Một đêm này trăng thanh gió mát , sao giăng đầy trời , gió thổi làm những tán lá hoa mai bay phấp phới.
giữa khung cảnh huyền ảo lung linh như thế này, có hai vị sư đồ rũ nhau cùng uống rượu đánh bài , ý nhầm hai vị sư đồ cùng nhau phẩm trà làm thơ
Tiểu Dương ngẩn mặt lên trời nhìn ngắm các vì sao , nàng cảm thấy trong lòng trống rỗng , lúc sao nàng quay qua nhìn sư phụ
-Sư phụ tại sao người lại nhận con làm đồ đệ của người?
đây là điều mà nàng thắt mắt từ rất lâu rồi
-Tại con dễ nuôi
-Sư phụ người có từng hối hận khi nhận con làm đồ đệ không?
-Chưa từng
-vậy còn tương lai?
- Sẽ không
-Nhưng con không có tài giỏi như mọi người
-không sao , nếu con quá giỏi giang thì sẽ bị người khác để ý , vi sư sẽ phải tốn công giữ con .
-Nhưng con có thể sẽ làm sư phụ bị mất mặt
-không sao mặt vi sư rất dày
-Con sẽ làm sư phụ bị mất thanh danh
-không sao , thanh danh hay công danh mất thì có sao đâu làm lại là được nhưng nếu con mất đi thì vi sư sẽ không thể kiếm lại được
-Con nói chuyện không có duyên , cũng không được đẹp
-không sao , mất công trai theo , lúc đó mệt chết ta
-Nhưng con rất ham chơi
-Không sao, dạo gần đây vi sư cũng đang cảm thấy chán
-Con lại rất ham ngủ
-Không sao , vi sư sẽ làm gối cho con
-Con còn rất ham tiền
-Nếu con muốn vi sư sẽ lấy hết tiền trong thiên hạ về cho con chơi
-Con cũng rất là ham ăn
-Chỉ cần con muốn vi sư sẽ trở thành ngự trù riêng cho một mình con
-Sư phụ tại sao người lại đối tốt với con như thế?
hắn quay đầu qua nhìn nàng , ánh mắt chứa đầy muôn vạn sủng ái chỉ đối với nàng , hắn nhếch môi chẳng lẽ nàng còn không hiểu?
-là bởi vì.... ...... ...... ...... .........
... ........ còn không phải là do con còn thiếu nợ ta chưa trả , nếu con đi mất lấy ai trả nợ cho ta