Tiểu Gia Đây Có Rất Nhiều Váy

Chương 83






Kê Từ nghe thế sững sờ, sau đó bật cười, cúi đầu cắn nhẹ lên môi Thành Việt “Miệng ngọt.


“Tôi vừa ăn kem.

” Thành Việt liếm môi một cái, định hỏi Kê Từ muốn nếm thử không, khóe mắt nhác thấy trên ghế sofa trước bàn làm việc Kê Từ có một bóng người.

Thành Việt: “…”
Kê Từ nhìn theo ánh mắt cậu, cười khẽ cúi đầu hỏi: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì nhé?”
Thành Việt cứng đờ nhìn người ngồi trên sofa, gật gật đầu ra khỏi văn phòng cùng Kê Từ.

Kê Từ vừa mới mang chiếc bánh gato nhỏ Thành Việt xong đã bị Đường Cảnh kéo sang một bên.

“Sao đấy?” Kê Từ nghiêng đầu nhìn Thành Việt đang uống nước cách đó không xa, lúc này mới quay lại nhìn Đường Cảnh.

“Ông còn muốn kỳ nghỉ kia chứ?” Đường Cảnh cười nhìn anh.

“Đương nhiên.

” Kê Từ nói.

“Há, phỏng chừng phải nghỉ cả chục ngày.

” Đường Cảnh thở dài một hơi “Muốn khi nào nghỉ?”
“Sau khi Thành Việt thi đại học.

” Kê Từ nói.

“Hê” Đường Cảnh vỗ đầu một cái “Quên mất Việt Việt của chúng ta còn có chuyện này, cho ông nhịn chết.


“Mười mấy ngày sau đó là lễ thành niên của Thành Việt, ông đoán xem tôi tặng thằng bé cái gì.

” Kê Từ cười mỉm.

“Lưu manh…” Đường Cảnh trợn mắt ngoác mồm.


Thành Việt lót bụng xong đợi Kê Từ xử lý công việc, đợi một hồi liền dựa vào sofa thiếp đi.

Lúc Kê Từ tan tâm đến gọi Thành Việt, sắc trời bên ngoài cũng đen hơn nửa.

Thời gian sắp sửa chín giờ, hai người thu dọn qua loa mới về nhà.

Lên chung cư vào nhà rồi, bởi vì Thành Việt chưa tỉnh ngủ, nằm úp sấp lên sofa định ngủ thêm một chút.

“Lát nữa hẵng ngủ.

” Kê Từ nâng người dậy.

“Sao thế?” Thành Việt hỏi xong mới phản ứng lại, lập tức định cởi quần ra “Tôi cởi! Tôi cởi!”
Kê Từ: “…”
“Không phải vậy.

” Kê Từ có hơi cạn lời.

“Chứ sao?” Thành Việt ngồi dậy từ trên sofa.

“Đi.

” Kê Từ kéo người về phòng ngủ.

Lúc Thành Việt bị Kê Từ đẩy tới phòng ngủ, cậu còn đang hoang mang “Rốt cục là làm gì vậy?”
“Đi lấy phần thưởng 100 điểm của em.

” Kê Từ cười, chỉ vào tủ quần áo.

“…Thưởng?” Thành Việt nghi hoặc, nhưng vẫn đi đến tủ quần áo.

Không đúng, hôm nay Kê Từ mới biết thành tích thi nghệ thuật của cậu, hơn nữa cả ngày đều chưa rời khỏi công ty, vừa rồi mới về nhà cùng mình, vậy đi mua quà khi nào?
Hơn nữa… thứ Kê Từ tặng cậu sao lặt đặt trong tủ quần áo?
Thành Việt đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt suy sụp.

Thành Việt dị thường chậm chạp mở tủ quần áo ra, thấy rõ tình huống xong tròn xoe đôi mắt, sợ hãi nhìn những bộ váy đầm trong tủ quần áo.

Truyện Đoản Văn
Chú ý.

Là một loạt váy đầm.

Không chỉ một bộ.

Một loạt đầm…
Mẹ nó chứ đầm!
Thành Việt nhìn đầm treo chỉnh tề trong tủ, sợ hãi nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Kê Từ đang mang vẻ mặt mong đợi nhìn mình cách đó không xa.

“Thế nào?” Kê Từ đi tới “Thích không?”
Thành Việt: “…”
“Trang phục học sinh màu hồng phấn này thế nào?” Kê Từ kéo một bộ đồng phục học sinh có phần quái dị trong tủ ra.

Áo trên rất ngắn, miễn cưỡng chỉ có thể che khuất ngực, váy càng ngắn hơn, tuyệt đối không thể che được mông, còn có tất chân dài đến đầu gối suýt chút khiến Thành Việt mù mắt.

Thành Việt: “…”
Khóe miệng Thành Việt giật một cái, không lên tiếng.

