Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 37: Tức đỏ con mắt




Mục Viêm Khiếu ở lại bệnh viện Đệ Nhất một ngày. Ngày thứ hai liền đóng gói tất cả đồ đạc trở về biệt thự ‘nhà nông vui mừng’.

Bác sĩ Âu Dương kiêm viện trưởng đối với chuyện này tỏ vẻ rất bất mãn, dù thế cũng không bắt buộc Mục Viêm Khiếu ở lại. Nhưng chuyện làm bác sĩ Âu Dương thở phào nhẹ nhõm chính là, mảnh thủy tinh trong não Mục Viêm Khiếu cuối cùng cũng ổn định rồi. Không giống người nào đó vô cùng bất ổn.

Tâm tình Mục Viêm Khiếu coi như không tệ nói với Âu Dương Minh, đó là do công lao của chuột Hà Lan • Lâm Lâm trong tay hắn. Phản ứng của Âu Dương Minh chính là đặc biệt không nể mặt hỏi một câu: “Con chuột này chích ngừa chưa?”

Mục Viêm Khiếu và Lâm U = 皿 =, nhất là Lâm U tiểu gia, nếu như không phải nghĩ đến chân mình quá ngắn không thích hợp vồ tới, móng vuốt quá nhỏ không thể đả thương người khác, nếu không cậu sẽ đại diện cho thú cưng trăm họ tiêu diệt cái ông bác sĩ hại người này!

“Nhưng mà đại thiếu này, chuyện của Lỗ Viễn tôi xin lỗi cậu, đây là sơ xuất của bệnh viện, tuyệt đối không có lần sau.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy gật đầu, trong chuyện này chính hắn cũng buông lỏng cảnh giác, tư liệu về Lỗ Viễn kia hắn đã để cho Mục Nhị điều tra qua rồi, kết quả điều tra là ‘hết sức bình thường’. Kết quả như vậy, làm cho Mục Viêm Khiếu và Mục Nhất, Mục Nhị, Mục Tam, Mục Tứ nhận định Lỗ Viễn tuyệt đối không tầm thường.

Mục Nhị và Mục Tam vẫn tiếp tục kết hợp điều tra tin tức về Lỗ Viễn. Mà trên đường trở về, Mục Nhất đã đem danh sách tư sản của Trịnh gia và Trần gia thu về tay đọc cho ông chủ nhà mình nghe.

“Đem thẻ ngân hàng của Lâm Lâm bổ sung thêm một cái, sau đó chuyển một trăm ngàn vào.”

Đây là là câu duy nhất mà Mục đại thiếu nói với Mục Nhất sau khi nghe báo cáo.

Tuy nói thân phận của Lâm Lâm lần này Mục Nhất và Mục Nhị cũng đã suy nghĩ qua, nhưng bây giờ nghe ông chủ nhà mình nói như vậy..., vẫn có chút, ừm, kích thích trái tim nhỏ.

Lúc này, Lâm U đang ăn thức ăn giảm đau nghe thấy lời của chủ nhân mắt mù nhà mình thì giật giật hai lỗ tai nhỏ tròn tròn. Vội dùng móng vuốt lay lay y phục Mục Viêm Khiếu, tỏ vẻ muốn nói ra suy nghĩ của mình!

Mục Viêm Khiếu cúi đầu, sau đó rất phối hợp đưa tay phải ra đặt trước mặt chuột Hà Lan Lâm U.

【Tiểu gia không lấy tiền... tôi muốn khu vui chơi! 】

Sau khi Lâm U viết xong, Mục Viêm Khiếu khựng lại một chút, rồi nắm lấy móng vuốt nhỏ trong tay.

Sau đó?

Cũng không có sau đó.

Lâm U: “!!!” Tôi nói này, đây là phản ứng gì chứ! Anh dám không đếm xỉa đến tiểu gia tôi?! Chuột Hà Lan Lâm U dưới cơn nóng giận điên cuồng dùng móng vuốt lay lay áo sơ mi hàng hiệu của chủ nhân mắt mù nhà mình, Mục Nhị và Mục Ngũ bên cạnh nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt nhịn không được mím môi.

Tới khi Lâm U phát điên sắp dùng đến răng cửa của mình, Mục Viêm Khiếu cuối cùng cũng thở dài, hướng về phía Lâm U mở miệng: “Những thứ đồ thực dụng kia cho mày, mày cũng không có cách nào quản lý, hơn nữa tình huống bây giờ còn chưa ổn định, vẫn là trực tiếp cho mày tiền thì tốt hơn. Nếu thấy không được, thì đổi thành vàng thỏi vậy.”

