Tiểu Gia Gánh Không Xuể A

Chương 44: bí mật ẩn giấu




giải quyết xong bốn con ác thú Lâm Y Thần thở phào một hơi , cậu cùng Thiên Tà trở lại căn nhà gỗ . Chưa được bao lau thì có tiếng đập cửa vang lên , Thiên Tà đi ra mở cửa , một nhóm người liền hùng hổ nhảy vào , giơ vũ khí chĩa vào hai người 


" các người là ai ?" 


Nhóm người tiến vào thì ai náy trong mắt đều lộ ra kinh diễm say mê , tên thủ lĩnh hừ mạnh một tiếng , quát " còn thất thần làm cái gì . Mau bắt bọn chúng lại !!" 


Bọn lính lấy lại tinh thần liền nhào đến trói gô hai người , Thiên Tà mạnh mẽ phản khán , dãy bung bọn chúng ra , tên thủ lĩnh nhanh tay lẹ mắt chộp lấy Lâm Y Thần kề kiếm vào cổ cậu 


" ngươi còn phản khán ta sẽ giết y !!" Thân thể Thiên Tà cứng đờ , đáy mắt tức giận cuồng cuộng nộ khí , đến độ bọn lính bất giác lui lại vì bước , y nhìn tên thủ lĩnh , lại nhìn Lâm Y Thần ,cuối cùng cũng buông lỏng hai tay chịu trói .


Hai người bị ném vào tầng đỉnh của một ngọn tháp trong đền thờ thần trên đảo , ngay khi bọn lính canh đóng cửa lại , Thiên Tà liền dùng lực bứt nát cọng dây trói , vội vã chạy qua chỗ Lâm Y Thần mở trói , ôm chặt cậu vào lòng , cậu cũng biết tình thế không ổn , vội vã cầu cứu hệ thống 


Hệ thống quân ! Hệ thống ! 


Không có tiếng đáp lại ... Lại cố gọi thêm vài lần vẫn khoing có tiếng đáp lại , qua một lúc thanh âm hệ thống vang lên đứt đoạn 


|| kí chủ ... Hệ ... thống ....ngăn cản ... không...nối... nguy hiểm... Rè ...rè....rè.... || sau đó âm thanh tắt ngúm , Lâm Y Thần biết chuyện không tầm thường , hệ thống và cậu hiện tại mất kết nối , không sử dụng được phép thuật , lại không liên lạc được vói hệ thống , bị giam ở nơi nguy cơ trùng điệp quả thật nguy hiểm trăm bề ... Cả hai bị giam đến tối , khi mặt trăng tròn vành vạnh ló ra khỏi rặn mây đen , mặt biển tĩnh lặng không một gợn sóng , yên ắng đến quỷ dị .


Cạch ... Tiếng mở cửa vang lên càng thêm khuếch đại gấp trăm lần , một bóng đen chầm chậm tiến vào , gã trùm lên mình một chiếc áo choàng đen khiến người khác không thấy rõ mặt gã , nhưng trong bóng tối đôi mắt gã loé lên quang mang bức người , gã cười khục khặc vài tiếng , giọng gã nghe sơ cứng như sắt rỉ . Lâm Y Thần nhịn không được rùng mình , càng nép sâu vào lòng Thiên Tà . Ngay từ khi gã áo choàng đen bước vào Thiên Tà đã ủng cậu vào lòng gắt gao ôm chặt đề phòng nhìn gã .


Giọng nói the thé của gã lại vang lên " tìm thấy rồi ... Khặc ...khặc... Bảo bối , em trốn rất kĩ , nhưng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi tay ta ... Khặc khặc ..." 


Trong phút chóc nội tâm Lâm Y Thần chấn động , một nỗi sợ hãi không biết từ đâu kéo đến lấp đầy tâm trí cậu , nỗi sợ hãi tận sâu trong máu thịt , cậu run rẫy không ngừng . Thiên Tà sát khí toả ra ngùng ngụt thanh âm đe doạ gằng lên trong cổ họng . 


