Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 75: Mộng Vân Xuyên




Ở trong phòng!

“Như thế này chắc được rồi”.

Đế Nguyên Quân lấy ra những viên tinh thạch xếp ở trên nền đất rồi vận sức đánh vỡ rồi bàn tay nhỏ nhắn nghiền ép tinh thạch thành bụi phấn. Cho đến khi toàn bộ đều bị giã thành phấn thì dừng lại.

“Ngưng Tủy Trận – Khởi”.

Tay phải chắp lại rồi đưa ra phía trước rồi đẩy dùng thần thức quét xuống. Từ đám bụi phấn tinh thạch phía bên dưới như được một bàn tay mờ ảo vẻ trên nền đất một cách đều đặn cho đến khi chúng xếp thành một vòng tròn bao quán một khu vực nhỏ. Rồi từ từ di chuyển vào bên trong tạo thành các đường văn, các ký tự cổ.

Ngay khi vòng tròn trận pháp được vẽ xong, Đế Nguyên Quân hô lớn.

“Kết trận”.

Dần dần, trận pháp chợt ánh lên một ánh sáng mờ ảo. Ở phía bên trong trận, linh khí lúc này giống như bị một cái máy vắt đang dần dần gò ép khiến linh khí dần kết tinh thành linh dịch nhỏ giọt xuống nền đất.

“Như thế này chắc là được rồi”.

“Tiếp tục là Dẫn Linh Trận”.

Vung nhẹ tay một cái, những bụi phấn còn dư lại bị thổi bay ra xung quanh rồi nhanh chóng tập trung tại bốn cái góc phòng, mượn Ngưng Tủy Trận làm mắt bắt đầu ngưng một trận pháp khác bao bọc.

“Ngưng”.

Một tiếng hô lớn vang lên, khắp xung quanh căn phòng dần có một luồn gió tươi mát thổi qua, một cảm giác thoải mái dần dần bao trùm khắp cả căn phòng.

Mượn nhờ bụi phấn còn dư lại, Đế Nguyên Quân thiết kế một cái tiểu trận pháp giới hạn chỉ trong căn phòng không cho linh khí thoát ra.

Ngay khi trận pháp hình thành, linh khí xung quanh lúc này bắt đầu bạo động, chúng có một phương hướng bắt đầu tập trung lại.

“Như thế này là ổn rồi”.

Kế tiếp, Đế Nguyên Quân lấy ra Ngũ Hành Tinh Thạch đặt trôi lơ lửng trên không trung, nhanh chóng lấy ra Phá Trận Phù dán chặt ở bên ngoài.

Mượn nhờ hỗn độn chân nguyên làm lò luyện, huyết dịch làm chất dẩn. Đế Nguyên Quân ném ba viên tinh thạch vào bên trong Ngưng Tủy Trận.

Ban đầu, đại trận bị bức phù làm cho dao động, nhưng với hỗn độn chân nguyên mạnh mẽ trấn áp nên trận pháp dần dần ổn định lại.

“Tiếp theo là…”.

Tiếp tục lấy ra một tấm Ngự Lôi Phú đặt trong lòng bàn tay rồi nhỏ vào đó một giọt máu sau đó ném nó lên trên cao.

“Đánh”.

Roẹt roẹt!

Rầm!

Ngay sau tiếng quát vang lên, một tia lôi quang màng trắng từ tấm phù đánh xuống, khắp cả căn phòng đột nhiên rung mạnh.

Bị lôi quang đánh trúng, Phá Trận Phù dần dần bốc cháy. Mượn ngự lôi làm mực, ký tự trên tấm phù chợt sáng lên rồi bay lơ lửng ở phía trước.

“Thu”.

Tay phải đưa lên, Ngự Lôi Phù giống như bị một sợi giây vô hình mạnh mẽ kéo lại.

Tiếp đến, Đế Nguyên Quân cơ thể trở nên nhẹ nhàng, hai chân đạp không dần dần tiến vào bên trong trận pháp. Ngay lập tức, Ngũ Hành Tinh Thạch như có linh tính mà bay xung quanh người.

Dần dần, khí tức trên người Đế Nguyên Quân dần dần tuôn ra. Ngưng Hải cảnh tầng hai viên mãn cường thế bắt đầu cưởng chế phá phong ấn trận.

Răng rắng!

Chú ngữ được hỗn độn chân nguyên tiếp sức mà mạnh mẽ bám chặt vào bên trên bề mặt tinh thạch. Ngay lập tức, một thanh âm nứt gảy nhỏ vang lên.

Ở phía bên ngoài tinh thạch, từng đường nét nứt vở nhỏ dần dần lan tỏa rồi bao trùm khắp toàn bộ.

“Phá”.

Tay phải đưa lên hút tinh thạch bay lơ lửng ở phía trên, Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng.

Ngay lập tức, đại trận phong ấn rung lên kịch liệt, bị hỗn độn chân nguyên cùng với chú ngữ dần dần xâm nhập, từng vết nứt bên ngoài dần hiện lên một cách rõ rệt.

Rầm!

