Tiểu Gia Nô

Chương 5




Sáng sớm, Mạc Đề Đề với đầu óc thanh tỉnh, tâm trạng vô cùng sảng khoái rời giường bước xuống mở toang cánh cửa sổ phòng ngủ. Ở bên ngoài là hành lang chạm trổ hoa văn, hòn núi giả phía xa vẫn còn mang theo vẻ xanh tươi của những ngày cuối mùa hè, ánh mặt trời lười biếng thì đang chiếu sáng lấp lánh xuống mặt hồ.

“Đây là nhà của ta, ha ha!!” Nhìn bản giao kèo đã bị nàng vần vò cả buổi tối, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Tối hôm qua, nàng cũng đã nhiều lần cười đến tỉnh giấc vì nó a~

“Quản gia, quản gia…”: Nàng hưng phấn gọi to.

Lão quản gia với gương mặt không chút biểu tình đột ngột xuất hiện ngay phía ngoài cửa sổ làm nàng sợ đến mức phải giật lùi mấy bước:

“Sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy. Làm ta sợ muốn chết!”

Quản gia cúi đầu, trả lời bằng giọng điệu chẳng vui vẻ gì: “Bẩm Mạc tiểu thư, chủ tử ra lệnh thì tiểu nhân phải ngay lập tức đáp lại. Nếu chủ tử không thích lối cư xử kiểu này thì…”

“Đừng! Xin người, người còn nói nữa là ta chết vì lạnh luôn đó!”: Mạc Đề Đề vuốt da gà đang nổi trên người. Thật không hiểu nổi sao trước kia. Đỗ Hành lại có thể chịu được cái gì mà “chủ tử”, cái gì mà “tiểu nhân”, hắn không thấy xưng hô kiểu đó rất buồn nôn sao?

Khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của quản gia bỗng run rẩy một chút, sau đó hắn lại cúi đầu hỏi: “Mạc tiểu thư có gì muốn sai bảo ạ?”

“A…ta, ta…”. Nàng vốn định là kêu Đỗ Hành đến đây mang nàng đi thư phòng, nhưng là khi nhìn thấy bóng dáng người kia đã ngồi trong hoa viên đọc sách tự bao giờ, tất cả những lời muốn nói đều biến thành nước miếng bởi trong ánh nắng ban mai dịu nhẹ, Đỗ Hành dường như càng thêm tuấn tú phi phàm.

“Mạc tiểu thư, Mạc tiểu thư…”: Quản gia huơ huơ tay trước mặt nàng để kéo lại sự chú ý của nàng.

Mạc Đề Đề vội vã hoàn hồn: “Hắn đến đây làm gì thế?”

“Dạ bẩm, công tử đang chờ ngài để cùng đi y quán”. Giọng nói của quản gia ẩn chứa nỗi oán hận. Hắn không hiểu vì sao công tử lại có thể nhẹ nhàng dâng hai tay tâm huyết của mình cho kẻ khác như vậy? Mà còn là cho một nữ nhân chẳng làm được gì nên hồn nữa chứ.

Ba hồn sáu phách của Mạc Đề Đề đã bị dẫn dụ ra chỗ khác chơi rồi, căn bản cũng không chú ý tới sắc mặt của quản gia mà từ đầu đến đuôi vẫn đắm chìm trong “dung mạo mỹ miều” của Đỗ Hành.

“Nếu không phải hắn nhỏ tuổi hơn ta, ta thật muốn đè ngã hắn cho rồi”.

Câu nói vừa thốt ra đã khiến cho quản gia và Đỗ Hành lần lượt nhìn về phía nàng.

“ Người vừa nói cái gì cơ?”: Quản gia trợn mắt há hốc mồm. Hắn rốt cục cũng biết được chỗ hơn người của nàng. Nhưng chẳng lẽ… công tử lại vì điểm này mà cho nàng y quán Thần Nông sao?

Đỗ Hành lên tiếng giải cứu cho quản gia đã suy nghĩ đến mức đầu óc rối như tơ vò: “Đề Đề, nhanh đi rửa mặt, chải đầu, thay quần áo đi. Quản gia, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, ăn điểm tâm xong chúng ta sẽ lên đường đi y quán”.

Mạc Đề Đề còn đang bận bày ra bộ dáng háo sắc, không có chú ý cách hắn gọi nàng đã chuyển thành “Đề Đề”. Mà người chú ý đến chi tiết này- quản gia, giống như bị sét đánh ngang tai, xiêu xiêu vẹo vẹo rời đi. Trời ạ! Chẳng lẽ công tử nhà hắn lại thích một con quỷ cái háo sắc như này sao? Hắn nhịn không được quay đầu:

“Công tử, thực ra trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều cô nương tốt. Hay là từ mai chúng ta bắt đầu đi xem…”. Chung quy lại cũng là do công tử rất thuần khiết nên mới bị đồ quỷ háo sắc này khống chế thao túng.

Nhưng là, đến khi hắn cẩn thận nhìn kỹ, lại phát hiện Đỗ Hành đang quay lưng về phía cửa sổ của Mạc Đề Đề mà lẳng lặng nhìn mây núi xa xa, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng thường thấy thế nhưng lại xuất hiện nét cười.

“Công tử…”

Đỗ Hành theo trực giác quay đầu lại. Nụ cười chưa tắt trên gương mặt hắn thiếu chút nữa làm cho quản gia- một người đàn ông đã qua tuổi năm mươi phải đỏ mặt: “Có chuyện gì sao?”

Hắn cũng không biết nụ cười của chính đã đem lại hậu quả gì, còn quản gia thì chỉ biết đứng sững một chỗ, không biết phải nói sao. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng thấy công tử nhà hắn cười như vậy. Hay là…nữ nhân Mạc Đề Đề nay tuy rằng hành xử kỳ quái lại chẳng làm nên trò trống gì nhưng lại đặc biệt kích thích được tình cảm ẩn sâu trong lòng công tử chăng?

