Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 82: Đột phá




“Cái gì?”.

“Ngưng hải cảnh tầng hai có thể đạp không mà đi?”.

“…”.

Đứng ở bên trên lôi đài, Ngô Tuyền lúc này gương mặt hoàn toàn ngây ngốc, toàn thân hắn lúc này hoàn toàn chết lặng, khí tức thì trầm ổn bất thường, giống như một người chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

“Không ổn, Tuyền nhi”. Ngô lão chợt quát lớn.

“Ngô lão, ngươi định làm gì?”.

“Hừ, cứu cháu của ta chứ làm gì nữa?”.

“Ngươi muốn động vào thiên đố?”.

“Hừ, tất cả đều là do hắn làm ra, ta động lôi vân thì như thế nào?”. Ngô lão tức giận lớn tiếng.

Ngay lập tức, lão vung mạnh tay một cái, cơ thể Ngô Tuyền giống như bị một bàn tay vô hình kéo lại.

Bị người thứ ba thúc động, lôi vân nhanh chóng chuyển hướng đánh về phía Ngô Tuyền cũng Ngô lão, một tia tử lôi siêu mạnh thình lình đánh xuống.

“Hừ, phá cho ta”. Đối mặt với tử lôi có thể sánh ngang với Thánh cấp cường giả oanh kích, Ngô lão quát lớn một tiếng. Một tay chắp ấn trực tiếp đánh trực tiếp với tử lôi.

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, trên tay Ngô lão dần xuất hiện một vệt cháy đen trông cực kỳ kinh khủng, ngay cả Thánh cấp cường giả nhìn cũng phải lo sợ, sắc mặt Ngô lão trắng bệch ôm chặt Ngô Tuyền rồi rời đi.

“Haizzz”. Đám lão giả còn lại thở dài một hơi rồi nhìn về phía dưới.

Đế Nguyên Quân hai tay bắt đầu kết ấn, xung quanh người hắn dần dần xuất hiện một vòng chân nguyên bảo vệ trông rất mỏng yếu nhưng những tia thanh lôi đầu tiên lại không thể phá vở được.

“Đứa trẻ này….”.

“Yêu nghiệt…”.

Ba tia thanh lôi qua đi, Đế Nguyên Quân vẫn đang đạp không mà lên, với tốc độ nhanh như hiện tại của hắn thì chẳng mấy chốc là có thể dung nhập vào bên trong.

Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng… một ngàn trượng!

Khi đạt đến độ cao một ngàn trượng, Đế Nguyên Quân đã đững ở phía bên ngoài tòa lôi vân đen ngòm ở phía trên rồi. Thình lình, khí tức trên người hắn dần dần bạo tăng, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống.

Đế Nguyên Quân hủy bỏ lớp chân nguyên bảo vệ ở bên ngoài rồi lao thăng vào bên trong tòa lôi vân trước những ánh mắt kinh hãi của đám lão giả phía dưới.

“…”.

Rầm rầm!

Dung nhập vào bên trong, cơ thể Đế Nguyên Quân bị hàng trăm hàng ngàn tia thanh lôi nhỏ chạy dọc xuyên suốt cơ thể khiến toàn thân cực kỳ đau rát.

Một tia thanh lôi khác đánh tới!

Đế Nguyên Quân không hề phản kháng mà trực tiếp để nó đánh lên cơ thể mình.

“Dĩ hóa càn không. Thiên Địa rộng lớn. Thôn Thiên Thú Thần. Đinh Đường Thần Đồ”.

“Thôn Phệ!”.

Một đạo thanh lôi qua đi, sắc mặt Đế Nguyên Quân trông rất khó coi, phía sau lưng xuất hiện một vết lỏm màu đen lớn hơn một nắm tay sâu tới tận xương. Khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch nhưng thần sắc vẫn kiên định như trước.

Ngay khi niệm lên bức thần đồ Côn Bằng đầu tiên, toàn thân được một vòng hắc động lớn gần mười mét bao phủ, phía sau lưng dần dần xuất hiện một tôn Côn Bằng cao bốn trượng đang bay lơ lửng.

Rầm rầm!

Liên tiếp, đạo thanh lôi thứ ba thứ tư đồng thời đánh xuống.

Hỗn Độn Côn Bằng đối đầu thanh lôi mà không hề run sợ, nó mở rộng cái miệng của mình rồi hút mạnh hai đạo thanh lôi kia giống như một cái lỗ đen thu nhỏ.

Tiếp đến, sáu đạo thanh lôi cuối cùng đánh xuống nhưng vẫn giống như trước, bị Côn Bằng hút lấy một cách dễ dàng.

Sau một khắc, lôi vân bắt đầu bạo động, tầng lôi đầu tiên qua đi. Ở trên đầu, một tầng lôi vân mới vừa được hình thành, chạy dọc theo đó chính là những tia huyền lôi màu đỏ tươi trông cực kỳ đáng sợ.

Từng tia huyền lôi to lớn chớp nổ đùng đoàng.

