Tiểu Dược Thê

Chương 66




Thượng Quan gia chúng ta mấy đời điêu hạch, được hoàng đế thưởng thức mới có Hạch Học, mới có được ngày hôm nay.Chúng ta hôm nay tại nơi này tổ chức thi đấu điêu hạch, vì Hạch Học mà chọn nhân tài, mỗ may mắn được ra đề thi đấu, chỉ mong từ trong năm vị hậu tuyển nhân này có thể lựa chọn ra được một nhân tài thích hợp nhất, vì Hạch Học, vì thánh thượng.”

Giongj nói vang vang khắp trời đất, gió núi hiu hiu, thôi bay vạt áo bào xanh xám của ông, nét mặt Thượng Quan Nhân đã không còn vẻ ôn hòa nữa, vùng chân mày lúc này mang theo vẻ trịnh trọng nghiêm trang, ngôn từ phát ra rất có khí phách.

Năm vị hạch điêu kỹ giả đứng dàn thành hàng, tất cả đều dựa theo thứ tự nhập môn, Lan Tranh là người thứ nhất, Lâm Hà là người thứ hai, Nguyên Bối là người thứ ba, A Ân là người thứ tư và Lục Lam là người cuối cùng.

Thượng Quan Nhân nói rất dõng dạc, đến mức không có ý dừng lại.

Nguyên Bối cũng không phải là lần đầu nghe, lặng lẽ nói với A Ân: “Lão gia…Ít nhất còn muốn nói chừng phải một nén nhang nữa.”

Nàng nghe rất chăm chú, không đáp lại lời của Nguyên Bối.

“Ân sư tỷ, lần trước thua tỷ là ta nhất thời lơ là, lần này nhất định sẽ không như vậy.” Lục Lam đứng bên cạnh híp mắt cười nói. A Ân nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đúng lúc thấy được sắc mặt kỳ quái của Lục Lam.

A Ân chậm nói: “Dựa vào sức của mình.”

Lâm Hà cũng mở miệng: “Thượng Quan gia chúng ta từ trước tới nay luôn công bằng chính trực, Hạch Học lại càng nghiêm ngặt, không như một số người, há mồm há miệng van nài cha nuôi vài câu liền có thể tiến vào.” Lời nói này rất thẳng thắn, khiến cho Lục Lam mặt mày xanh mét.

Thượng Quan Sĩ Tín vẫn đứng ở đình, cách Thượng Quan Nhân và năm hạch điêu kỹ giả ở dưới cũng không xa, thấy bọn họ ngầm nói tới nói lui lại nghiêng đầu nhìn cha mình vẫn đang nói đến nước miếng văng tung tóe, lại liếc tờ giấy trong tay áo hắn.

Hắn nặng nề ho khan một tiếng: “Phụ thân, thời gian không còn sớm nữa.”

Thượng Quan Nhân đang tới chỗ xúc động, nhớ tới năm đó Thượng Quan gia huy hoàng thế nào lại bị con trai mình cắt ngang, thời kì huy hoàng cứng rắn bị đứt đoạn thì không khỏi trừng mắt liếc Thượng Quan Sĩ Tín. Có điều cũng hiểu hôm nay thời gian cấp bách, thu lại tờ giấy trong tay áo, ho nhẹ, nói: “Người đâu, dâng đề thi lên.”

Một tên tùy tùng trình lền một ống trục, Thượng Quan Nhân tự mình mở.

Ông nói: “  Đề thi đấu hôm nay là phong cảnh mà các ngươi nhìn thấy lúc leo lên núi Đại Tự.” Nói rồi hắn vỗ tay, năm vị tùy tùng nối đuôi nhau đi đến, mang lên năm cái bàn, lần lượt đặt xuống, còn có một sọt hạt đào, để cho năm vị hạch điêu kỹ giả chọn.

Đề thi vừa ra, năm vị hạch điêu kỹ giả cũng không kinh ngạc lắm.

Lúc leo lên núi trong lòng bọn họ đều có tranh luận và tính toán, đề thi ngược lại cũng nằm trong dự định của năm người. Lâm Hà từ trước tới nay am hiểu nhất là điêu hạch hạch điêu nước chảy từ trên núi xuống, hiện tại vừa nghe xong đề thi tự nhiên là thả lỏng, rất nhanh liền ngồi xuống, lấy dụng cụ điêu hạch ra, chọn một hạt nhỏ, dài.

Lục Lam mím mím môi, là người thứ hai chọn hạt.

Lần này lại không giống lúc trước không cần giấy bút, vùi đầu phác hỏa bản vẽ.

Lan Tranh nhắm mắt trầm tư một lúc lâu mới từ sọt hạch chọn ra hạt. Nguyên Bối nhìn Lâm Hà, lại nhìn Lục Lam, thấy các nàng đã bắt đầu ra tay thì thấy gãi đầu một cái, cũng chọn hạt đào sau đó ngồi xuống ghế nghẹo đầu suy tính.

Chỉ còn mỗi A Ân đứng trước cái sọt.