“Nếu không có việc gì thì hãy lui xuống đi”. Đỗ Hành quay người lại, chú ý đến động tĩnh trong phòng. Đầu tiên là những tiếng lách cách, binh bang truyền ra, một lúc sau thì là giọng nói ai oán của Mạc Đề Đề:

“Đỗ Hành, vì sao lại là trang phục nam giới? Khi nào thì ta mới được trang điểm xinh đẹp đây?” Lúc đầu thì là kiểu trang điểm của gia nô, đến giờ thì lại là trang phục của nam giới, nàng hình như cũng chưa từng được dùng phục sức của phụ nữ cổ đại thì phải…

Hắn cười cười: “Chờ tóc cô dài thêm chút nữa đã. Các cô nương cổ đại từ lúc sinh ra cho đến lúc lớn lên đều không bao giờ cắt tóc. Mặc dù tốc độ sinh trưởng của tóc là khác nhau nhưng tóc cô bây giờ vẫn còn quá ngắn. Ngược lại, tóc của đàn ông thì có thể qua loa chút vì có thể đội mũ để che giấu. Bởi thế, cô đóng giả là đàn ông thì có vẻ tiện hơn”. “Vậy sao! Nhưng mặc trang phục nam giới có thể nào sẽ che mất mị lực độc đáo của ta hay không?”: Mạc Đề Đề vẫn còn đang buồn rầu than vãn trong phòng.

Ở đằng xa, quản gia đã muốn tuyệt vọng rời đi. Công tử cười như vậy, nhất định là đã bị dính bùa yêu rồi.

Đỗ Hành im lặng một chút, rồi khuôn mặt không chút thay đổi, trả lời rất tự nhiên: “Sẽ không”.

“Oa, ngươi là đang nói ta tao nhã đến mức dù là mặc nam trang cũng không che giấu được phải không?” Nàng mở cửa phòng chạy ra, dương dương tự đắc triển lãm bộ trang phục cho Đỗ Hành chiêm ngưỡng:

“Trông đẹp không?”

Đẹp ư? Nàng chỉ có thể được xem là nhan sắc trung bình, nhiều nhất thì được coi là thanh tú, đáng yêu mà thôi. Chỉ là, nàng bây giờ so với lúc bầm dập trước đây thì đã đẹp hơn rất nhiều, cũng làm cho hắn thêm hiểu rằng nhiều khi, sự hấp dẫn bề ngoài sẽ là khởi đầu cho một mối tình nhưng nếu muốn tiếp tục duy trì mối tình đó thì cần phải có những yếu tố khác. Mà sự ràng buộc giữa hắn và Mạc Đề Đề, căn bản không cần dựa vào vẻ bề ngoài cũng đã chặt chẽ lắm rồi. Xinh đẹp hay không xinh đẹp mà nói lại còn có thể có ý nghĩa gì nữa đây?

Đỗ Hành xoay người đi đằng trước: “Đi nhanh lên, chúng ta đã muộn rồi đó”.

Mạc Đề Đề nhìn lại bộ quần áo trên người mình rồi ủ rũ bước theo. Haizz, hỏi một người đẹp trai như hắn về nhan sắc của chính mình tựa như đứa bé năm tuổi đi khoe chiều cao với người trưởng thành vậy. Kết quả đều thật buồn cười giống nhau mà thôi!

Rầu rĩ đi mãi đi mãi cho đến tận khi đi đến bên xe ngựa, lúc Đỗ Hành đỡ nàng lên xe rồi rời đi, trong nháy mắt, nàng nghe thấy hắn cúi đầu trả lời…

“Rất xinh đẹp”.

Gì cơ? Nàng ngây ra một lúc sau đó bắt đầu âm thầm cười trộm một mình bên trong xe ngựa. Hắn vừa khen nàng nha~ thật vui, thật vui~ Về phần vì sao lại vui vẻ như vậy? Lười suy nghĩ…

*_*_*_*

“Dạo gần đây, rất nhiều quan to và nhà quyền quý ở kinh thành, thích ăn những đồ ăn làm từ dược thảo, bởi vậy, hi vọng rằng y quán Thần Nông có thể cung cấp thêm cho chúng ta một ít dược liệu cao cấp nữa”: Phường chủ của phường cung cấp dược liệu nấu ăn lớn nhất kinh thành, từ ngàn dặm xa xôi đến đặt hàng, đang vừa cười vừa kính trà Đỗ Hành.

Đỗ Hành đưa tay tiếp trà, sau đó đưa cho Mạc Đề Đề đang đứng ngốc ở bên cạnh: “Những dược liệu Lâm phường chủ cần, chúng ta sẽ đưa đến nội trong vòng nửa tháng nữa. Mặt khác, hiện nay mặc dù đã là cuối thu nhưng tiết trời vẫn chưa hết nóng, nếu ăn nhiều đồ ăn bằng dược liệu thì rất dễ dẫn đến nóng trong. Phường chủ sao không tiện đây lấy thêm một ít dược liệu thanh nhiệt giải độc để phối hợp với cháo dược bổ thân. Ta thiết nghĩ chuyện này sẽ giúp cho việc làm ăn của ngài sẽ càng thêm phát triển, không gặp bất kỳ trở ngại nào cả”.

Mạc Đề Đề nhận trà xong liền nhàm chán uống, thỉnh thoảng chậc lưỡi mấy cái để tự tiêu khiển. Dù sao, chuyện bọn họ đang nói nàng có nghe cũng không hiểu.

Lâm phường chủ mừng rỡ: “Vẫn là Đỗ công tử suy nghĩ chu đáo. Vậy phiền công tử viết hộ cho tại hạ đơn thuốc thanh nhiệt giải độc”.

Nàng đã uống đến mức bụng trướng cả lên, mà người đàn ông trung niên trước mặt vẫn đang cười tươi như hoa, ân cần nói chuyện với Đỗ Hành. Không phải đã nói rằng Đỗ gia đã biến thành sản nghiệp của Mạc Đề Đề nàng sao? Vậy mà lần đầu tiên cùng người tiền nhiệm bàn chuyện làm ăn, nàng cũng chỉ biết ngồi như phỗng uống trà, một câu cũng không nói được mà người khách kia cũng hoàn toàn chẳng để ý gì đến nàng.