“Không thích màu này sao?” Kê Từ suy nghĩ một chút, lấy cái khác ra “Sườn xám màu đen này thế nào?”
Sau lưng Thành Việt toát mồ hôi lạnh, vừa lùi về sau một bước eo đã bị Kê Từ vây lấy.

“Sao không nói gì?” Kê Từ ôm người, cúi đầu hỏi “Vui lắm à?”
Thành Việt: “…”
Thành Việt đau đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Kê Từ, rốt cục thỏa hiệp gật đầu, vui vẻ nói: “Rất vui, rất đẹp.


“Em thích là tốt.

” Kê Từ cởi áo đồng phục Thành Việt đang mặc, vừa trầm giọng hỏi “Vậy hôm nay… mặc sườn xám đi?”
Thành Việt nhìn bộ sườn xám xẻ tà muốn lên đến eo, nghĩ mình bất lực quá, thế nào cũng phải kéo người xuống nước cùng.

“Chú cũng phải mặc.


” Thành Việt bỗng nói.

“Tôi mặc?” Kê Từ thấy buồn cười, không hiểu được ham muốn của Thành Việt, ho nhẹ hai tiếng liếc nhìn tủ quần áo treo đầy váy “Em thấy tôi có thể mặc vừa sao, em gầy vậy, tất cả đều là số đo của em.


Thành Việt quay đầu tìm kiếm trong tủ, phát hiện thực sự không có đồ Kê Từ mặc vừa, hơn nữa nếu mặc thì e là cũng… nói thế nào đây, không ra ngô ra khoai.

Thành Việt thất vọng quay đầu lại, nhưng mắt sáng rực lên ngay tức thì, kéo Kê Từ sang phòng ngủ của anh.

“Sao vậy?” Kê Từ thấy Thành Việt mở tủ quần áo của anh ra.

Trong tủ Kê Từ treo một dàn âu phục, chia ra nhiều loại, thường phục nhã nhặn cho bình thường và trường hợp trang trọng.

Thành Việt thích nhìn dáng vẻ Kê Từ mặc âu phục, đặc biệt là khi Kê Từ mặc chính trang cởi cà vạt, mở cúc tay áo, cậu nhìn đến run chân.

Trong góc tủ, có một bộ âu phục đen đặt trong chiếc túi chống bụi trong suốt.

Một bộ âu phục rất trang trọng… rất… rất khiến người ta muốn cởi ra từng cúc từng cúc một.

“Chú mặc cái này.

” Thành Việt không biết vành tai cậu đã đỏ.

Kê Từ nhìn theo tay cậu, bộ âu phục này là trước kia anh mặc dự lễ cưới một người bạn, bởi vì quá trang trọng nên sau này không mặc lại nữa.

Kê Từ lấy bộ đồ trong túi chống bụi ra, nhìn Thành Việt với ánh mắt tối tăm “Em thích tôi mặc cái này chơi?”
Thành Việt tràn đầy phấn khởi gật đầu, ôm cổ Kê Từ cò kè mặc cả: “Chú còn nhớ đã đồng ý với tôi, tôi thi được 100 điểm sẽ cho tôi trói chứ?”
Kê Từ cau mày, dùng mũi cọ lên chóp mũi cậu “Thành Việt Việt, đó là nếu em đứng đầu bảng, không phải thi 100 điểm.


“Tôi mặc kệ.

” Thành Việt dựa sát vào Kê Từ, làm nũng “Cho tôi trói đi mà…”
“Thay sườn xám đi rồi sẽ cho em trói.

” Kê Từ dễ thương lượng đến lạ.

Thành Việt giãy giụa một phen, vẻ mặt như lâm trận kháng chiến “Được.


Kê Từ nhìn Thành Việt quay về phòng, ý tứ hàm xúc trong mắt càng đậm.

Kê Từ mặc âu phục xong thắt cà vạt nghiêm chỉnh, cài cúc tay áo, thậm chí còn sửa lại tóc tai một phen.

Ra phòng khách phát hiện Thành Việt còn chưa xong, Kê Từ đợi 5 phút mới bước chân đến trước cửa phòng bên đó, cửa phòng Thành Việt chậm rãi mở.

Kê Từ vừa nhìn sang cả người như bốc hỏa, nhất là bụng dưới.

Da dẻ Thành Việt trắng, bị bao trong bộ sườn xám bằng lụa vô cùng mị hoặc.

Cổ sườn xám buộc khít xuống đến phần hông, bên eo hở ra một mảng lớn, chân Thành Việt vốn dài, mặc loại quần áo này quả thực không chê vào đâu được.

Kê Từ nhìn cặp chân ấy mất tự chủ bước nhanh tới, ấn người lên tường, vây trong lồng ngực mình.

“Đợi chút…” Thành Việt đẩy anh ra, ngượng ngùng lôi kéo người ngồi xuống ghế “Tôi trói chú cái đã.