“Như thế là tốt rồi, chúng ta nhất định không nên đi khu vui chơi nữa. Được chứ?”

Lâm U trầm mặc. Thanh âm mang theo mấy phần run rẩy kia làm cho cậu không biết nên trả lời thế nào, chờ một lát lâu sau, cậu không vui lay lay tay áo đã bị cào bung sợi ra, vương móng vuốt nhỏ đến tay chủ nhân, bắt đầu vẽ loạn:

【Được rồi, dù sao tiểu gia cũng không phải là người tham tiền háo sắc! Ừm, tất cả tiền bạc đều là vật ngoài thân! Ngày mai chúng ta đi tắm nắng một ngày, thế nào? 】

Cảm nhận vết cào hơi ngứa ở lòng bàn tay, khóe miệng Mục Viêm Khiếu khẽ nhếch: “Được thôi.”

Nửa ngày thứ hai trôi qua, Lâm U • chuột Hà Lan • tiểu gia trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc như heo. Thật ra thì cũng không coi là đặc biệt giống heo, việc cần phải làm là buổi tối ngủ cùng chủ nhân, ngày thứ hai thức dậy rời khỏi cái nệm êm ái, sau đó xiêu vẹo trải qua một ngày nhàm chán với chủ nhân, cùng nhau xem Bình thư và chuyện cười bách khoa toàn thư.

Cuộc sống trôi qua yên bình mà hạnh phúc, thậm chí Lâm U đã quên, cậu đã ở trong sự yên bình đó mà đi đến cuối con đường sinh mệnh một lần nữa.

Cho đến xế chiều ngày thứ ba. Biệt thự nhà nông vui mừng của Mục Viêm Khiếu nghênh đón một vị khách đặc biệt.

Người tới là một vị cường tráng khỏe mạnh. Bộ râu quai nón hung tợn, lông mày hình chữ nhất vểnh lên, và cái mũi diều hâu thẳng thớm. Nhìn thế nào cũng thấy đây là thủ lĩnh một băng cướp nào đó.

Đi cùng vị khách này là Mục lão gia.

“Ông nội? Sao ông tới đây? Còn một vị khách nữa?”

Mục Viêm Khiếu nghe phía trước truyền đến âm thanh một cuộc đối thoại, một trong hai giọng nói đó là ông nội mình.

Mục lão gia nghe Mục Viêm Khiếu mở miệng, vốn còn đang chào hỏi Lâm Huyền Địa lại lập tức quay sang với cháu trai của mình. “Viêm Khiếu!”

“Làm sao con lại thành ra như vậy? Nhức đầu sao? Lúc trước là ông không tốt, không nên nói vẹt của con như vậy. Lần này ông có tìm một con mèo nhỏ cho con, con yên tâm đi, thân thể con mèo này rất khỏe mạnh, nhất định có thể ở bên cạnh con một thời gian dài.”

Lão gia tử không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng đã nói một tràng dài như vậy, những người khác không có gì, Mục Viêm Khiếu ngược lại cảm thấy rất áy náy.

“Xin lỗi ông nội, lúc ấy tâm tình không tốt, đã nói nặng lời.”

Mục lão gia nghe vậy trong lòng mới thả lỏng, vội đáp lời: “Nào có nào có, con có nói nặng gì đâu. Được rồi, lại xem ông nội tìm cho con thú cưng mới này, con mèo nhỏ này rất đẹp mà cũng oai lắm nha!”

Mục Viêm Khiếu • bị mù: “...” Đừng nói với con chuyện xinh đẹp, cũng đừng nhắc tới dễ thương, có thể đổi thành sờ rất thích hay là rất thông minh không? Ít nhất hai cái này có thể mò mẫm cảm nhận được.

Mục lão gia nói xong hình như cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, nhìn sắc mặt đứa cháu lớn của mình thấy không có biến hóa đặc biệt gì, mới hắng giọng long trọng giới thiệu người đưa mèo đứng phía sau.

“Vị này là tiên sinh Lâm Huyền Địa. Ừm, nhà bọn họ là chuyên gia nuôi dưỡng, loại thú cưng thông minh nào cũng nuôi. Viêm Khiếu, vẹt lần trước chính là bọn họ mang tới. Con tới chào hỏi đi.”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy chân mày cau lại, nghe qua giống như Lâm Lâm bị hắn bắt tới? Cái dạng này xem ra, người của Lâm gia ở Tần Lĩnh chẳng lẽ là bọn chuyên săn bắt thú trái phép?!

