Cung điện rộn ràng trong không khí vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ngoài phố các thần dân từ khắp huyết vực cũng đều đang đón chờ giây phút trọng đại này.
Bỏ mặc Lâm Y Thần ngơ ngác hóa thạch vì chưa thể tiếp thu bản thân cứ vậy mà lấy chồng, các cung nữ kẻ quấn tóc, người trang điểm, bên ngoài phòng Vu Đồng nóng lòng đi qua đi lại, đây là ngày hồi hộp nhất cuộc đời hắn, lâu lâu lại cười một mình như đồ ngốc, trên người hắn cũng khoác một bộ hỉ phục nhan sắc đỏ thẫm, đường thêu tỉ mỉ tinh tế, kèm theo họa tiết màu đen càng tôn lên vóc dáng và khí thế đế vương của hắn.
Cửa phòng mở ra, Vu Đồng nhìn người đứng trước mặt mình, hai mắt hắn mở to, thất thần trước dung nhan làm đui mù thế gian kia.
Bạch phu chu thần, ba ngàn tóc đen thả dài sau lưng, trên đầu người nọ đội vương miện được nạm bằng kim cương đỏ li ti thành từng đóa hoa hồng. Đôi mi dài cụp xuống che giấu sắc thái diễm lệ của đôi mắt kia, làn môi vốn đỏ hồng giờ lại càng thêm tiên diễm chói mắt. Vu Đồng vội vã tiến lên nắm lấy tay cậu
" Em thật xinh đẹp, vương hậu của ta "
Giọng nói trầm thấp khàn khàn kế bên tai làm Lâm Y Thần có chút xấu hổ, hai má đỏ ửng, cậu mím môi, hắn cười nhẹ rồi kéo tay cậu ra chính điện, quần thần đồng loạt quỳ bái hai người, hắn và cậu cùng nhau làm lễ thành hôn trước sự chứng kiến cùng tiếng reo hò của toàn bộ tộc nhân hắn . Cuối cùng hai cái ly nhỏ tinh xảo được tì nữ bưng lên, bên cạnh đó là một con dao găm, cậu có chút ngạc nhiên
" Đây là để làm gì? "
" Huyết khế, huyết tộc sinh mệnh vĩnh hằn, năm tháng đối với chúng ta dài đằng đẵng, ta muốn em mãi mãi bên cạnh ta, ta và em sẽ chia sẻ sinh mệnh cho nhau qua huyết khế này, chỉ cần ta còn sống, em vĩnh viễn bất tử, nếu ta chết đi, thì em sẽ thừa hưởng toàn bộ thời gian còn lại của ta. Nhưng nếu em ra đi ta cũng sẽ đi cùng em "
Lâm Y Thần mở to mắt, huyết khế này rõ ràng thiên về một bên! Không đợi cậu định thần lại Vu Đồng đã nhẹ nhàng cầm tay cậu cắt nhẹ một đường lên ngón trỏ, để máu nhỏ vào trong ly rượu, sau đó đau lòng ngậm ngón tay cậu, quả nhiên vết thương cũng biến mất. Cuối cùng hắn tự cắt tay mình nhỏ máu vào cái ly còn lại, niệm chú ngữ, vòng phép xuất hiện dưới chân cả hai, hắn đưa ly có chứa máu của hắn cho cậu, ánh mắt dịu dàng
" đây là rượu giao bôi của chúng ta "
Cậu âm thầm thở dài ,hai người cùng uống cạn ly rượu, Lâm Y Thần hỏi hệ thống nhà cậu [ Thống nhi, ngươi xem tác dụng của huyết khế này như vậy, rồi tiểu gia tìm chết kiểu gì a???? ]
Hệ thống [ Đù, ca này khó, kí chủ đại nhân xin bình tĩnh chuyện đâu còn có đó, để ta tra tư liệu! ] lúc này Vu Đồng sau khi uống rượu xong thì nắm tay cậu, tiếp tục niệm phần còn lại của chú ngữ.
