Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 57: Sát lực chi đao




Như thế nào gọi là song đao uyển chuyển?!

Câu hỏi này của hắn khiến Mộng Linh Nhi cùng với nữ tử kia cảm thấy có chút giật mình. Nhất là nữ tử kia, đến hiện tại, nàng đã tu luyện song đao đã hơn mười lăm năm nhưng cau hỏi này của hắn nàng không thể trả lời được.

“Thứ lỗi tiểu nữ hiểu biết hạn hẹp, mời Vô Lương sư phụ giảng giải”. Mộng Linh Nhi suy nghĩ một lúc lâu nhưng không đưa ra được đáp án nên tò mỏ hỏi.

“Haizzz. Đao là sát lực chi vương, vậy ngươi nghĩ nó như thế nào mới uyển chuyển?”.

“…”. Nghe thấy vậy, Mộng Linh Nhi không hiểu.

“Thế ta hỏi, kiếm như thế nào mới được xem là uyển chuyển?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi tiếp tục hỏi.

“Theo tiểu nữ nghĩ thì kiếm nó thanh, mãnh, cân lượng nhẹ nhàng nên được xem là uyển chuyển”. Mộng Linh Nghĩ trầm từ trả lời.

“Đúng, nhưng vẫn chưa đủ”. Đế Nguyên Quân giảng giải. “Kiếm là vương giả binh khí, lưỡi kiếm nhẹ nhàng, sắc bén, tốc độ vung kiếm lại nhanh, kiếm khí đa dạng, kiếm chiêu đa dạng biến hóa,… Như thế mới gọi là uyển chuyển”.

“Thế còn song đao như thế nào mới được gọi là uyển chuyển?”. Nói xong, Đế Nguyên Quân hỏi ngược lại.

“Nếu nói như vậy thì đao được xem là bá đạo chứ không thể uyển chuyển”. Suy nghĩ một hồi, Mộng Linh Nhi trả lời.

“Sai,… Bất cứ một loại binh khí nào cũng có sự uyển chuyển của nó”. Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Vô Lương sư phụ cứ nói”.

“Đao nó lại đặc biệt hơn kiếm một chút”.

“Khối lượng nặng hơn, tốc độ chậm hơn, cổ tay vì thế sẽ thiếu đi sự linh hoạt. Người dùng đao thường thường sẽ có cánh tay cực kỳ chắc khỏe, khác xa so với người luyện kiếm”.

“Thế như thế nào mới gọi là uyển chuyển?”. Mộng Linh Khi không hiểu hỏi.

“Đơn giản đó chính là sát lực”. Đế Nguyên Quân thẳng thắn trả lời.

“Sát lực?”.

“Đúng, chính là sát lực. Muốn luyện đao đến đỉnh phong thì không thể thiếu sát lực. Còn muốn tôi luyện sát lực này thì chỉ có người sử dụng chúng mới biết được”. Sau cùng, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xuống nữ tử kia rồi nói.

“Hồ ngôn, ta luyện đao mặc dù không quá lâu nhưng chưa bao giờ thấy. Ngươi đừng có dùng lời ba hoa qua mắt tiểu thư”. Nữ tử phía bên dưới tức giận quát lớn.

“Tiểu Mai, không được vô lễ”. Mộng Linh Nhi lên tiếng.

“Hừ, chỉ là một tên tiểu tăng nhân thì biết đao tu luyện như thế nào?”. Không dừng lại, Tiểu Mai tiếp tục quát lớn.

“…”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười mà không muốn đáp lại.

“Tiểu Mai, đủ rồi”. Mộng Linh Nhi quát lớn.

“Có dám hay không cùng ta một trận chiến”. Tiểu Mai chiến ý lại một lần nữa nổi lên.

“Vô Lương sư phụ, Tiểu Mai nàng không hiểu chuyện, thật xin lỗi”. Mộng Linh Nhi quay qua, hướng Đế Nguyên Quân xin lỗi.

“Không sao?”. Đế Nguyên Quân gương mặt hời hợt trả lời.

“Không dám hay sao?”. Không nghe thấy câu trả lời, Tiểu Mai tay nắm song đao chỉ về phía Đế Nguyên Quân.

“Người đâu, bắt nàng đưa về lãnh phòng nhốt lại”. Mộng Linh Nhi tức giận quát.

“Không cần. Muốn ta ra tay cũng được, nhưng chỉ sợ làm đao tâm ngươi chịu ảnh hưởng mà thôi”. Đế Nguyên Quân gương mặt nở một nụ cười lớn rồi nói.

(Ps: Đao tâm ở đây là việc tu luyện một loại vũ khí đạt đến một đẳng cấp nhất định sinh ra, nó không phải là đạo tâm đâu nha ^^)

“Hừ, chỉ là một tên tiểu tăng nhân, cho dù đại sư phụ cũng không dám ba hoa như vậy?”. Không tin, Tiểu Mai bắt đầu khiêu khích.