Vừa nghĩ như vậy, khí thế quanh thân Mục Viêm Khiếu liền tỏa ra xung quanh. Cặp mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn về phía Lâm Huyền Địa, mang theo khí thế cực kỳ sắc bén.

Chân mày Lâm Huyền Địa cau lại.

Thằng nhóc này mặc dù hai mắt bị mù không thấy gì, nhưng ánh mắt và khí thế thì rất tốt. Thoạt nhìn rất có phong độ khi xưa của mình, ngay cả điểm lớn lên nhìn rất đẹp trai này cũng giống!

Nhưng mà, cho dù mày lớn lên có đẹp trai đi nữa, giống lão tử đến đâu, trừng mắt với lão tử như vậy là muốn gánh xui xẻo sao?!

“Ơ, Mục lão gia, thằng nhóc nhà ông trừng tôi kìa, dầu gì tôi cũng đặc biệt mang thú cưng đến cho nó. Nó hung dữ như vậy, làm thú cưng của nó chẳng phải sẽ chịu ngược đãi sao?”

Lâm Huyền Địa nói đến đây, liền nhìn về phía trước ngực Mục Viêm Khiếu. Chỗ đó có một con chuột Hà Lan màu cà phê đốm trắng. Không cần suy nghĩ ông cũng có thể xác định con chuột này chính là đứa con tuyệt thế tài hoa của ông.

“Chậc, con chuột này nhìn thật khờ. Sắp chết sao?” Lâm Huyền Địa chống lại một cặp mắt đậu đen nho nhỏ, bộ mặt bày ra vẻ châm biếm lớn nhất.

Mà lúc này Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, cậu vô cùng muốn giả chết a! Giả chết! Tại sao người cha thổ phỉ của cậu lại chạy đến đây? Cha à, người đang cười nhạo đứa con của vợ mình đó biết không? Còn có, những ác quỷ mỗi ngày đều bị cha đánh ba lần đâu?! Người lơ là nhiệm vụ rồi đấy, biết không? Vì thế, cha nhanh đi về đi. Đừng có nhìn đến hả hê như vậy được chứ.

“Ha ha.” Đây chính là tất cả câu trả lời của Lâm Huyền Địa với con mình.

“Nếu như ông còn không lễ phép với Lâm Lâm của tôi như vậy, ông có thể mang con mèo trong tay ông về được rồi.” Đang lúc Lâm Huyền Địa ra sức giễu cợt con trai mình, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.

Lâm Huyền Địa nghe vậy khóe miệng co rút dữ tợn: “Lâm Lâm của cậu?”

Vẻ mặt Mục Viêm Khiếu tĩnh lặng như nước: “Vậy thì sao? Tôi không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến Lâm Lâm của tôi, dù bằng lời nói, hay là hành động.”

Lâm Huyền Địa nghe nói như thế thì trầm mặc, rồi sau đó cười một cái chế nhạo, vẻ mặt cũng từ vui tươi hớn hở trở nên sắc bén: “Cậu bảo vệ nó? Vậy một thân thương tích đó từ đâu mà ra? Sống qua được xế chiều hôm nay, đó là sự bảo vệ của cậu? Nếu là nói như vậy, đừng nói cậu để cho tôi đi, con mèo này tôi tình nguyện mang về nuôi đến chết cũng còn tốt hơn để nó gặp chuyện không may!”

Mục Viêm Khiếu bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt âm trầm.

“Một tên săn trộm ở Tần Lĩnh mà cũng không biết xấu hổ nói những lời như vậy trước mặt tôi?”

Lâm Huyền Địa hít một hơi: “Cậu nói gì? Ai săn trộm?! Tiểu tử kia cậu muốn bị đánh phải không? Nói cho cậu biết tôi đã không vừa mắt cậu từ lâu rồi! Có tin lão tử cho cậu một đạo thiên lôi hồn phi phách tán không hả?!”

Mục Viêm Khiếu cũng tức giận không thể kiềm chế, “Có bản lĩnh thì cứ thử, xem người nào chết trước?”

Trong nháy mắt, không khí trong biệt thự nhà nông vui mừng trở nên bức bách.