Nàng như là hóa đá vậy, không hề nhúc nhích. Những người còn lại rớt lại phía sau một chút, so sánh, đều khó tránh khỏi có một tia lo lắng. Nhưng nàng lại không thèm để ý tới cánh mắt của người ta, lặng yên đứng trước cái sọt, hơi cúi đầu.

Lần đấu hạch này không quy định thời gian, điêu khắc xong là coi như đã hoàn thành.

Thượng Quan Nhân ngồi ở trong lương đình, nhìn năm vị hạch điêu kỹ giả, quan sát từng người một xong một phen mới quay qua hỏi con trai: “Con thấy thế nào?”

Nếu là câu hỏi bình thường, con trai ông nhất định là hỏi một câu đáp một câu, có thể nói ít tuyệt đối không nói nhiều, thế nhưng vừa nhắc tới hạch điêu thì nó có thể nói mười câu tuyệt đối sẽ không nói một câu. Cũng chỉ có thời điểm này, Thượng Quan Nhân mới cảm thấy con trai nhà mình tính tình giống mình.

Qủa nhiên, vừa hỏi chuyện điêu hạch, hắn liền thao thao bất tuyệt: “Lan Tranh thiên về hạch điêu nhân vật, bây giờ ra đề thi phong cảnh này sợ là sẽ bất lợi đối với hắn, có điều hắn tính tình trầm ổn, so với Nguyên Bối có phần thắng hơn. Cảnh núi là trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, so với điêu khắc nhân vật phải chú trọng quan sát vã tĩnh tâm, Nguyên Bối một đường tiến về phía trước, sợ là không có chú ý tới phong cảnh núi như thế nào, quan sát không đủ tỉ mỉ, sẽ khó có thể trổ hết tài năng.”

Nghe thấy lời ấy, Thượng Quan Nhân lại hỏi: “A Hà thì sao?”

Hắn nhưng không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Lục cô nương am hiểu theo kiểu bắt chước, có thể tìm thấy tinh túy trong tác phẩm của người khác. Có điều chỉ chăm chú bắt chước thì Lục cô nương này sẽ không thể tiến xa hơn được, thậm chí là chưa chắc đã có thể so với Lâm Hà.”

Dừng lại, ánh mắt hắn lại rơi trên người A Ân.

Thượng Quan Nhân lại hỏi: “Ân thị thì thế nào?”

Trong mắt hắn có vài phần dịu dàng, nói: “Nàng giống như dòng suối trên núi, chảy róc rách không thôi, luôn tưởng rằng là đã đến cực hạn rồi, những nhìn kỹ lại thì như hợp thành dòng biển lớn.

Sắc mặt hắn chợt thay đổi, quay đầu lại trừng mắt nhìn cha mình.

Thượng Quan Nhân cười ha ha một tiếng, nói: “Tử Diệp, con nói vẫn còn thiếu.”

Hắn tự biết bản thân nói bị sáo, chân mày liền nhăn tới mức có thể kẹp chết ruồi. Thượng Quan Nhân đánh giá A Ân, có câu cha mẹ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa mắt, ông đây nhìn cô con dâu tương lai này cũng giống như vậy, liền nói: “Tử Diệp, vi phụ đối với con dâu chỉ có một yêu cầu, con thích là được, chuyện khác đều không thành vấn đề.”

Nghe vậy hắn hơi kinh ngạc: “Phụ thân biết chuyện ư?”

Thượng Quan Nhân không trả lời, chỉ vào A Ân: “Nàng chọn một hạt hạch lớn.”

A Ân cân nhắc về hạt đào, sau đó trở về vị trí của mình.

Nàng không dùng giấy bút mà trực tiếp lấy ra dụng cụ điêu hạch, cầm lấy cái giũa, bắt đầu mài nhắn hai đầu hạt đào.

Thượng Quan Nhân lên tiếng: “Nàng dùng cáo thanh tỏa đao này ít nhất cũng phải tám năm rồi.”

Thượng Quan Sĩ Tín đáp: “A Ân từ nhỏ đã học điêu hạch, đến nay đã được mười hai năm.” Trong lời nói rất có ý tự hào, Thượng Quan Nhân nhìn còn trai nhà mình, hừ một tiếng rồi cười nói: “Con nếu đối với gia nghiệp nhà ta cũng có tâm tư như vậy thì ta đã sớm có thể an hưởng tuổi già rồi, làm sao…”

Đang nói chuyện, ánh mắt của ông lơ đãng rơi trên hai tay của A Ân.

Đang nói liền ngừng lại.

Nàng lấy ra một bình chùy đao, từ trong ra ngoài phác thảo những nét lên xuống xuongoe nhỏ.

Thượng Quan Sĩ Tín nói: Đao công của nàng rất có trình độ, chắc là bởi vì đã khổ luyện rất nhiều, rất ít khi phí đao.”

“Ở tuổi này mà có bản lĩnh như vậy, quả là không thể xem thường.” Thượng Quan Nhân chợt hỏi: “Ân thị trước đây là được học từ ai?”