Gã áo choàng đen cừoi lớn đầy mỉa mai khinh thường " khặc khặc thứ súc sinh như mi mà cũng dám dùng ánh mắt đó để nhìn bổn toạ sao ? Thật là không biết sống chết mà ... Khặc khặc nhưng một lát nữa thôi ngươi sẽ phải trả giá ... Khặc khặc khặc " nói đoạn gã vung tay , một luồng sức mạnh kì dị đông trụ Thiên Tà kéo Lâm Y Thần ra khỏi ôm ấp của y , Lâm Y Thần hốt hoảng túm chặt cánh tay y " a sửu !!!!" Nhưng ngoại lực đó không chút lưu tình kéo phăn cậu ra ngã vào một vòng tay xương cốt lạnh lẽo , sự sợ hãi lại càng thêm lớn , trán cậu đổ mồ hôi lạnh không ngừng , cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp chặt vô pháp hô hấp , đôi môi tái nhợt khép mở gọi a sửu . 


Chứng kiến báu vật của mình bị kẻ khác cướp đi Thiên Tà phẫn nộ đến muốn nổ tung , mở to mắt trừng trừng kẻ trước mắt nhưng bản thân lại không thể làm gì , y nghiếng răng đến bật máu cừu hận thị huyết như muốn xoáy hàng vạn lỗ thủng trên thân kẻ kia .


Một cơn gió theo song sắt cửa sổ lùa vào , thổi bay mũ áo choàng , gương mặt kẻ nọ hiện rõ dưới ánh trăng ... Một gương mặt rất đỗi bình thường , không có gì đặc biệt , nhưng , đôi mắt của gã là một màu đen kịt , không phải màu đen như bàu trời đêm chứa vô vàng tinh tú sáng lấp lánh mang đến cảm giác bình yên như Lâm Y Thần mà là một màu đen như đáy vực u tối cắn nuốt tất thẩy mọi sự sống . Gã kề mặt thổi hơi vào tai cậu , một tay ôm eo , một tay kiềm chế cổ tay Lâm Y Thần 


" bảo bối thực không ngoan ... Để ta tìm lâu như vậy ...em nghĩ có thể thoát khỏi ta sao ? ... Tuy rất nhớ em , nhưng ta lại không muốn cái phàm thể dơ bẩn này làm ô uế em ... Nên ta sẽ cố nhịn , khặc khặc ... Sẽ không lâu nữa đâu , đợi ta phá huỷ ||nguyên thức|| trong thời không này ... Em sẽ vĩnh viễn trở về bên ta ... Khặc khặc ..." 


Từng lời từng chữ gã nói đánh mạnh vào thần kinh cậu , cậu không hiểu tại sao mới gặp gã lần đầu mà lại sợ hãi thành như vậy , rõ ràng ...rõ ràng cho dùng có đối mặt với nguy hiểm , thạm chí cận kề cái chết cậu cũng không sợ hãi đến mức độ này , cảm giác ghẹt thở là cho não bộ lẫn cơ thể cậu hoàn toàn đông cứng , tại sao ...


Như rút hết sức lực Lâm Y Thần cố mở miệng hỏi , thanh âm cập nhỏ đến mức gần như không có 


" đến cuối cùng ...thì ngươi là ai ...?" 


" khặc khặc ... Bảo bối ... Em sẽ nhớ lại nhanh thôi , cho dù người đó có làm thế nào thì cũng không thể cang thiệp vào thế giới độc nhất vô nhị này ... Thế giới của << Tạo Hoá và Huỷ Diệt >> khặc khặc khặc ..." 




=========================================================


Vậy là chúng ta đã đi đc đến thời không thứ ba rồi , chương sau chúng ta sẽ chia tay với tiểu công thiên tà nga ~~~~ và chương sau cũng là tiểu công tiếp theo lên sàng ... Aizzzz thực tình mà nói ngẫu đang phân vân không biết cho chủng loại nào lên sân khấu trước đây . 


Mà có ai hứng thú đoán thân phận của bạn áo choàng đen hơm nà ^^


Thank các bạn vẫn luôn ủng hộ ^^