Mục lão gia vội vàng che trước mặt Lâm Huyền Địa, “Ôi chao, Lâm tiểu huynh đệ, Viêm Khiếu vừa mới mất con vẹt nó yêu thích nhất, tâm tình không ổn định, cậu không nên so đo cùng một đứa trẻ như vậy. Khụ khụ, con mèo này cứ để ở đây đi, cậu lâu rồi chưa xuống núi phải không? Đợi một lát, ông già này dẫn cậu đi ăn một bữa ngon lành!”

Mà lúc này Lâm U cũng rất nôn nóng ở trong lòng chủ nhân mắt mù lăn qua lăn lại, mẹ nó chủ nhân mắt mù! Anh bị mù còn chưa tính, vấn đề ngoài cơ thể chúng ta tạm thời không thể giải quyết. Nhưng anh không thể ngu ngốc như vậy a! Đó là cha tôi, nói như thế nào thì sau này hai người cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau (?), bây giờ anh xấc xược như vậy sau này biết chuyện rồi sẽ rất thảm a?!

Thật vất vả đem tay Mục Viêm Khiếu đặt dưới móng vuốt của Lâm U, Lâm U vội vàng vẽ xuống mấy chữ.

【Người này là hàng xóm của nhà tôi, lúc trước tôi có gặp mặt ông ấy rồi! Sau này có chuyện còn phải tìm ông ấy giúp đỡ đó! Anh hung dữ cái gì?! Còn có, con mèo ông ấy mang tới là thân thể sau này của tôi, anh định để cho tôi sau khi chết liền cuốn theo chiều gió sao?! 】

【 Mau mau xin lỗi! Mau tỏ ra yếu thế! Mau cúi đầu! 】 Chít chít chít chít! Ông nội nó sau này coi chừng bị cha tôi đột nhiên mỗi ngày đánh ba lần đó!

Mục Viêm Khiếu bị lượng tin tức khổng lồ này làm cho choáng váng, chờ tỉnh táo lại rồi thì vẻ mặt bắt đầu rạn nứt.

Mới vừa rồi hắn còn dùng giọng điệu đặc biệt coi trời bằng vung như nói với người hầu xem ai giết ai trước, bây giờ... Mục đại thiếu cảm thấy toàn bộ ác ý của thế giới này đều đổ dồn về hắn.

“Hừ! Tiểu tử! Cậu nhìn cái gì! Nhìn lại cậu cũng không có chỗ nào giống lão tử!” Lâm Huyền Địa thấy ánh mắt Mục Viêm Khiếu lại nhìn về phía mình, hầm hừ nói một câu.

Mẹ nó con của lão tử cũng đưa cho mày rồi, còn vì mày chết đi sống lại. Bây giờ lão tử tới mày lại dám giở trò thọc gậy bánh xe quét sạch cảm tình?! Vợ à, anh rất muốn trực tiếp xông tới đánh cho cái tên thoạt nhìn không đối xử tốt với con chúng ta kia.

Mục Viêm Khiếu bị Lâm Huyền Địa rống đến cứng đờ, sau đó dùng toàn bộ sự tự chủ của mình hít một hơi thật sâu, phun ra một câu nói:

“Ông đi đâu ăn cơm? Tiền bạc cứ tính cho tôi.”

Lâm Huyền Địa: “...” Cái cậu kia sao lại đột ngột quay 180° rồi? Nhất định là đứa con tài hoa tuyệt thế đã nói gì với mày rồi. Nhưng mà, mày nghĩ cho Lâm đại gia ta một bữa cơm rồi đuổi đi sao?!

“... Ba bàn cơm đủ món kiểu Mãn Hán, tôi đóng gói mang về, như vậy sẽ không so đo với cậu nữa.” Hừ!

Một nhà lớn nhỏ trong Mục gia: “...”

Lâm U tiểu gia: “...” Ăn như trâu uống nước! Tiểu gia không nhận ra ông!
Lúc cha Lâm tức giận sẽ kêu mày, bình tĩnh sẽ kêu cậu cho hợp với tính nóng nảy của ông ấy =o= mong mọi người không rối

Ta nói, bàn ăn kiểu Mãn Hán là một loại tiệc lớn thời nhà Thanh. Bàn ăn bao gồm 108 món, 54 món miền Bắc và 54 món miền Nam chia ra ăn trong ba ngày. Bao gồm đủ loại thức ăn từ mặn đến ngọt, từ chưng, xào, nướng đến nấu lẩu, …