“Chí cường Huyền Lôi sao?”. Đế Nguyên Quân ngẩng đầu thầm thì. “Tới đây”.

Mặc dù Huyền Lôi mạnh mẽ là thế nhưng Đế Nguyên Quân đối mặt vẫn bình tĩnh như thế, thậm chí hắn còn không có một chút lo sợ nào cả, điều này dường như lại kích động lôi vân kia.

“Chỉ là một đạo lôi vân nhỏ bé, sao có thể ngăn cản đượcta”.

Rầm rầm!

Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, một loạt tiếng nổ lớn vang lên. Liên tiếp năm đạo Huyền Lôi đồng thời hạ xuống, một luồng chí cường sức mạnh theo đó mà lũ lượt đánh xuống.

“Hừ, nuốt cho ta”. Đế Nguyên Quân gồng mình quát lớn, khí tức trên người dâng lên tới cực điểm, khí tức Ngưng Hải cảnh hai tầng đại viên mãn đang bắt đầu trùng kích ngưởng cửa thứ ba một cách nhanh chóng.

Rống!

Rầm rầm!

Tôn Côn Bắng rống lớn một tiếng, cơ thể to lớn nó chặn ngay trên dầu tòa hắc động mà há rộng miệng.

Nhưng, năm đạo huyền lôi này có uy lực còn mạnh mẽ hơn những đạo lôi trước kia và chúng đồng thời hạ xuống, tôn Côn Bằng mặc dù cắn nuốt được hết toàn bộ nhưng phía trên cơ thể cũng dần dần xuất hiện một vệt nứt nhỏ.

Vì nó chính là đan điên của mình hình thành nên mỗi khi nó bị thương tổn thì Đế Nguyên Quân cũng phải chịu đau đớn một cách kịch liệt.

Rầm rầm!

Vừa nuốt chưa được bao lâu, ở phía trên cao, một loạt huyền lôi nữa đồng thời đánh xuống. Khí thế cực kỳ kinh khủng.

Rống!

Mười đạo huyền lôi đánh xuống, Côn Bằng mặc dù có mạnh mẽ nhưng chỉ là đan điền hình chiếu ngưng tụ nên sức lực của nó không thể mạnh mẽ nghịch thiên như bản thể, vì thế. Nó cắn nuốt hết những đạo huyền lôi cuối cùng này, từng vết nứt trên cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.

Cơ thể Đế Nguyên Quân thình lình rung mạnh một cái, khóe miệng phun ra một ngụm lớn huyết dịch, cảm giác đan điền đang không ngừng bị nứt ra, nó cực kỳ đau đớn. Nếu như không thể ngăn chặn thì đan điền chắc chắn sẽ bị vỡ nát trong một thời gian ngắn.

Không chịu bỏ cuộc, Đế Nguyên Quân cắn răng chịu đau đớn hét lớn. Hai tay kết ấn rồi một loạt ký tự cổ bắt đầu chạy dọc trên khắp cơ thể, dần dần chúng chạy đổ dồn xuống bên dưới đan điền.

“Cổ Thần Tuế Âm – Nhật Nguyệt Dạ Hóa – Cổ Thần Tế Thiên – Thiên Thiên Khả Biến – Vạn Vật Duy Sơ – Cơ Cơ Vận Mệnh – Bão Hóa Thiên Sinh – Tâm Duy Không Ngã – Tế Thần Liêu Nguyên – Vạn Cổ Thần Tự - Bão Hóa Càn Khôn – Bàn Cổ Khai Thiên -...”.

Những ký tự cổ này chính là thứ được ghi chép ở trên Cổ Thần Bia, đó chính là một thứ cực kỳ bí ẩn nằm dưới cấm địa của Tử Cực Kiếm Môn, xuyên suốt thời gian không biết bao lâu nhưng không một ai có thể lĩnh ngộ được toàn bộ giống như hắn.

Mặc dù hiện tại chỉ có thể một phần mấy trăm vạn tỷ năng lực của ký tự cổ này nhưng khả năng của nó nghịch thiên vô cùng, ngay cả thiên đạo chi lôi cũng không thể lay chuyển nó.

Sau khi bao bọc hết toàn bộ đan điền, Đế Nguyên Quân cắn răng chịu đau quát lớn.

“Đột phá cho ta”.

Phừng phừng!

Ngay sau tiếng quát, khí tức Đế Nguyên Quân giống như một cái mũi tên đang được giương cung và có thể đột phá bất cứ lúc nào, vách ngăn của tầng thứ ba lúc này bị chèn ép không ngừng. Với năng lượng chí cường của huyền lôi, hỗn độn chân nguyên nay càng được cô đọng cũng như mang một phần năng lượng chí cường đó.

Nên việc đột phá là cực kỳ dễ dàng.

Chợt một đợt phong bạo từ trên người hắn phát ra, khí tức cường ngạnh cực kỳ nồng đậm lan tràn, cảnh giới cũng vì thế mà đang không ngừng tăng lên.

