đêm đến trên biển khơi rộng lớn , một con thuyền treo cờ hải tặc đang chậm rãi lướt gió mà đi , trên thuyền , một mảnh ồn ào náo nhiệt , tất cả mọi người cùng ngồi lại trên boong thuyền tán dóc với nhau , ăn uống chè chén tùm lum , thạm chí có người còn giả nữ nhảy samba nữa mới đau ( ̄ー+ ̄) bạn nhỏ Lâm Y Thần ngồi xem mà sa sầm cả mặt , thiệt sự rất muốn ói đó biết không ? xem đi , một đám nam nhân vai u thịt bắp mặc vấy múa cột chó xem à ?(¯―¯٥) lại liếc qua Ort , không nhìn thì thôi chứ nhìn rồi Lâm Y Thần thực hận không thể tháo mắt ra xát khuẩn từ trong ra ngoài một lượt ! móa , anh đây biết là chú rất biến thái nhưng không ngờ chú lại biến thái đến mức ngay cả con cừu chú cũng không buông tha !╭(°A°')╮ đúng vậy ! chính là một con cừu trong đàn cừu ! hỏi ta vì cái răng lại có cừu trên thuyền hải tặc ? ha hả thực xin lỗi tiểu gia cũng đang thắc mắc vấn đề đó đây ! tụi nó căn bản là một lũ ăn tạp có được không ? nghe đâu bầy cừu này là cướp được của một thương đoàn vận chuyển thì phải . Lâm Y Thần bóp trán, thiệt không đành lòng nhìn thẳng mỗ cừu ngây thơ bị Ort chà đạp từ đầu đến chân mà kêu đến thê lương ! những con cừu còn lại mây mắn thoát khỏi ma trảo của Ort thì gom lại một cục rung rẩy a rung rẩy (;Д;)
mỗ cừu : mẹ ơi nhân loại quá nguy hiểm ta muốn về sao hỏa ! cầu buông tha QAQ ~~~~~~~~
Lâm Y Thần tạm thời không còn hơi sức đâu để mà quan tâm đến Ort nữa , cảm giác vô lực này cứ như tim mệt quá không yêu nổi nữa rồi ~~~~~('-') , cậu lia mắt một vòng cuối cùng dừng lại nơi cái lồng sắt , cậu định đêm nay sẽ tiếp cận mục tiêu luôn ! đợi cho cấc thủy thủ đoàn và Ort say đến không còn biết trời trăng gì nữa thì chính là thời cơ hành động !
nửa tiếng sau
" một hai ba zô ! hai ba zô ! " ha hả , mới uống thôi mà chắc chưa đâu (/^▽^)/
một tiếng sau
" hai ba zô ! hai ba zô ! , mỹ nhân à đừng có ngại ngen , cứ coi như ở nhà là được rồi ! "
Lâm Y Thần " ..." à , vẫn còn sớm , không sao gia đủ kiên nhẫn ! (︶︿︶)
ba tiếng sau
" hai ba zô ! zô!!! "
đậu xanh rau má tụi bây chớ zô !(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ anh đây bực rồi nha ! kiểu này chăc trời sáng luôn quá !
hệ thống sama [ kí chủ thân ái , kì thực ngài có thể dùng phép ru ngủ ]
Lâm Y Thần " ..." sao ngươi không nói ngay từ đầu !!!
hệ thống sama [ kí chủ thân ái , chỉ có những đứa não tàn và ngắn đến độ thiên lý bất dung mới không nghĩ ra , thân ~ (*'▽`)ノノ]
Lâm Y Thần " ..." kì thực cái người tên Lâm Y Thần gì gì đó không phải anh đâu ! <(_ _)>
hệ thống sama [ kí chủ thân ái , ở thế giới này chỉ có một Lâm Y Thần duy nhất , thỉnh kí chủ chấp nhận sự thật tang thương này ~ ]
Lâm Y Thần " ... " ha hả ... thực tế quá khắc nghiệt , tiểu gia sắp chống đỡ không nổi rồi ! (゚Д゚)ノ
bạn nhỏ Lâm Y Thần mặt liệt không tia cảm xúc âm thầm lặng lẽ niệm một phép ru ngủ sau đó lén lút một cách lộ liễu chạy đến chỗ cái lồng sắt , do thuyền này được điều khiển bằng ma pháp nên không có người điều khiển vẫn có thể đi đúng hướng , vì thế cậu không cần lo thuyền có trật bánh lái đâm vào tảng băng nào hay không !
tiếp cận gần đến mục tiêu không hiểu sao mà trống ngực cậu đập bang bang , cậu thạm chí có thể nghe rõ nhịp tim mình nữa cơ , cứ như một bản giao hưởng tuyệt zời của tự nhiên ... thình thịch , thình thich , bình bịch rầm rầm ! đó , nghe cỡ nào tuyệt vời a !( ' ▽ ' )ノ
cuối cùng cũng đến gần chỗ cái lồng sắt lớn , cậu do dự hé tấm vải đen lên một lúc , bên trong tối đen như mực , đen đến nỗi muốn hút luôn linh hồn người ta vào đấy , đột nhiên trong bóng tối dày dặc lại lóe sáng lên đôi con ngươi xanh thẳm yêu dị , lạnh lùng , tàn nhẫn đến cực điểm ! ánh mắt đó là một mảnh trống rỗng không có bất kì thứ gì , bất kì ai , dường như đối với chủ nhân đôi mắt đó , trên thế gian này chẳng có gì đáng tồn tại , chỉ toàn chết chóc ! Lâm Y Thần giật mình , cậu không nghĩ mình lại chạm phải đôi nhãn đồng đáng sợ đến như vậy
[ cảnh báo ! cảnh báo ! giá trị cừu hận của mục tiêu lam đối với kí chủ đạt 70% , thỉnh kí chủ nhanh chóng tiến hành công lược ! ]
thánh⊙▃⊙ thần ơi , mới nhìn thấy bản mặt gia thôi mà cừu hận làm méo giề cao thế ! gia soát hảo cảm dễ lắm sao ? hiện tại kêu gia kéo cừu hận xuống ??? Còn cho ai sống nữa không ? Tác giả đại nhân xin hãy nhân từ ...