“Được thôi”. Đế Nguyên Quân bình thảnh trả lời, cơ thể nhẹ nhàng đứng dậy, vươn tay nắm lấy một đôi đũa dài gần hai gang tay rồi từ từ đi xuống.

“Muốn dùng đôi đũa này để đối phó song đao của ta. Ngươi muốn chọc cười ta à?”. Thấy vậy, Tiểu Mai phá lên cười lớn.

“Vô Lương sư phụ quá bốc đồng rồi”. Mộng Linh Nhi lắc đầu nói. “Các ngươi đợi lúc nào hắn gặp nguy hiểm thì ngăn Tiểu Mai lại”.

“Vâng”. Ở phía sau lưng, hai tên lão giả đồng thanh trả lời.

Phía bên dưới!

“Không được sao?”. Không để ý đến, Đế Nguyên Quân thanh âm băng lãnh nói.

“Đã thế thì, tiếp đao”.

“Đừng có sợ quá mà chạy về gọi “ma ma” ”.

Thình lình, khí tức trên người Tiểu Mai một lần nữa dâng lên, Ngưng Hải cảnh bát tầng mạnh mẽ tuôn ra, mặc dù chỉ còn lại ba bồn thành thực lực nhưng đối phó với một tên mới chỉ mười hai mười ba tuổi là quá đủ rồi. Với chừng này tuổi thì cho dù thiên tài tu luyện cao lắm cũng chỉ là Thức Nhân cảnh, cao lắm cũng chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng thứ nhất mà thôi mà thôi.

Cho dù Tiểu Mai chỉ còn lại chừng đó thực lực nhưng chỉ cần vung nhẹ tay một cái là có thể giết chết hắn rồi.

Hùng hổ lao đến, nàng hai tay vung mạnh song đao chém nhanh về phía trước, hướng hai bên vai chém xuống.

Còn Đế Nguyên Quân lúc này vẫn như vậy, gương mặt thả lỏng vùng với cơ thể không có một chút phản ứng nào. Như vậy càng khiến Tiểu Oanh xem thường hơn nữa. “Bị ta dọa đến nổi không phản ứng được hay sao?”.

“Ngươi nói thật nhiều”. Đáp lại, thanh âm băng lãnh Đế Nguyên Quân vang lên.

“Nhanh ngăn lại”. Ở trên cao, Mộng Linh Nhi thấy Tiểu Mai không có một chút nương tay nào nên ra lệnh cho hai vị lão giả.

Tức tốc, cả hai người bắt đầu có dị động, nhưng lúc đang chuẩn bị ngăn chặn thì thân hình bổng nhiên đứng chửng lại, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía Đế Nguyên Quân.

Đối mặt với song đao chuẩn bị hạ xuống tới, Đế Nguyên Quân lúc này mới bắt đầu đáp trả lại, hai tay từ từ đưa lên cao hướng hai đầu đũa hướng lên cao tiếp lấy hai cái lưỡi đao sắc bén kia.

“Vô ích thôi”. Tiểu Mai khoái chí quát lớn.

Bành!

Nhưng ngay sau đó, gương mặt nàng đột nhiên cứng lại. Song đao mạnh mẻ của nàng lại bị hai đầu đũa nhỏ dễ dàng ngăn chặn lại đến thế, thậm chí nó còn không bị xước lấy một chút nào. Giống như đôi đũa này là một kiện pháp khí vậy.

“Thân thể ta không thể cử động được”. Bị sát lực Đế Nguyên Quân phát ra khiến đao tâm của nàng bị lay động, song đao nắm trong tay bỗng nhiên run nhẹ lên liên hồi, hai tay nàng bắt đầu thú dục đưa song đao ra ngoài nhưng vô lực, thân thể nàng trong một thời gian tích tắc không thể cử động được.

Không đợi Tiểu Mai kịp phản ứng lại, Đế Nguyên Quân một lần nữa thôi động cánh tay của mình. Tốc độ ra tay nhanh tới mức mà mắt của Tiểu Oanh không thể theo kịp mà chỉ nhìn thấy được tàn ảnh đi theo mà thôi.

Không tới một tức hô hấp, trên thân thể nàng bắt đầu cảm nhận được cảm giác đau rát hiện lên. Khắp toàn thân nàng bị đầu đũa đâm ít nhất cũng phải hơn hai mươi điểm. Và những nơi bị đâm trúng đó không hề chạm vào thân thể nàng nhưng cũng đủ để khiến cơ thể nàng cực kỳ đau đớn.

Phụp!

“Cái này ta gọi chính là sát lực”. Ngay sau khi thu tay, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng ném đôi đũa bay xợt qua hai bên cổ Tiểu Mai rồi bay nhanh ra xa rồi cắm sâu vào bên trong bức tường dày kia rồi nói.

Vừa rồi, nàng có cảm giác như Dế Nguyên Quân không phải là một con người bình thường mà là một thứ gì đó tồn tại cùng với trời đất, một loại ý lực khác biệt so với sát ý, mặc dù không có dẩn đến sát niệm nhưng nhờ vào loại ý lực này lại khiến cho nàng có cảm giác bất lực.