Ngay sau một tiếng nổ lớn. Phong ấn trận hoàn toàn vỡ nát, để lộ ba viên tinh thạch ánh lên, linh khí bên trong bị phong ấn một thời gian dài nay không còn thứ gì cấm cản nữa nên trở nên bạo loạn phán tán xung quang.

“Tụ”.

Mặc dù linh khí bạo tán nhưng nó nằm trong trận pháp nên bị Đế Nguyên Quân kiểm soát gần như hoàn toàn. Ngay một lúc, ba loại linh khí dần dần tách ra, chúng yên ắng trôi lơ lửng ở trên nền đất. Một màn sáng này không khỏi quá mức sống động.

Linh khí này dần dần hóa hình thành linh thú nhỏ bay lơ lửng xung quanh.

“Hỏa chi linh vì Chu Tước vi Tôn, Kim chi linh vì Bạch Hổ chí Cường, Thủy chi lực vì Huyền Vũ chi Hộ”. Đế Nguyên Quân hai mắt nhắm chặt bắt đầu vào trạng thái thiền định, khóe miệng lẩm nhẩm một thứ tiếng cổ nào đó, ngay lập tức. Ba dòng linh khí ngưng kết kia dần trở thành một mẫu mực viết ra từng chữ ký tự cổ bay lơ lửng xung quanh người.

“Ngưng”.

Linh khí dần dần kết thành ký tự, Đế Nguyên Quân tiếp tục quát lớn. Từng chữ ký tự lần lượt dung nhập vào trong cơ thể. Chúng len lỏi qua từng lông tơ, từng kẽ tóc rồi đi theo từng mạch máu nhỏ đi đến khắp nơi. Tìm kiếm được vật chủ, những ký tự này không hề kiêng nể mà bạo phát xung quanh, mặc dù không gây bất kỳ ảnh hưởng nào nhưng cái cảm giác bứt rứt khó chịu như bị kiến bào ở khắp nơi trong cơ thể.

Mặc dù những ký tự này nó không góp phần trong việc gia tăng sức mạnh của nhục thân cũng như không phải giúp cơ thể gột rữa mà chúng chỉ đang tìm đến điểm cuối cùng của người tu luyện mà thôi.

Cuối cùng, chúng tìm được đến đan điền, đó là một nơi chứa đựng chân nguyên nồng đậm nhất, đó chính là cội nguồn sức mạnh của người tu luyện, và đối với chúng thì đó chính là nhà của mình.

Ở bên trong đan điền!

Tôn Côn Bằng cao bốn trượng đang bay lượn thì bỗng nhiên, từ trên cao hạ xuống ba điểm sáng kỳ lạ đang không ngừng cuốn hút ánh mắt. Ban đầu, nó nhìn chằm chằm một lúc giống như không đành lòng, nhưng sau một lúc, tinh quang trong mắt dần lóe lên.

Rống!

Côn Bằng vùng mạnh người một cái, tiếng rống to lớn vang vọng rồi tức tốc lao về phía trước, cái miệng to lớn mở rộng hút những điểm sáng vào trong miệng rồi lâm vào ngủ say.

Trong lúc Đế Nguyên Quân vừa mới bế quan. Ở ngoài cửa, một bóng dáng nữ tử đang dần tiến lại gần, nàng ta đứng ngay phía trước cữa rồi dừng lại.

“Lại bế quan sao?”. Mộng Linh Nhi thì thầm.

Ánh mắt nàng nhìn đại trận bao bọc phía bên ngoài một lúc mà chỉ biết thở dài.

Thời gian một tuần trôi qua!

Ngay sau khi biết Đế Nguyên Quân đang bế quan, Mộng Linh Nhi không một lần đến làm phiền.

Ở bên trong!

Ngưng Tủy Trận dần mất đi tác dụng của mình, trận pháp yếu đi rồi từ từ tiêu tán. Cùng với đó, Tụ Linh Trận vì mất đi mắt trận nên cũng sụp đổ theo sau. Linh khí nồng đậm bị gò bó trong một thời gian nên ngay lúc đại trận mất đi tác dụng, chúng giống như một đàn kiến bị vở tổ mà tràn ra xung quanh một cách nhanh chóng.

Ở bên trong màn sương kia, bóng dáng Đế Nguyên Quân bế quan dần dần hiện ra. Một thân ảnh nhỏ nhắn với ba điểm sáng nhỏ bằng đầu que tăm bay xung quanh theo quy tắc trông cực kỳ huyền bí.

“Giọt cuối cùng rồi sao?”.

Linh khí tán đi, Ngũ Hành Tinh Thạch cũng bị rút hết toàn bộ nguyên tủy thì tác dụng của nó cũng không còn, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua thì ba viên tinh thạch hiếm có lúc trước nay lại trở thành một viên đá bình thường, không một chút ánh sắc.

Mặc dù đã rút hết toàn bộ nguyên tủy, nhưng trên gương mặt lại hiện ra vẻ thất vọng.

“Haizzz. Ta quá kỳ vọng rồi”.

Tiêu tốn thời gian một tuần mới có thể rút nguyên tủy của chúng ra ngoài nhưng trái với mong đợi. Nhìn lại kết quả, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi. “Chỉ có thể ngưng tụ được ba giọt”.