“Một khi đã như vậy, tại hạ sẽ đặt cọc trước ba ngàn lượng. Nửa tháng sau, nhận hàng rồi thì chúng ta sẽ thanh toán nốt”. Chuyện làm ăn đã bàn bạc xong xuôi, Lâm phường chủ rất hài lòng, tiếp tục mở miệng: “Nếu Đỗ công tử không chê, chi bằng để tại hạ làm chủ, tìm nơi nào thanh tịnh để mời Đỗ công tử một bữa cơm đạm bạc, coi như để mừng chuyện làm ăn của chúng ta”.

Đỗ Hành chưa kịp mở miệng, thì Mạc Đề Đề đã mang theo ánh mắt lấp lánh trả lời: “Tốt tốt, ngài tính mời chúng ta đi đâu ăn?”

Nghe đến nửa ngày mới hiểu được một câu, hơn nữa còn là câu mà nàng cực kỳ thấy hứng thú. Đỗ Hành vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của nàng, biết nàng vừa rồi nhẫn nại thật là vất vả, liền thay đổi chủ ý: “Vậy lại phải phiền Lâm phường chủ tiêu pha rồi”.

Lâm phường chủ nghi hoặc hỏi Đỗ Hành: “Đỗ công tử, mới rồi tại hạ cũng đã định hỏi, vị tiểu công tử này là…”.

“Là chủ nhân mới của y quán Thần Nông- Mạc Đề”: Hắn rất tự nhiên mà giới thiệu thân phận của Mạc Đề Đề, tuy rằng vừa rồi hắn cũng đã từng giới thiệu qua.

Lâm phường chủ ngây người một chút. Mạc Đề? Đó là tên người sao? Lúc nãy khi Đỗ Hành giới thiệu với hắn, hắn còn tưởng Đỗ Hành muốn hắn không cần tiếp tục truy hỏi thân phận của công tử xa lạ này nên mới nói “đừng đề”. Hóa ra “Mạc Đề” là tên hắn a~. (MM: có lẽ là từ “mạc” và từ “đừng” có cùng cách phát âm nên Lâm phường chủ mới nghĩ thế^^)

Mạc Đề Đề kiêu ngạo ngẩng cằm. =)))

“Hiện tại Mạc công tử đã tiếp nhận y quán Thần Nông… vậy còn Đỗ công tử ngài thì sao?”: Lâm phường chủ không hiểu ra sao, vẫn thắc mắc tại sao y quán Thần Nông lại đột ngột đổi chủ nhân như vậy.

Mạc Đề Đề chuyện tốt thì chả nhường ai, ngay lập tức trả lời: “Hắn là thuộc hạ của ta a~”. Hễ cứ chuyện nàng không muốn làm thì đều quăng cho hắn. Chỉ là, những chuyện nàng muốn làm thì cũng thường không làm được, nên cũng quăng cho hắn nốt.

Tất cả mọi người ở đây đều yên lặng đánh giá nàng. Vài giây sau, Lâm phường chủ bỗng nhiên cười ha hả: “Hóa ra Mạc công tử là chủ nhân mới của y quán Thần Nông. Tại hạ thật đúng là có mắt như mù, chốc nữa trong bữa ăn xin tự phạt ba chén” trong khi đôi mắt lại liếc nhìn Đỗ Hành đầy tiếc hận.

Đáng thương cho Mạc Đề Đề, vẫn còn chưa biết mọi người đã coi nàng là một kẻ phá thối siêu cấp, cứ đứng một bên hưng phấn: “Tốt lắm, chúng ta nhanh đi thanh lâu đi. Chúng ta có thể…hê hê…”

“Không, đi tửu lâu”: Đỗ Hành trầm giọng ngăn chặn những suy nghĩ vớ vẩn của nàng. Lâm phường chủ ngây ra một lúc, gật đầu: “Tốt thôi, chúng ta đi tửu lâu”.

“Đi thanh lâu” Mạc Đề Đề kháng nghị. Cho xin đi, chuyện này đã trở thành khuôn mẫu rồi nha. Xuyên qua thời không đi thanh lâu cũng giống như đi Ai Cập thì nhất định phải xem kim tự tháp vậy, đi đến nước Ý nhất định phải xem Tháp nghiêng Pisa nổi tiếng, đi toilet nhất định phải rửa tay

Đỗ Hành lạnh lùng nhìn sự kích động của Mạc Đề Đề, đầu óc nàng nghĩ gì, hắn hầu như có thể đoán được: “Nếu đi thì phải đi tửu lâu, nếu không sẽ không đi nữa”.

“Ta mới là kẻ lớn nhất ở đây!” Mạc Đề Đề chân đạp ghế dựa, tay chụp cái bàn: “Cẩn thận ta cho ngươi cuốn gói”.

Một câu nói ra, ngoại trừ Đỗ Hành, tất cả những người khác đều nghi hoặc nhìn Mạc Đề Đề. “Cuốn gói”… là món gì? Vì sao người này lại dùng món đó để đe dọa Đỗ công tử? Món ăn đó rất đáng sợ sao?

Đỗ Hành bình tĩnh nhìn nàng: “Muốn đuổi việc ta… có thể. Nhưng là muốn đi thanh lâu, ta chắc chắn sẽ không cho người đi”.

Nàng căm tức nhìn hắn. Hắn tưởng rằng nàng không dám đuổi việc hắn sao? Được rồi, nàng đúng là mọi chuyện đều phải dựa vào hắn nhưng đừng nghĩ rằng một chút chuyện nhỏ đó có thể ngăn cản quyết định của nàng, nhất là một quyết định quan trọng như vậy. Nếu chuyện nàng quay về cổ đại mà không đi thanh lâu bị người khác biết được, nhất định sẽ bị cười thối mũi cho coi.

“Hai vị, không bằng chúng ta đi tửu lâu, sau đó mời vài vị cô nương từ thanh lâu đến làm bạn, hai vị thấy sao?” Lâm phường chủ không hổ là người làm ăn, nghĩ ngay ra biện pháp để dung hòa. Đỗ Hành mhíu mày, đang muốn phản đối thì Mạc Đề Đề đã giành trước nói:

“Trọng điểm không phải là những nữ nhân đó, mà là thanh lâu. Ta chính là muốn đi vào thanh lâu mà thôi”.Cho xin đi, nàng cũng là phụ nữ mà, phụ nữ đối với phụ nữ thì có thể có hứng thú gì đây?