Ba giây sau hệ thống quay lại [ kí chủ đại nhân, dùng ý niệm đọc theo tờ rơi này, đảm bảo công hiệu! ]
Khóe miệng giật giật, nhìn tờ giấy màu mè như tờ rơi xuất hiện trước mắt, Lâm Y Thần đè nén cũng tập trung niệm theo [ lấy huyết vi dẫn, linh hồn vi chủ, lấy tồn tại của ta đảo ngược kết quả, huyết khế, thành! ]
Vòng phép lóe sáng cùng lúc khi Vu Đồng hoàn thành chú ngữ nên chẳng ai nhìn ra sơ hở, kể cả Vu Đồng. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì nụ cười trên môi hắn vụt tắt, thay vào đó là cơn đau như vạn tiễn xuyên tâm nơi trái tim, hắn khụy người bấu chặt lấy ngực trái, mồ hôi thấm đẫm trên tráng, sắc mặt trắng bệch, tay phải vẫn nắm chặt lấy tay Lâm Y Thần.
" Cấp báo!!! Kết giới với thần tộc vỡ rồi, thần tộc đang tràn vào huyết vực! "
" cái gì???? "
Lâm Y Thần hoang Mang, sao lại là thần tộc? huyết tộc cùng thần tộc rõ ràng nước sông khong phạm nước giếng, tại sao giờ lại đánh nhau rồi?? Thống nhi a, ngươi mau nói gì đi???
Hệ thống vội vàng nói [ hệ thống đã chết ]
Lâm Y Thần " ... "
Nhìn xuống Vu Đồng, cậu vội vàng đỡ hắn lên tựa vào vai cậu, nhìn hắn đau đớn như vậy cậu cũng không bình tĩnh được " Vu Đồng ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta"
Vu Đồng đau đến run rẩy không nói thành tiếng, càng lúc càng đau đến lợi hại, cậu dùng phép chữa trị với hắn nhưng dường như không hề có tác dụng, Lâm Y Thần ôm đỏ mắt ôm chặt lấy Vu Đồng, hắn cố nặng ra một nụ cười méo mó, đưa tay sờ mặt cậu
" em đừng khóc... Ta... Không sao... aaa "
Vừa dứt lời một cơn đau như hồng thủy quét ngang người hắn, Lâm Y Thần nghẹn ngào đè tay lên ngực hắn, đột nhiên cậu mở to mắt, dướt bàn tay cậu, vị trí trái tim kia, không có nhịp đập, trái tim của hắn không hề đập, hoặc là nói, căn bản nơi đó không tồn tại thứ gọi là trái tim? Vậy nó đâu? Một sợi kí ức xa lạ len lỏi vào đầu cậu, hình ảnh Vu Đồng móc tim tạo nên kết giới bảo hộ con dân của hắn. Sợi kí ức lướt qua nhanh chóng, hơi thở cậu có chút mất cân bằng, cậu đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn ngoài kia, tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng khóc than, phía trên cao là màn kết giới rạn vỡ đang rơi từng mảnh xuống đất. Như vậy, trái tim Vu Đồng đang vỡ nát??? Lâm Y Thần cắn chặt môi, nước mắt không nhịn được mà trào khỏi mi mắt, cậu vuốt ve mái tóc hắn. " ta sẽ không để ngươi có chuyện gì! " dựa theo sợ kí ức kia, cậu biết được phép thu hồi lấy trái tim của hắn, cậu niệm phép, hắn kinh ngạc không ngớt, tại sao cậu lại biết? Đây là cấm thuật của huyết tộc, đã thất truyền từ rất lâu rồi, hơn nữa chỉ được truyền lại cho từng đời huyết hoàng! Hắn bắt lấy tay cậu
" không được, như vậy kết giới sẽ biến mất, thần tộc sẽ đồ tẫn huyết tộc! "