Đưa tay chạm vào điểm sáng gần nhất, ở đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mát mẻ, sảng khoái giống như cơ thể đang hòa mình vào biển cả rộng lớn.

“Cuối cùng vẫn còn thiếu sót”.

“Nếu như có Ngũ Hành chi tâm cùng Ngũ Hành Tinh Huyết thì ta có thể ngưng tụ được “Bản Mệnh Thần Thông”. Đây là thứ mà lần tu luyện trước ta chưa thể đạt được”.

Đế Nguyên Quân đang trong lúc trầm tư thì bị một giọng nói êm dịu từ bên ngoài vọng vào.

“Vô Lương sư phụ?”.

“Đến lúc rồi”.

Đẩy cửa đi ra, trước mắt. Mộng Linh Nhi vui vẻ nở một nụ cười chào đón.

“Ah…”. Chợt nàng ta thốt lên một tiếng.

“Mặt ta dính cái gì hay sao?”. Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.

“À không”. Mộng Linh Nhi lắc đầu.

“Có việc gì cứ nói thẳng”.

“Mới một tuần thôi nhưng trông ngươi thật sự rất khác”.

“Khác?”.

“Đúng”. Mộng Linh Nhi nói với giọng điệu kinh ngạc. “Phong thái ngươi nay sao trông càng thêm huyền bí, khí chất hơn người, nhất là da dẻ càng trở nên trắng sáng căng mịn, và trên đầu…”.

“Đầu của ta sao?”.

“Mọc tóc rồi”. Mộng Linh Nhi hơi khó nói.

“Cái gì?”. Đế Nguyên Quân giật bắn người.

“Vô Lương sư phụ, ngươi yên tâm ta sẽ cho người cạo đi giúp…”. Mộng Linh Nhi nhanh miệng.

“Hahahaaha…. Suốt mấy tháng trời, cuối cùng tóc của ta cũng mọc trở lại rồi”. Đế Nguyên Quân hai hàng nước mắt vui mừng chảy xuống.

“Hở”. Ngay lập tức, Mộng Linh Nhi chết đứng người.

“Vô Lượng sư phụ, ngươi… ngươi….”.

“Ngươi tưởng ta là tiểu sư phụ thật sao?”. Không để nàng ta kịp nói dứt lời, Đế Nguyên Quân vui vẻ cắt ngang. “Ahahaha. Có tóc lại thật là thích”.

Lúc này, hình ảnh tiểu sư phụ trong lòng Mộng Linh Nhi hoàn toàn sụp đổ. Suốt dọc đường đi, nàng ta đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu được.

“Linh Nhi. Ngươi làm sao vậy?”. Chen chúc trong đám người, Mộng Linh Nhi như người mất hồn thẫn thờ bước đi thì bị một bàn tay vỗ vào bả vai.

“Ah…”. Chợt nàng ta giật mình thốt lên.

“Vân Xuyên ca ca”.

“Là ta đây?”. Mộng Vân Xuyên vui vẻ đáp. “Tên nào dám làm tiểu muội của ta mất hồn như vậy?”.

“Ta sẽ đánh gãy hai chân của hắn”.

“Không phải?”. Mộng Linh Nhi lấy lại tinh thần, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ trả lời.

“Ca ca, ngươi đột phá”.

“Không nhục sứ mệnh”. Mộng Vân Xuyên đưa tay lên xoa xoa đầu trả lời.

“Chúc mừng Vân Xuyên ca ca”.

“Có gì mà phải chúc mừng, ta mất một năm mới đột phá được bình cảnh thì có chuyện gì đáng chúc mừng chứ?”.

“Sao lại không?”. Mộng Linh Nhi nhanh chóng phân trần. “Ca ca chưa đến ba mươi tuổi đã là Tinh Cực cảnh cường giả rồi, thử hỏi có mấy ai sánh kịp đâu?”.

“Sao có thể so sánh với muội cùng Vân Huyền được”. Mộng Vân Xuyên gật đầu nhẹ trả lời.

“À mà ta nghe nói là Vân Huyền gần đây đang bực bội chuyền gì sao?”. Chợt, Mộng Vân Xuyên lên tiếng hỏi.

“Có sao? Chắc là đang lo lắng về vòng thứ ba thôi, ca đừng quá để ý”.

“Cũng đúng, áp lực trên vai nó cũng không hề thấp. Nếu mà đối mặt với đám thiên kiêu của các đại gia tộc kia ta cũng như vậy mà thôi”.

“Gần đây muội tìm được một trợ thủ rất đắc lực, có thể giới thiệu với ta không?”. Mộng Vân Xuyên hỏi.

“Không phải trợ thủ đắc lực, mà là hỗ trợ nhau thôi”. Mộng Linh Phi lắc đầu phản bác. “Để muội giới thiệu, đây là Vô Lượng sư phụ”.

“Người đâu???”. Mộng Linh Nhi quay qua, ánh mắt đảo xung quanh nhưng mà không nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân nên thốt lên thành tiếng. Ngay sau đó, gương mặt của nàng chợt ửng hồng một cách ngại ngùng.