Đỗ Hành mỉm cười không nói nữa. Tốt lắm, hắn vốn cũng chẳng để ý đến thanh lâu, mà là những khách làng chơi ở đó cơ, tin tưởng Lâm phường chủ biết nên làm thế nào tiếp theo.

Sau một lúc yên lặng, Lâm phường chủ lại nở nụ cười: “Một khi đã vậy, không bằng để tại hạ bao hết Hồng Nhan các, sau đó mời tất cả các cô nương ở đó đi ra ngoài, các vị thấy thế nào?”

Thế này chắc không ai còn phản đối gì chứ! Chính là trong lòng Lâm phường chủ lại không ngừng suy ngẫm: Vị công tử Mạc Đề này cùng Đỗ Hành rốt cục là có quan hệ thế nào? Chỉ là tiếp theo, người nghi hoặc nhất đã không còn là hắn nữa, tú bà của thanh lâu lớn nhất trấn Hạ Sa- Hồng Nhan các- còn tưởng mình nghe lầm:

“Ý ngài là muốn bao trọn nơi này một tối nhưng là lại muốn tất cả các cô nương của chúng ta đi ra ngoài hết?” Muốn như vậy vì sao không tìm luôn một cái tửu lâu cho rồi.

Lâm phường chủ cũng cảm thấy yêu cầu của mình thật là kỳ quặc: “Tóm lại cứ thế mà làm, không được cho bất cứ kẻ nào quấy rầy”.

Mạc Đề Đề hưng phấn ở sau lưng bọn họ gật đầu lia lịa: “Hãy nhớ là bảo nàng mở hết tất cả các cửa phòng, ta muốn xem xét một số gian”. Nói xong lại vui vẻ chạy ra chỗ khác ngắm nghía.

“…” Tú bà cùng Lâm phường chủ mặt nghệt ra nhìn theo bóng dáng Mạc Đề Đề, sau đó xoay mặt lại tiếp tục nói chuyện với nhau:

“Đây là chủ nhân mới của y quán Thần nông ?”

“Đúng vậy, là chính miệng Đỗ công tử nói”.

“Đỗ công tử điên rồi sao?”

“Không hề”. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ phía sau lưng bọn họ truyền tới. Đỗ Hành vẫn như trước, một thân là áo dài màu xanh, nhưng mặt mày lại rất lạnh lùng. Rõ ràng chỉ là vô tình đứng nơi đó nhưng lại ngay lập tức làm mọi người xung quanh mất hồn mất vía.

Tú bà cười xấu hổ một cái, rồi vội vã rời đi. Lâm phường chủ vẫn tràn đầy tiếc hận, lôi kéo hắn: “Đỗ công tử, tại hạ luôn muốn hỏi là ngài có phải còn có điều chi khó nói? Cho dù tại hạ có khả năng giúp đỡ hay không thì Đỗ công tử cũng hoàn toàn không cần phải nhún nhường vị Mạc công tử đó. Nếu ngài không chê, phường cung cấp dược liệu để nấu ăn của tại hạ lúc nào cũng hoan nghênh Đỗ công tử đến. Hơn nữa, tại hạ…”Thoáng chốc, cái mồm rộng của hắn rốt cục không nói được nên lời…

Cả người Đỗ Hành toát ra vẻ lạnh lùng hoàn mỹ tựa thần tiên, rất tự nhiên mà bóp nát bầu rượu: “Nhìn cho kỹ. Sau này còn tiếp tục nói chuyện này nữa thì rượu đều sẽ nát như vậy”.

“Tại hạ đã biết…”

Bọn thị nữ đứng đó cũng xấu hổ và khiếp đảm, vội vã bê rượu và thức ăn rời đi, chỉ là bước chân có chút hỗn độn. Tiếc thay, người khiến bước chân của các nàng hỗn độn, lòng đã đặt ở nơi khác.

******

Mạc Đề Đề đang ở trong các phòng trên lầu tìm kiếm lung tung, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dài thất vọng.

“Cô muốn tìm cái gì vậy?”. Khi Đỗ Hành tìm thấy nàng, thì nàng đang nhìn ngó gầm giường của một kỹ nữ.

Nàng buồn rầu ngồi phịch dưới đất: “Ta muốn tìm đồ dùng tình thú ở cổ đại a~. Ta đã từng xem qua ti-vi và đọc qua tiểu thuyết rồi, cổ đại hẳn là phải có đồ dùng tình thú chứ. Tại sao lại có thể tìm không thấy được nhỉ?”

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn khẽ run một chút, đợi cho đến lúc ngữ khí bình thường lại rồi mới mở miệng: “Đồ dùng tình thú mà cô nói, chính là những thứ mà ta đã đọc qua trên sách… cái loại này này, nọ nọ đó sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng gật đầu lia lịa. Tiểu thuyết tình cảm quả nhiên là cuốn “bách khoa toàn thư” nha. Cứ nhìn hắn chỉ có nhờ đọc mấy quyển tiểu thuyết đó, mà đã hiểu biết rất nhiều về thế giới tương lai thì rõ.

Đỗ Hành im lặng một lát, sau đó tiếp tục nói: “Những thứ đó ở nơi này của chúng ta không phổ biến lắm, có chăng thì cũng chỉ có quan to hoặc nhà quyền quý thích dùng thôi. Nếu cô thích, ta có thể làm cho cô”.

“…” Mạc Đề Đề há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mắt. Hắn đúng là đã bị mấy cuốn tiểu thuyết này cải tạo thành con người của thế kỷ hai mươi mốt rồi! Bằng không, làm gì có người cổ đại nào vẫn giữ được vẻ tự nhiên, mà thảo luận mấy vấn đề này như thế!

Đỗ Hành lẳng lặng nhìn xung quanh, xác định không ai nghe được câu chuyện của bọn họ, mới nhàn nhạt xoay người:

“Đi xuống chỗ tiệc rượu thôi. Còn nữa, hãy cố gắng đừng gây sự chú ý trước mặt người khác. Cô chắc vẫn chưa quên chuyện ta đã nhắc nhở chứ?”