“Nàng nói là từng được gặp một vị thế ngoại cao nhân, cũng gọi là Nguyên công, hiện tại đã trở về cõi tiên.”

Thượng Quan Nhân lẩm bẩm: “Nguyên công.”

Thượng Quan Sĩ Tín nhạy cảm hỏi: “Phụ thân chẳng lẽ biết vị Nguyên công đó?”

“Thủ pháp điêu khắc của Ân thị có và phần giống với ông nội của con.” Thượng Quan gia mấy đời điêu hạch, Thượng Quan Nhân tự nhiên cũng không ngoại lệ, khi còn bé đa theo phụ thân lang bạt từ nam ra bắc, may mắn gặp được vị cố nhân kia của phụ thân, thủ pháp cực kỳ lạ, nhất là khi điêu khắc nước từ trên núi chảy xuống, tự hình thành cho mình một phong cách. Vị cô nương họ Ân trước mắt này, chợt nhìn lại, thủ pháp đúng là rất có phần giống với vị cố nhân năm đó của phụ thân.

Thượng Quan Sĩ Tín hơi ngẩn ra, hỏi: “Là…Bạn của Phương bá?”

Thượng Quan Nhân gật đầu.

Lâm Hà lần này đã có chủ ý trong lòng.

Đề thi đấu đơn giản là suy tính theo khả nằng của bản thân, phụ thân từ nhỏ đa dạy nàng điêu hạch, chuyên chú vào hạch điêu sơn thủy. Từ nhỏ tới lớn, chính nàng cũng điêu khắc ra hằng hà sa xố những loại hạch điêu sơn thủy khác nhan.

Bởi vì đã điêu khắc rất nhiều, cho nên nàng vừa đi Đại Tự liền có thể nhanh chóng tìm kiếm ra cảnh trí thích hợp nhất để điêu khắc.

Nàng gần như là dùng suy nghĩ, cầm lấy dụng cụ điêu hạch liền bắt đầu điêu khắc, là núi hay là sông, là mười năm bản lĩnh. Nàng lựa chởn dụng một góc của núi Đại Tự, có cạnh có góc.

Lâm Hà tự nhận là tốc độ nhanh nhất.

Nàng giơ lên trước mắt, theo bản năng liền nhìn về phía A Ân. Nàng vẫn đang vùi đầu vào điêu hạch, chỉ tiếc là sắc trời đã tối, xung quanh mặt dù có châm lửa nhưng vẫn không thể thấy rõ nàng đang điêu khắc cái gì.

Sự chú ý của nàng một chút cũng không lưu lại cho người khác, Lục Lam nàng chướng mắt, thực lực của Nguyên Bôi và Lan Tranh nàng đã biết, có thể thắng là tốt, nhưng nếu không thể thắng thì nàng cũng đã tận lực, trong lòng nàng bây giờ hơn nửa suy nghĩ đều rơi trên người A Ân.

Chợt A Ân đứng dậy, nở mổ nụ cười,

Nàng cất hạch điêu vào họp, nói: “Ta đã điêu khắc xong.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Lâm Hà mà những người còn lại xung quanh đều giương măt nhìn nàng, vẻ khiếp sợ hiện lên rất rõ ràng. Lâm Hà rất muốn nhìn xem rốt cuộc là nàng điêu khắc cái gì, chỉ tiếc họp gấm đóng rất chặt. Nàng nhất thời có cảm giác nguy hiểm, không dám có chút chậm trễ, tốc độ cũng dần nhanh hơn.

A Ân đưa hộp gấm cho Thượng Quan Nhân, hỏi: “Lão gia, tôi đã điêu khắc xong, có thể xuống núi được chưa a?”

Thượng Quan Nhân gật đầu.

Giams khảo laanfn ày là mười bảy vị hạch điêu kỹ giả còn lại của Hạch Học, sau khi điêu khắc xong thì giao cho bọn họ, kết quả sẽ do họ định đoạt. Mà ông hôm nay chỉ tới đây để xem bọn họ thi đấu.

Nhìn hộp gấm trong tay, trong lòng Thượng Quan Nhân có chút ngứa ngáy, nghĩ muốn mở ra xem Ân thị rốt cuộc là điêu khắc cái gì, nhưng dựa theo quy định đã đặt trước hắn không thể mở ra. Thượng Quan gia từ tổ tiên đã bắt đầu cấp nhân tài hạch điêu vào cung, thế nhưng Thượng Quan gia chưa bao giờ can thiệp.

Đây là do ông nội quy định, nếu có người không tuân theo, cả đời còn lại sẽ không được ở lại  Thượng Quan gia.

A Ân thấy thế thì khom người trước Thượng Quan Nhân, đang muốn rời đi thì như tới cái gì, lại xoay người lại, nhìn về Thượng Quan Sĩ Tín.

Nàng thấp giọng nói: “Tử Diệp, có thể tiễn ta một đoạn được không?”

Hắn than nhẹ một tiếng, đành nói: “Ban đêm đường núi khó đi, để ta tiễn muội xuống núi.”