Cảm giá như đao tâm mà nàng tôi luyện xuyên suốt thời gian qua đã bị đổ vở vậy. Đối diện với sát lực này khiến cho nàng nhận biết được bản thân luyện đao nhỏ yếu đến mức nào.

Đường đường một cặp song đao đều là pháp bảo nhưng lại bị một đôi đũa chặn lại. Điều này có thể hay sao?. Cho dù đồng cảnh giới cũng không thể làm như vậy được.

Chưa hết. Nó còn giống như nàng bị một cặp mắt to lớn dang nhìn chằm chằm như bị cả thiên địa chống đối lại vậy. Ngay cả thúc dục thiên địa chi lực cũng vô phương ngăn chặn.

Bịch!

Quá sợ hãi, nàng toàn thân bổng nhiên mềm nhũn rồi ngồi gục xuống nền đất, ánh mắt nàng hiện tại vẫn không thể giấu diếm được vẻ bị cô lập như vậy, bị toàn bộ thế giới quay lưng khiến mọi thứ như muốn đổ sập hết toàn bộ.

“Không thể nào? Đao tâm của ta… Không thể nào?”. Gục xuống, Tiểu Mai trong miệng cứ lẩm nhẩm liên hồi, gương mặt thì dần dần trở nên trắng bệch, khí tức trên cơ thể nàng đang không ngừng tuột dốc như xe không phanh.

Cho đến khi cảnh giới bị gọt xuống còn Thức Nhân cảnh thì đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn rồi ngất đi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”. Ở phía trên cao, Mộng Linh Nhi giật mình, gương không thể tin được thốt lên.

“Ta chỉ cảm nhận được có một luồng khí gì đó cực kỳ sắc bén nhưng nó lại cực kỳ mềm dẻo, nó không khác với một loại khiếm khí mà thậm chí còn mểm dẻo hơn nữa”. Lão giả gương mặt khó có thể tin được lên tiếng. “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại như này?”.

“Chưa kể, đao tâm của Tiểu Mai cũng bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, cảnh giới của nàng đã bị đánh xuống một đại cấp độ rồi. Rất có khả năng nàng ta sẽ không thể …”.

“Cái gì?”. Mộng Linh Nhi cả kinh thốt lên. “Như vậy cũng có thể sao?”.

“Hahaha, để các vị chê cười rồi. Tiểu tăng chỉ được một vị đồng bạn chỉ dẩn mà thôi. Mặc dù chỉ là lông da bên ngoài nhưng…”. Nhận thấy mình làm hơi quá, Đế Nguyên Quân tiếp tục thanh minh.

“Vô Lương sư phụ quá lời rồi”. Mộng Linh Nhi nở mộ nụ cười trả lời. “Thật khiến tiểu nữ mở mang tầm mắt”.

“Nhưng Tiểu Mai nàng ta bị làm sao vậy?”. Đột nhiên Mộng Linh Nhi nhìn về phía bên dưới rồi hỏi hắn.

“Cũng không có gì lớn, chỉ va chạm nhẹ một chút thôi, tỉnh dưỡng một thời gian chắc chắn sẽ bình ổn trở lại”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười áy náy trả lời.

“Phù… Như vậy cũng tốt, chắc chắn thời gian tới Tiểu Mai sẽ gia tăng được đao ý của mình sớm thôi”. Tự an ủi lòng mình, Mộng Linh Nhi thì thầm.

“Không biết loại đao pháp tinh diệu này là ai truyền dạy, có thể truyền ra ngoài được hay không”. Đứng phía sau, một thanh âm lão giả hướng về phía Đế Nguyên Quân thăm dò.

Nhận thấy ý vị của vị lão giả này, Đế Nguyên Quân ngay lập tức phản phác. “Thật xin lỗi, cái này không thể truyền ra ngoài. Mà cho dù có truyền ra thì cũng không một ai có thể luyện ra được”.

“Thật như vậy sao?”. Lão giả có chút không tin đáp.

“Đơn giản vì cái này là tự thân ngưng tụ lại, nó giống như sinh mệnh, như thế liệu có truyền ra được hay không?”.

“…”. Vị lão giả kia.

Nhớ tới lúc trước, Đế Nguyên Quân từng dùng một đao này khiến toàn bộ một khu vực rộng lớn bị bổ nát thành hàng ngàn mảnh vụn, ngay cả thiên địa cũng vì thế mà rung động. Và hiện tại, cái khu vực đó bây giờ không có một chút khí tức sinh mệnh nào, ngay cả có cây cũng chẳng thể mọc lên nổi.

Đó là một vùng tử địa!

Một loại tu luyện đao pháp kinh thiên như vậy nếu như truyền ra ngoài thì đại giới chắc chắn sẽ phải bị một phen rung chuyển. Từ đó vạn khí vì đao pháp chi tôn.

Nên nó không thể được truyền ra ngoài!