám uy hiếp chủ nhân mắt mù của tôi? Đó chính là uy hiếp tiểu gia! Ngược đãi mấy người cũng không chết được đâu meo meo!!!

“Meo meo?’ Xong kịch rồi sao? Muốn ăn khô cá cơm?

“Meo meo!” Đi! Khô cá cơm tiến lên! Tiểu gia mời một bữa khô cá cơm đặc biệt meo meo ha ha ha!

Lúc này, ẩn nấp dưới một gốc cây trong bệnh viện, một chiếc Hummer cải trang đang đậu, Mục Ngũ và Mục Tam đeo máy nghe trộm được một loạt tiếng mèo kêu không hiểu đầu đuôi ra sao, ngô, đây là tình huống tiểu Lục muốn thu đàn em sao? Sao lại có nhiều mèo như vậy?
Ta nói, SB là viết tắt của từ “sha bi” mà có nghĩa giản đơn là “tên khốn ngu ngốc”.