Cậu mỉm cười " ta sẽ bảo hộ ngươi lẫn con dân của ngươi " ánh sáng đỏ chiếu sáng toàn bộ cung điện, kết giới biến mất, trái tim quay lại nơi vốn có
" ngủ đi, ta thay ngươi bảo vệ họ, nhưng ngươi nhất định phải sống tốt cho ta, nếu không, ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp được ta nữa! Ta sẽ trở về "
" em... " thuật ngủ phủ trùm lên huyết hoàng đang suy yếu, Lâm Y Thần đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó giao hắn lại cho cận thần " chăm sóc tốt vương của các ngươi "
" vâng "
Cậu bước ra khỏi vương cung, đứng trên tường thành nhìn xuống chiến hỏa phía xa, dùng phép truyền âm
" đưa người bị thương cùng người già và trẻ em về phía sau, ai có thể chiến đấu thì đứng lên, cầm kiếm theo ta bảo vệ lấy quê hương của các ngươi! "
Thanh âm cậu không lớn nhưng vang vọng khắp chiến trường, binh lính huyết tộc phục hồi tinh thần phấn chấn reo hò " vương hậu! Là vương hậu!!! "
Trên bệ tường thành Lâm Y Thần trên tay xuất hiện song kiếm , tạo lá chắn bảo toàn bộ cung điện bên dưới lá chắn là vòng phép trị liệu khổng lồ, hai phép tối thượng này gần như rút sạch ma lực của cậu, nghiến răng, Lâm Y Thần phóng thân về phía chiến trường .
" lên!!!! Cùng vương hậu xong lên!!! "
Trong chiến loạn, hồng y như lửa, vũ động bay ba múa như ma như huyễn, bóng dáng đỏ rực ấy đi đến đâu, binh lính thần tộc ngã rạp đến đó, là hồng y hỉ phục tiên diễm, hay do máu làm tiên diễm hồng y? Quét sạch thần tộc đến biên giới Lâm Y Thần suýt nữa gục ngã, cậu cố chống lấy kiếm đứng lên, đưa mắt ngước nhìn thần tộc đứng phía trên cao kia, cậu mỉm cười, mặc cho vết máu che phủ dung nhan vẫn điên đảo thế gian . Cậu quay đầu nhìn con dân huyết tộc đằng sau, ánh mắt họ mạnh mẽ kiên định.
" lấy danh nghĩa huyết hậu của các ngươi, ta sẽ hộ các ngươi một đời bình an "
Nói rồi bắt đầu tán đi thân xác bản thân để tạo ra kết giới vĩnh hằng giữa thần tộc và huyết tộc . Thân xác cậu tan thành từng hạt ánh sáng li ti bay lên không trung, con dân huyết tộc khóc than vang vọng đất trời, sâu tận nơi cung điện Vu Đồng nằm im trên giường bất giác rơi lệ.
từ phía trên cao xa xăm kia một người vội vã tiến lên " không!!!!!! Thần nhi!!!! "
[ Kết Giới Vĩnh Hằng ] hoàn tất.
Để lại trên chiến trường là hỉ phục đẫm máu.
...
Sau trận chiến, huyết tộc phủ lên không khí tang thương, cung điện lạnh lẽo tối tăm, Vu Đồng như người điên ôm lấy hỉ phục của Lâm Y Thần, khóc nghẹn ngào, vì tôn nghiêm cuối cùng của một đế vương hắn không thể cho ai thấy dáng vẻ tan nát này vủa hắn, hắn khóc lại cười
" em nói em sẽ trở về, ta đợi em, nhưng đừng để ta đợi lâu lắm, được không? " từng giọt nước mắt đế vương thấm vào hỉ phục đầy máu và tro bụi ấy.
Ngoài kia thần dân khóc thương cho vương hậu của bọn họ, còn hắn, hắn khóc vì thê tử của mình.
Chào các đồng chí, ngẫu quay lại rồi đây =))))