Hắn mới đi được vài bước, thì bỗng nhiên có một ngoại lực từ phía sau tác động vào lưng hắn, ngạc nhiên quay đầu nhìn Mạc Đề Đề đang ôm hắn, thì đã thấy nàng cảm động vùi mặt vào lưng hắn: “Đệ đệ Đỗ Hành, ngươi thực sự rất, rất tốt với ta!”. Tha thứ nàng ban đầu còn cho rằng hắn là kẻ đáng ghét. Ngoại trừ lập mưu ép nàng ký vào khế ước bán thân, thì từ đó về sau, hắn đối nàng thực sự quá tốt, tốt lắm ý. Hơn nữa còn là muốn gì được nấy.

“Ta bây giờ thực sự rất hạnh phúc, vì người lúc trước gặp được chính là ngươi”

Người bị ôm lấy, toàn thân đều đã cứng đờ, nhưng thủy chung vẫn không có phản kháng. Không hề e ngại đối với nam nhân ấp ấp ôm ôm, chẳng hề lo nghĩ đến hậu quả mà cứ luôn làm bừa- một Mạc Đề Đề như vậy xuyên qua ngàn năm xuất hiện trước mặt hắn- có đôi khi, hắn thật cảm thấy đây đúng là một điều kỳ diệu mà ông trời đã ban cho hắn.

“Vì lẽ đó, nếu ta có thành lập được hậu cung mỹ nam của chính mình, thì sẽ phong ngươi là Chính cung nương nương”. Nàng ngọt ngào ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, hoàn toàn không biết khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông mình đang ôm đã sớm che kín mây đen.

“Đề Đề…” Giọng nói mềm nhẹ, trầm thấp của Đỗ Hành làm cho nàng như si như say ngẩng đầu. Tiếp theo, nàng chợt phát hiện bản thân mình đang ở ngoài lan can.

“Aaaaaa…”

Thân thể giống như cánh chim chao liệng giữa không trung. Nhưng là, nàng không có cánh mà, sẽ không bay được nha~~ Rốt cục, khi nàng sắp làm một cú hôn môi với sàn, nàng bỗng được người nào đó kéo lại.

“Đỗ, Đỗ công tử…”

Mọi người ở đây đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đỗ Hành đang bình tĩnh xách Mạc Đề đã hồn xiêu phách lạc đến bên bàn, và đặt lên ghế dựa. Mạc Đề Đề đáng thương vẫn chưa kịp hoàn hồn, hai mắt kinh hoảng, thất thần chỉ kém chưa sùi bọt mép, ngã xuống đất bỏ mình.

“Chúng ta bắt đầu đi thôi”. Hắn quay ra nói với những thị nữ đang mặc những bộ quần áo hở tay rất quyến rũ bên cạnh. Ngay sau đó, rượu và thức ăn lần lượt được bưng lên. Mọi người đều nơm nớp lo sợ, ngồi im tại chỗ, trong đầu đều có chung một ý nghĩ: “Đỗ Hành…quả nhiên là không có ai có thể lường hết được khả năng của hắn”.

Nhưng là, hành động mạnh mẽ lại làm lòng người xốn xang nha. Ngoại trừ Mạc Đề Đề, toàn bộ nữ nhân ở đây đều chìm đắm trong những giấc mộng tràn ngập khát khao của một thiếu nữ đang yêu.

*_*_*_*

Vốn là nghĩ đi theo Đỗ Hành bàn chuyện làm ăn vài lần, thì nàng sẽ từng bước lập nên uy tín của bá chủ thương nghiệp. Đáng tiếc, sau mấy ngày ròng rã, uy tín thì chẳng thấy tăng lên, mà tự tin thì lại giảm sút không ít. Hóa ra, làm ăn buôn bán ở cổ đại, căn bản không phải đơn giản như trong truyện đã nói. Không sai, cổ đại có lẽ không có những tri thức về quản lý xí nghiệp như ở hiện đại, nhưng là khi một hệ thống thương nghiệp được thành lập, buộc phải có rất nhiều quy tắc, mà đối với những quy tắc ở nơi đây, hơn 90% lý luận của hiện đại không áp dụng vào được.

Mạc Đề Đề ở vào tình thế “nước đến chân mới nhảy”, sau khi cố sống cố chết nghiên cứu sách vở trong vài ngày, lại đâm ra hoài nghi về sự thành công của Đỗ Hành. Ý nghĩ ban đầu là những quyển sách nàng lưu lại đã khiến cho hắn thành công cũng bắt đầu lung lay. Sự thành công của hắn có vẻ như là không có bất cứ quan hệ gì với nàng a!!

Ý nghĩ đó chẳng hiểu tại sao lại khiến cho nàng cảm thấy có chút uể oải. Càng uể oải hơn nữa là Đỗ Hành bắt đầu không để ý gì đến nàng. Từ hôm trở về từ thanh lâu đến giờ, hắn chẳng thèm để ý đến nàng nữa. Tuy rằng nàng nghĩ chính mình mới có tư cách giận dỗi. thế nhưng tất cả những người khác đều cho rằng nàng mới là người có lỗi. Nhất là khi tùy hứng đến thăm Đỗ Nhã và quản gia. thì hai người đó cả ngày đều bày ra bộ mặt càu cạu như sắp đại tiện đến nơi rồi vậy, hơn nữa lần nào cũng thở dài nhìn nàng:

“Cô/ Người làm sao có thể đối xử với ca ca/ công tử như vậy chứ!”

Cho xin đi, là hắn coi nàng giống như bao cát nên tùy tiện bỏ lại đó chứ! Sao lại có thể nói là tại nàng! Nàng cây ngay không sợ chết đứng, lập tức kháng nghị nhưng lại toàn nhận được sự xem thường. Cuối cùng, luôn luôn gần bên nàng- Đỗ Hành- lúc nào cũng im lặng chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng một cái. Rốt cục, Mạc Đề Đề bạo phát:

“Ta không muốn đi bàn chuyện làm ăn chó má nào đó nữa!” Dù sao có đi thì cũng chỉ làm một cái bình hoa mà thôi.

Nàng lại ở trên giường, cuộn tròn lại giống như một con đà điểu không dám đối mặt với hiện thực. Chung quy thì nàng vẫn chỉ là một con người thất bại, ở năm 2006 thất bại, quay về cổ đại cũng thất bại như vậy.