Ngưng Hải cảnh tầng ba đã được đột phá nhưng năng lượng của huyền lôi vẫn còn cực kỳ hùng hậu, bị hắc động điên cuồng luyện hóa đang mở rộng không ngừng.

Rống Rống!

Cảm nhận được cơ thể mình đang lớn lên không ngừng, Côn Bằng bay lượn một vòng rồi ngẩng cao đầu rống mạnh một tiếng.

Hai mươi đạo lôi qua đi, lôi vân củng đã dần dần tan biến.

Trôi lơ lửng ở trên không, Đế Nguyên Quân vẫn còn đang trong thời điểm bế quan nên không điều khiển mà dần dần hạ xuống.

“Thôi chết”. Chợt, một lão giả trông thấy tình trạng Đế Nguyên Quân mà thốt lên.

Trước mắt họ, cơ thể Đế Nguyên Quân lúc này bị cháy đen trông rất giống một cục than, khí tức sinh mệnh của hắn cũng đang rất chập chờn cực kỳ yếu ớt.

Đến khi hạ thấp xuống nơi gần đó, những lão giả kia mới dần dần đáp xuống.

“Thiên tài như này sao có thể yểu mệnh được”. Một vị lão giả lấy ra một viên đan dược rồi lên tiếng.

“Thanh lão, ngươi thật cho hắn Tử Huyền Đan sao?”. Một vị lão giả khác lên tiếng.

“Hahaha, chỉ là một viên ngũ phẩm đan dược mà thôi, vì một thiên tài mà mất đi thì cũng xứng đáng”. Thanh lão tên thật là Thanh Huyền, là một vị trưởng lão đến từ Thánh Địa, địa vị cực kỳ cao, thực lực cũng thập phần bá đạo, có thể xem là một trong những người mạnh nhất của Tây Vực.

“Được rồi, để ta giúp hắn hộ pháp một chút”. Banh miệng Đế Nguyên Quân rồi nhét viên đan dược vào bên trong, Thanh Huyền lão giả đầu ngón tay vận chuyển thánh lực bắt đầu điều tiết.

Ngũ phẩm đan dược bị thánh lực nghiền nát rồi từ từ đẩy xuống.

“Được rồi, để xem tạo hóa của hắn nữa mà thôi”.

Đế Nguyên Quân bế quan để ổn định lại chân nguyên cũng như luyện hóa hết những năng lượng còn lại thì cảm nhận được một hơi ấm của dược lực, tinh thuần của linh khí đang dần dần chảy khắp trong cơ thể.

‘Có ai giúp ta hộ pháp sao?’.

Trước dược lực của đan dược ngũ phẩm, những thương thế trên người hắn nhanh chóng được chữa khỏi, từng vệt đen do lôi vân đánh trúng nay như được trùng sinh. Cơ thể cháy đen nay đang dần sống lại với vận tốc nhanh chóng mặt.

Chỉ chưa tới mười hơi, Đế Nguyên Quân đã ổn định được phần lớn thương tích của mình nên hiện tại chỉ chú tâm vào luyện hóa những phần còn lại mà thôi.

Một canh giờ qua đi!

Đế Nguyên Quân dần dần mở mắt, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bốn như một đợt phong bạo đánh mạnh ra xung quanh, cơ thể sung mãn hết sức. Thực lực hiện tại của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều.

“Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ”. Ngay vừa lúc tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân hay tay nắm quyền, thân trên hạ xuống cúi chào Thiêu Huyền lão giả.

“Tại sao ngươi lại biết ta giúp ngươi?”. Thiên Huyền lão giả kinh ngạc hỏi lại.

“Ta tự có cách xác định”.

“Ân tình Nguyên Quân sẽ không quên, sau này ta sẽ tự mình báo đáp”.

“Hahahaa. Quả là một trang tuấn kiệt, báo đáp thì không cần đâu, chỉ là ngũ phẩm đan dược mà thôi, trong tay ta không thiếu”. Thiên Huyền lão giả lắc đầu.

“Được rồi, quay trở lại đi. Chắc lúc này trận đấu cuối cùng củng đã xong rồi”.

Nói xong, Thiên Huyền lão giả vung nhẹ tay một cái liền biến mất.

Đợi lão giả rời di, Đế Nguyên Quân ngồi xuống, toàn thân vận lực một lượt thì lúc này mới bất ngờ.

“Hahaha, không thể tin được”.

“Nhục thân cứ như vậy mà tăng mấy cái tiểu cảnh giới mà đạt tới Thức Nhân cảnh tầng tám”.

“Ngưng Hải cảnh tầng bốn trung kỳ”.

“Nhưng, cái này….”.

Đế Nguyên Quân quan sát thì lúc này mới phát hiện, bên cạnh ba điểm sáng của ngũ hành kia còn có một điểm sáng khác cũng đang hiện hữu. Cảm nhận điểm sáng xong, Đế Nguyên Quân vui vẻ cười lớn.

“Hahahaha. Không ngờ trong vô thức ta lại ngưng tụ ra được một giọt lôi tủy. Đúng là ông trời giúp ta mà”.