Kê Từ: “…”
Kê Từ bất đắc dĩ nhìn xuống, trước tiên cứ mặc cho Thành Việt dằn vặt đã.

Thành Việt vốn không biết trói người, cầm dây thừng dài chỉ biết quần hết vòng này đến vòng khác, quần người vào ghế thành một cục mới coi như xong.

Đem người trói lại, Kê Từ còn chưa phản ứng gì mặt Thành Việt đã đỏ tới tai, miệng lưỡi khô nóng khó lòng nhịn nổi.

Kê Từ toàn thân chính trang cẩn thận, tóc tai tỉ mỉ bị cậu trói như thế.

Thành Việt nghĩ đến đây nuốt một ngụm nước bọt.

“Trói xong rồi, sau đó thì sao?” Kê Từ nhíu mày, yên tĩnh đợi cậu, điệu bộ hờ hững.

Thành Việt vừa thấy vẻ mặt này của anh, hồn vía đều lên mây không tỉnh táo kéo cà vạt anh, khóa ngồi trên người Kê Từ.

Động tác tiếp theo của Thành Việt đều gãi không đúng chỗ ngứa, tự làm bản thân bốc hỏa lại chỉ biết cọ lung tung lên người Kê Từ.


Kê Từ nhịn sắp điên, thấy cậu vẫn không tìm được điểm cốt yếu, đành phải mở dây thừng ra.

Thành Việt làm sao biết trói người, Kê Từ nhẹ nhàng giãy một chút đã cởi được dây, nhanh chóng nhấc người đang ngồi trên chân mình đặt lên ghế.

Lúc Thành Việt bị trói, tình thế phát sinh chuyển biến làm cho nhiệt độ phòng khách từng chút tăng cao.

Hai người nhìn nhau, hô hấp dần gấp gáp, tay Kê Từ trói vừa thành thạo vừa nhanh chóng.

Thành Việt bị dây thừng vòng qua cổ, dây quấn từ xương cổ dọc theo sống lưng quấn lên hai cổ tay, vì dây thừng quá ngắn nên không thể không ngước đầu.

“Phải kết dây thế này.

” Kê Từ chầm chậm luồn tay từ khe hở hai bên sườn xám đặt bên hông Thành Việt, kế sát tai cậu, trầm giọng bảo: “Như vậy… thì sẽ không tự cởi được.


Lúc hai chân bị Kê Từ nắm đầu gối đẩy sang hai bên, Thành Việt ngước đầu thở dốc, trước mắt nổi lên một lớp sương mù.

Kê Từ chậm rãi cởi dây thừng ra cho cậu, Thành Việt mềm oặt dựa vào người anh, không đứng dậy được.

“Bắt đầu từ mai, theo tôi ra ngoài chạy bộ mỗi sáng.

” Kê Từ cởi đoạn dây thừng cuối cùng trên cổ chân cậu.

“Tôi không muốn…” Thành Việt từ chối.

“Cái gì cũng chưa làm, mỗi lần đến giữa chừng em đều kêu dừng.

” Kê Từ bất đắc dĩ, ngón tay sờ lên khóe mắt Thành Việt “Thể lực quá kém.


“Vậy nhưng chú cũng đâu có dừng lại.

” Thành Việt cúi đầu nhìn sườn xám bị kéo rách, sa mạc lời.

Kê Từ sao không tự trách mình quá sành chơi đi?
Vốn là vận động giúp người ta sảng khoái, Thành Việt vẫn cứ bị làm cho toàn thân từ trên xuống dưới mềm nhũn như vừa đánh trận về.

Hiện tại thì không nói.

Thành Việt chỉ cần vừa nghĩ đến sau này cậu cùng Kê Từ làm một số loại vận động khác, lòng không chắc lắm.

Cảm thấy sẽ chết mất…
Hơn nữa ai trên ai dưới căn bản không phải vấn đề, thoải mái là được mà… đầu óc Thành Việt mơ hồ an ủi họa mi của mình.

“Kê Từ…” Thành Việt bỗng nhiên gọi.

“Sao vậy?” đang xoa vết bầm trên đùi cậu, thấy Thành Việt mở miệng nên dừng động tác.

“Tôi có thể kia kia chú không…” Thành Việt cắn răng, dùng tư thế hiện tại của hai người, đẩy đẩy về hướng Kê Từ.

Cậu đẩy eo xong thừa lúc Kê Từ chưa kịp hiểu cậu vừa làm gì, nhanh chóng hôn lên môi Kê Từ một cái.

Tiếp đó áp dụng xảo chi dĩ tình, động chi dĩ lý “Có được không… cậu ơi…”
(Theo editor hiểu: Muốn được thấu hiểu thì dùng tình cảm, muốn đả động phải dùng lý trí)
Lông mày Kê Từ giật nảy, bàn tay nhặt dây thừng nằm lung tung dưới sàn lên lần nữa.

Tác giả:
Kê Từ: Chơi còn nhẹ quá, dịu dàng quá….