Hắn lạnh lùng tựa vào bên ngoài cửa sổ phòng nàng, ra hiệu cho nha hoàn tiếp tục gọi nàng rời giường.

“Nhưng là công tử, Mạc cô nương trùm chăn kín mít, bọn nô tì kéo mãi mà không được ạ!” Nha hoàn nói với vẻ đáng thương. Tuy rằng đã là lão nha hoàn gần năm mươi tuổi rồi, nhưng là khi nghe nói có thể trở thành nha hoàn của Đỗ phủ, nàng vẫn có chút chờ mong. Biết đâu đấy, có thể Đỗ Hành lại thích mẫu người già dặn thì sao! Ai mà ngờ được rằng sẽ bị phái tới hầu hạ nữ nhân kỳ quái này cơ chứ. Cứ nhìn thì biết, công tử căn bản chính là thích cô nương Mạc Đề Đề này, chỉ có điều, cô nương này hình như chẳng biết gì cả, còn luôn luôn khiến cho chủ nhân đau lòng.

“Công tử, chuyện làm ăn quan trọng hơn. Hay là ngài cứ đi trước, Mạc cô nương ngủ thêm lúc nữa rồi sẽ đến đó sau”.

Đỗ Hành chẳng nói chẳng rằng nhìn nàng một cái. Một cái liếc mắt này, cũng đủ khiến cho lão nha hoàn phải thu lại bộ dáng tự cho là thông minh của mình, quỳ cái “phịch” một phát, run run nói:

“Nô tì lắm miệng”.

“Ngươi thu dọn đồ đạc rồi đi tìm quản gia. Từ ngày mai, bắt đầu đến giúp việc ở vườn dược”. Nhàn nhạt bỏ lại một câu, hắn chậm rãi đi đến cửa phòng của Mạc Đề Đề. Nhưng không giống đem đó, lần này, hắn do dự… có đôi khi, hắn thật hoài nghi có thật là mình thích nàng hay không? Suốt mấy năm nay, nàng chính là lý do hắn vin vào để từ chối kết hôn. Hắn hướng tới là thế giới ở trong sách, hướng tới kiểu vợ chồng lấy nhau vì tình yêu. Loại khát vọng này giống như loài chim ngủ đông đã lâu, lần đâu tiên nhìn thấy lại ánh sáng mặt trời, thầm nghĩ dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để hót vang. Cũng bởi thế mà khi hắn gặp được Mạc Đề Đề lần thứ ba, đã vô cùng kinh hoàng và hồi hộp nhìn nàng nói chuyện cùng ông lão được gọi là “thần toán tử” kia. Hắn không dám ra mặt, sợ nàng sẽ lại giống như hai lần trước, vì hắn không cẩn thận nói sai một câu, mà một lần nữa rời đi. Hắn phải đợi, đợi một lý do đủ để giữ nàng ở lại và quan trọng hơn, hắn muốn ở lúc nàng không ngờ tới nhất, trộm đi vật có thể mang nàng đi- chính là mà thứ mà nàng dùng để liên lạc với tương lai- máy kêu cứu. Nhưng dùng bao nhiêu công sức để lưu lại nàng như vậy, rốt cục, nàng coi hắn là gì? Nàng như là một đứa nhỏ ham chơi nhưng lại luôn khong có cơ hội chơi vui vẻ, thầm nghĩ giữ lấy toàn bộ đồ chơi trên thế giới mặc kệ đó có phải là thứ mà nàng thích hay không. Nàng như vậy làm hắn thấy phẫn nộ. Rõ ràng, hắn là một kẻ thành đạt, ở khắp nước Lạc Nhật này e rằng cũng không có người con gái nào có thể từ chối sự ưu ái của hắn. Mà Mạc Đề Đề cứ luôn xem nhẹ hắn, làm tự tôn của hắn không ngừng bị tổn thương, còn có con tim lần đầu biết yêu… cũng không ngừng bị chà đạp.

Mạc Đề Đề ở trong chăn cũng cảm thấy thật đáng thương. Nàng không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì. Nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, được ăn cả ngã về không đến cổ đại tìm một người đàn ông yêu mình cả đời, háo sắc một chút, tham lam một chút thì có gì sai sao? Dù sao lấy hắn làm tiêu chuẩn để tìm người đàn ông coi trọng nàng, nàng đoán rằng có xuyên qua mấy nghìn năm nữa cũng chẳng có mấy người, vậy thì, Đỗ Hành tội gì mà lại vì nàng nói hậu cung mỹ nam mà tức giận chứ? Đang lúc ai thán, chăn liền bị người nào đó mạnh mẽ kéo ra. Nàng ai oán nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Hành, dứt khoát giống như con chó nhỏ bốc đồng, tiếp tục dúi đầu vào trong chăn. Chăn lại bị dời đi, nàng lại tiếp tục đuổi theo. Cuối cùng, chăn bị vứt trên mặt đất, nàng mím môi, nước mắt không kìm nổi nữa bắt đầu chảy:

“Ta không muốn ở lại cổ đại, ta muốn về nhà. Ta muốn trở về thế kỷ hai mốt ăn Hamburger, uống Coke, lên mạng, xem ti-vi, ngồi ở bồn cầu tự hoại đọc tiểu thuyết!” (MM: sặc, cái đấy mà c kũng nói được=)))))

Nàng chỉ biết bản thân mình đau lòng mà khóc, hoàn toàn không biết hắn đang dùng vẻ mặt thống khổ thế nào để nhìn nàng. Luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, không dám làm người khác chú ý đến nàng, vì muốn giữ nàng ở lại vậy mà hiện tại, nàng vẫn còn muốn bỏ đi sao?

“Ta sẽ không cho cô trở về”. Miễn cưỡng nói ra vài chữ này, tay hắn nắm thật chặt, sợ bản thân mình kích động mà gây chuyện.

Mạc Đề Đề không biết hắn đang nhẫn nại, vẫn tiếp tục la lối:

“Mặc kệ, balô của ta đâu, mau lấy máy kêu cứu của ta ra đây đi!”. Tuy rằng không biết cái của kia có dùng được nữa hay không, nhưng nàng cũng không nhất định phải trở về mà. Dù sao, để trả phí tổn xuyên qua thời không, nàng ngay cả giường cũng đã bán rồi, có trở về thì cũng trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà thôi. Chẳng qua hiện tại, vất vả lắm thì Đỗ Hành mới chịu mở miệng nói chuyện, nàng phải nhân đây mà la hét, thừa cơ tìm một bậc thang tốt để bước xuống chứ. Đáng tiếc, còn chưa chờ tới lúc bậc thềm xuất hiện thì đột nhiên có một cỗ ngoại lực đẩy ngã nàng. Trong ánh mắt mở to vì kinh ngạc của nàng, xuất hiện khuôn mặt tuấn tú luôn làm nàng đầu choáng mắt hoa với kích cỡ đã được phóng đại, đôi môi nàng cảm nhận được một xúc cảm mềm mại mà ấm áp.

Hắn đang hôn nàng sao?! Ý thức của Mạc Đề Đề hoàn toàn bị cảm giác tuyệt vời do hai đôi môi gắn bó bao phủ. Va chạm lúc đầu hơi làm nàng đau một chút, hắn cũng hơi chần chừ, thoáng thối lui thì lại bắt gặp khuôn mặt mê man không hề phòng bị của nàng, lại nhịn không được cúi đầu hôn tiếp.

Đầu tiên là khẽ chạm vào nhau, nhẹ nhàng lướt qua nhau, sau đó nhịn không được, muốn chạm đến toàn bộ của nàng, tiếp đó là tiến vào trong miệng nàng, tiến hành thăm dò giống như đang đi tìm linh hồn của nàng, cho đến lúc tìm được đầu lưỡi mềm mại của nàng, lại bắt đầu triền miên mút vào, mỗi lúc một chìm đắm hơn… tựa như những gì mà hắn đã từng thấy trong những giấc mơ…

Đỗ Nhã đứng ngoài cửa nhìn vào trong phòng với dáng vẻ phân vân. Tuy rằng nàng rất muốn đóng luôn cửa lại, làm cho người bên trong cứ như vậy mà gạo nấu thành cơm, vì dù đã ở với ca ca bao nhiêu năm rồi. thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy ca ca tỏ ra hứng thú với nữ nhân, chỉ là cục diện trước mắt cũng chỉ có thể là ca ca tự mình ra mặt thì mới xử lý được, đành phải phá hỏng chuyện tốt của ca vậy.

“Đại ca…”

Hai người đang hôn nhau đến sắp bốc hỏa trên giường, lập tức cứng đờ.

“A…ưhm… Hạ công tử của Lưu Hương lâu vừa đến, hơn nữa kiên quyết muốn gặp huynh”. Đỗ Nhã xấu hổ quay lưng lại. Phá hỏng lần đầu tiên hoa đào trong suốt hai mươi tư năm qua của ca ca, nàng cũng cảm thấy thật ngượng ngùng nhưng là cái vị tên Hạ Phong Đằng kia trông rất đáng sợ a~.

Hạ Phong Đằng?

Hai người đang thở hồng hộc, đồng thời sinh ra phản ứng đối với cái tên này. Mạc Đề Đề thì bộc lộ vẻ vui mừng, còn gương mặt Đỗ Hành thì lại bỗng chốc sa sầm.

“Bảo hắn đứng đó đợi, ta sẽ đến bây giờ”

“Đợi đã, ta cũng đi!”

Mạc Đề Đề vừa đứng lên vừa tưởng tượng ra hình ảnh của người mỹ nam mặc đồ đen tuyệt vời kia, chỉ tiếc chưa đi được mấy bước đã bị Đỗ Hành kéo lại.

“Coi chừng nàng”.

Đỗ Nhã gật đầu. Nói gì thì nói, cũng phải lập công chuộc tội a~. Trong khi đó, Mạc Đề Đề lại kêu rên không ngớt:

“Đừng mà, ta muốn đi xem giai đẹp của ta, ta muốn đi xem giai đẹp a~~”

*_*_*_*

Hạ Phong Đằng không kiên nhẫn đứng ở gian tiếp khách của Đỗ phủ, toàn thân vẫn là quần áo màu đen như trước. Dáng người ngạo mạn, phóng khoáng, chỉ là lặng lặng đứng đó thôi mà cũng có thể khiến những người xung quanh cảm thấy áp lực không ngừng. Rốt cục, khi Đỗ Hành xuất hiện trong tầm mắt thì cảm giác áp bách mà Hạ Phong Đằng đem đến, mới bị sự trong trẻo lạnh lùng chói lóa giống nhau của Đỗ Hành át chế, cả không gian quanh đó cũng trở lại cân bằng.

“Hạ công tử, đã lâu không gặp”.

Đỗ Hành nhàn nhã bước đến chào hỏi theo đúng lễ nghi. Ngữ khí bình tĩnh không chút gợn sóng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Hạ Phong Đằng không để ý đến những lễ nghi này, thẳng thắn nói: “Ta muốn ba cây tuyết sâm ngàn năm”.

Hắn đưa tay nhận lấy tách trà xanh của bọn người hầu dâng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới trả lời: “Đáng tiếc phải làm Hạ công tử thất vọng rồi, y quán Thần Nông không có tuyết sâm”.

“Nếu y quán Thần Nông không có thì trong thiên hạ này còn chỗ nào có thể có đây?” Hạ Phong Đằng không kiên nhẫn vẫy tay ra hiệu tùy tùng phía sau khiêng một rương đầy bạc đến trước mặt Đỗ Hành:

“Đây là 5000 lượng bạc. Nếu không đủ, Đỗ công tử cứ việc ra giá”.

Hắn ngay cả nhìn chiếc rương trước mặt một cái cũng không, chỉ chậm rãi uống trà như cũ: “Hạ công tử muốn mua ba cây tuyết sâm ngàn năm về để làm món ăn sao?”

“Nếu đúng như vậy thì sao?” Hạ Phong Đằng cũng dứt khoát ngồi xuống, bưng chén trà xanh trước mặt lên, mới mở nắp chén đã thấy một làn hương thơm mát bay ra: “Trà ngon!”. Chưa uống mà đã thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái rất nhiều.

“Hoa cúc, cây kim ngân, còn có nước suối trong lành nhất, có thể thanh nhiệt, làm giảm mệt mỏi, rất thích hợp cho những người hay ra vào bếp như Hạ công tử”.

Một câu thốt ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhất là Hạ Phong Đằng, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng biểu lộ sự tức giận. Thật đúng là lời nói khó nghe cùng với chẳng chút phong độ gì cả mà! Quản gia thở dài quay mặt ra chỗ khác, không muốn nhìn bộ dạng ghen tuông hiếm có của chủ tử.

“Không biết tại hạ đã từng đắc tội với Đỗ công tử khi nào vậy?” Hạ Phong Đằng cười lạnh, đặt lại chén trà trên bàn. Thật đúng là một thứ hay ho để giúp hắn giảm bớt cơn tức, hừ, có mà càng tức thêm thì có!!

Đỗ Hành vẫn tiếp tục chậm rãi uống trà: “Hạ công tử, Đỗ Phủ không có thứ ngài muốn, tốt nhất là ngài nên trở về đi!”

Hạ Phong Đằng căm tức nhìn hắn, thật sự không biết là do nguyên nhân gì mà người đàn ông này lại không biết phải trái như thế. Nhưng hắn đâu biết rằng, nếu không phải Đỗ Hành còn đang uống trà để tiêu cơn tức, thì hắn đã sớm thô lỗ mà đuổi khách rồi.

Tùy tùng đằng sau Hạ Phong Đằng cũng căm tức nhìn Đỗ Hành, toàn bộ gian tiếp khách đã hừng hực khí thế hừng hực chiến đấu, thì bỗng nhiên có một giọng nói cực kỳ nũng nịu từ ngoài cửa truyền vào:

“Hạ công tử~”

Chén trà trên tay Đỗ Hành khẽ run theo một biên độ mà người khác không phát hiện được. Khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi liếc nhìn người con gái háo sắc đang tỏ ra cực kỳ ân cần với Hạ Phong Đằng trước mắt: “Đỗ Nhã đâu?”

Mạc Đề Đề kiêu ngạo phe phẩy tay trước mặt Đỗ Hành: “Ta làm sao mà biết?” Nàng là giả bộ ngất xỉu, thừa lúc Đỗ Nhã đi lấy thuốc liền chuồn ra. Tiểu thuyết tình cảm vốn không thiếu những cảnh này, mà Đỗ Nhã thì cũng rất phối hợp. Nàng thực sự bội phục sự thông minh tài trí của mình nha.

Nói xong lại tiếp tục thăm hỏi gương mặt đang phẫn nộ- Hạ Phong Đằng: “Hạ công tử đến Đỗ phủ có chuyện gì vậy?”

“Ta cần ba cây tuyết sâm ngàn năm”.

Hạ Phong Đằng thông minh, dựa vào thần sắc của Đỗ Hành đã phần nào đoán được địa vị của nàng. Khẳng định là người con gái này có cách giúp hắn lấy được thứ mình cần.

Quả nhiên thấy nàng nhảy dựng lên giống như trúng thưởng vậy: “Công tử muốn tuyết sâm à, ta sẽ cho công tử!”

“Khụ khụ!” Quản gia ho nhẹ một phát, ý bảo Mạc Đề Đề hãy chú ý tới sắc mặt của Đỗ Hành.

Nàng cau mặt lại rống hắn: “Khụ cái gì mà khụ. Hiện tại ta là chủ nhân của y quán thần Nông đó nha. Người mau đi lấy tuyết sâm gì đó cho hạ công tử đi!”

“Mạc Đề Đề”.

Thanh âm bình thản đến lạ kỳ của Đỗ hành từ sau lưng nàng truyền đến, nàng quay lại thì thấy người mà nàng luôn cho rằng vô cùng bình tĩnh- Đỗ Hành- đang dùng ánh mắt gần như có thể giết người nhìn nàng, mà xung quanh người hắn lại tràn ngập màu xanh diễm lệ của lửa giận.

“Ư, gì thế? Là ngươi bảo cho ta y quán Thần Nông mà”. Chẳng hiểu vì sao lại thấy tim đập nhanh một chút. Nàng thà là nhìn thấy Đỗ Hành hạ giọng châm chọc nàng, còn hơn là nhìn thấy hắn như vầy, phảng phất như cái gì cũng không cần hơn nữa, giống như buông tha cho cái gì đó…

Nhìn ánh mắt xuất hiện tia khiếp đảm, Đỗ Hành cảm thấy thực mỏi mệt. Rốt cục, hắn thở dài một hơi: “Quản gia, lấy ba cây tuyết sâm ngàn năm cho Hạ công tử”.

Mạc Đề Đề thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng là, trong lòng lại cảm thấy nặng nề. Nàng chẳng còn lòng dạ nào mà nhìn Hạ Phong Đăng vui mừng, càng không quan tâm đến việc hắn đã nhận được tuyết sâm và chuẩn bị trở về.

“Đỗ Hành?” Vì sao hắn lại xoay người rời đi? Khí tức trong trẻo lạnh lùng của hắn trong chớp mắt như mất đi vẻ sáng bừng vốn có, cả người đều mang vẻ nản lòng thoái chí. Hắn không nên là như vầy. Nàng có chút hốt hoảng, muốn giữ chặt hắn lại, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra:

“Mạc cô nương, xin hãy tự trọng!”

Cái quỷ gì vậy? Mạc cô nương?! Hắn đã từng bao giờ khách khí với nàng như vậy? Mạc Đề Đề bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay:

“Đỗ Hành, ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng đáp: “Bẩm Mạc quán chủ, tại hạ cảm thấy hơi mệt mỏi, đặc biệt hướng Mạc quán chủ nói câu ‘cáo từ’”.

“Đợi đã!” Nàng có chút không tiêu hóa được ý tứ trong câu nói của hắn: “ ‘Cáo từ’ tức là sao? Ngươi muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”

Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi bước từng nước một trở về phòng của mình sau đó đóng cửa lại, hoàn toàn không để ý tới chuyện Mạc Đề Đề vẫn đang nhắm mắt theo đuôi hắn.